Đạo Chu

Ở trên cơ quan Chu Tước, Diễm Linh Cơ nhận lấy một vật kỳ quái từ tay Thiên Trạch đưa qua. Nàng lúc này đem nội lực truyền vào vật kỳ quái này quả nhiên vật kỳ quái sáng lên và những hoa văn bắt đầu lưu chuyển. Dưới ý nghĩ của Diễm Linh Cơ, cơ quan Chu Tước quả thực theo ý của nàng chuyển động. Nàng giống như đứa trẻ con bắt đầu điều khiển Chu Tước khi thì bay lên trời cao, khi thì xà xuống gần dòng sông lớn. Đồng thời khoé miệng nở nụ cười nhẹ và giọng nói khẽ: “Chủ nhân, cơ quan Chu Tước này thật là thú vị!”

Mặt Vô Song Quỷ ở đằng sau lưng hai người đã xanh mét lại. Khuôn mặt tái tím và mặt cắt không còn giọt máu. Ngay cả Bách Độc Vương cùng với Khu Thi Ma đều căng thẳng, khuôn mặt bọn họ toát cả mồ hôi. Trong lòng họ thầm nghĩ: “Chủ nhân giao quyền điều khiển cơ quan Chu Tước cho cô ta thực không có vấn đề chứ?” Song đám người đó không có dám mở miệng chất vấn quyết định của Thiên Trạch. 

“Linh Cơ, chúng ta gặp nhau tại nơi đã hẹn!” Vừa nói xong thì đám người ở đây trợn tròn mắt thấy được, Thiên Trạch trực tiếp đem Đông Quân Phi Yên trực tiếp đẩy ra chiếc cơ quan Chu Tước này. Đồng thời Thiên Trạch cũng nhảy ra bên ngoài cơ quan Chu Tước.

“Chủ nhân...” Đoàn người Diễm Linh Cơ hoảng hồn nhìn về phía cảnh này. Ngay sau đó tất cả không hẹn đều nhìn về phía dưới mặt đất. Họ thấy được cái người từ không trung lao nhanh xuống phía dưới mặt đất.

“Aaaa...” Đông Quân Phi Yên đâu còn vẻ bình tĩnh nữa. Nàng nhớ đến lời Diễm Linh Cơ rằng nếu nàng chọc tức bọn họ, chủ nhân nàng sẽ trực tiếp ném nàng xuống đất. Không nghĩ tới lời nói lại ứng nghiệm, Thiên Trạch dám đem nàng ném xuống đất. Chẳng lẽ hắn dám giết nàng sao, trong bụng nàng vẫn còn có hài tử của hắn.

Hiện giờ Đông Quân nào giống như một vị Đông Quân cao cao tại thượng của Âm Dương gia. Dáng vẻ lúc nào cũng bình tĩnh và lạnh lùng giống như mặt hồ tĩnh lặng. Không có bất cứ điều gì có thể làm nàng sợ hãi tuy nhiên hiện giờ cái chết cận kề làm cho nàng vô cùng hoảng sợ. Toàn thân nàng không điều động được chút nào nội lực. Từ trên cao như vậy ngã xuống, nàng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Chết vô cùng khó coi.


Phi Yên không biết rằng từ bao giờ mình đã bị một người ôm vào trong ngực, đầu nàng vẫn chục xuống phía dưới mặt đất và khung cảnh dưới mặt đất thì ngày một gần hơn. Đến cuối cùng hai mắt Phi Yên có chút ướt át. Nàng nhắm chặt đôi mắt lại và chấp nhận mệnh của nàng sẽ tang tại đây.

Một cảm giác gió mát đập vào mặt nàng, cái cảm giác nay thật là tuyệt. Đây là cảm giác trước khi chết sao? Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, nàng thấy được mình bị một người ôm từ phía sau. Hơn nữa hai người đang bay ở trong không trung. Nàng kinh ngạc phát hiện ra mình vẫn chưa có chết.

Chỉ thấy được đôi cánh huyển ảo với những phù văn lưu chuyển đằng sau lưng người nam nhân kia khiến cho hắn cực kỳ tuấn tiếu. Một tay hắn ôm chắc Đông Quân, một tay hoa lên một hình trái tim lớn trực tiếp hiện ra. Ngay sau đó bàn tay hắn đẩy ra, hình trái tim trực tiếp bắn nhanh đánh thẳng về phía con chim khổng lồ trên bầu trời.

“Hô...” Đám người Diễm Linh Cơ đang hô thở ra một hơi dài. Họ cúi đầu nhìn phương xa thấy được một hình trái tim xinh đẹp lấp lánh bảy màu xuất hiện từ tay Thiên Trạch. Nó trực tiếp bắn ra sau đó đánh thẳng về phía cơ quan Chu Tước.

Trái tim này va chạm vào cơ quan Chu Tước lại không có phá hư hay gây ra chấn động. Nó hoá thành nhiều cánh hoa phiêu nhiêu nhiều màu bao phủ lấy cả cơ quan Chu Tước làm cho khung cảnh trở nên tuyệt mỹ. Một hình trái tim nhỏ hơn trông giống như một đôi môi lập loè trước mặt Diễm Linh Cơ. Khi con mắt nàng mở lớn thì trái tim này trực tiếp hôn lên đôi môi của nàng rồi tan biến thành một đám ánh sáng lập loè.


“Chủ nhân... thật thần nhân!” Bách Độc Vương thở ra, giọng nói già nua của lão vang lên: “Nghe đồn ngày chủ nhân sinh ra trời giáng điềm lành. Tử khí đông lai ba vạn dặm xuất hiện thân ảnh của thần long. Từng có nhiều lời cho rằng chủ nhân là thần tiên chuyển thế. Lão nô bây giờ thực phục chủ nhân. Quả nhiên chủ nhân chính là thần tiên chuyển thế!”

“Ừm...” Tên to con Vô Song Quỷ ở bên cạnh vẫn tỏ ra trấn tĩnh dùng hai tay ôm ngực gật đầu một cái.

“Ngươi...” Phi Yên bị hắn ôm trong lòng ngực thì không hiểu sao trái tim nàng đập liên hồi. Cái cảm giác này khiến cho nàng thổn thức. Quả thực cái cảm giác này khiến cho nàng mê luyến nhưng rồi lại mang theo sợ hãi. Đối với cái loại cảm xúc mới này, nàng thực sự vô cùng sợ hãi. Chiếc eo thon thả của nàng bị bàn tay tràn đầy ma lực đó ôm chặt khiến cho nàng cảm giác vô cùng kỳ quái. Một mặt hy vọng hắn ôm chặt nàng hơn, một mặt lại sợ hắn làm gì đó với mình. Đôi môi hồng xinh đẹp chỉ có thể khẽ mở: “Ngươi có thể bay, ngươi chẳng lẽ là thân tiên!”

Đối với Đông Quân Phi Yên thì thần tiên chỉ có thể là Đông Hoàng Thái Nhất, nàng lập tức lắc lắc đầu mở miệng nói: “Đây là thuật pháp của luyện khí sĩ thượng cổ. Ngươi đạt được bí mật của Thương Long Thất Túc?”

“Đám luyện khí sĩ thượng cổ chẳng qua đạt được chính là văn minh tu luyện từ nơi khác mà thôi!” Thiên Trạch mở miệng nói chuyện. Hắn vừa ôm Phi Yên vừa hướng về phía thành Tân Trịnh mà bay đi. Lúc này ánh sáng đã nội liễm, hai người không có bất cứ ánh sáng phù văn nào bao bọc. Nếu từ dưới mặt đất chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng như hai con chim nhỏ bay trên bầu trời. Đặc biệt trong thời điểm tối như vậy.


Những lời nói ra từ miệng Thiên Trạch quả thực khiến cho Phi Yên khó hiểu: “Giống như cô cho rằng Thất quốc và Trung Nguyên này chính là trung tâm của cái thế giới này vậy. Đám người đó thật buồn cười...” Khoé miệng Thiên Trạch nhếch lên cười nói: “Đám người đó chưa từng nghĩ đến cứ đi về phía Tây hoặc đi về phía Đông vượt qua biển, qua núi đồi như vậy sẽ đi đến đâu. Chẳng lẽ đến cùng trời cuối đất? Thật là nực cười...”

“Chẳng lẽ ngươi biết!” Đông Quân Phi Yên châm chọc mở miệng nói.

“Nói cô cũng không hiểu đâu!” Thiên Trạch cười nhạt đáp lời: “Nếu như ta đang nói nơi chúng ta đang sống là hình cầu. Cô có phải hay không cho rằng ta đang nói chuyện cười. Cho rằng đây là một trò lừa đảo, một câu chuyện để người ta cho rằng như câu chuyện quỷ thần chỉ là lừa người đời?”

“Hừ...” Phi Yên mở miệng châm chọc nói: “Nếu như ngươi nói nơi chúng ta là hình cầu vậy chẳng phải người ở bên kia sẽ trực tiếp rơi xuống sao? Họ còn có thể đứng như thế nào? Sinh hoạt như thế nào?” 

“Ha...” Thiên Trạch cười lạnh một tiếng sau đó mở miệng nói: “Cô nói đúng là buồn cười. Biết đấu ở bên đó, người ta cũng nghĩ chúng ta ở bên này mới là ngược thì sao? Đến lúc đó chúng ta có phải hay không cũng rơi xuống hoặc bay lên không trung đại loại như thế đây?” Thấy bộ dạng không tin quay đầu đi của Phi Yên, Thiên Trạch mở miệng nói: “Không tin sao? Vậy ta lấy một ví dụ nhé. Cô đã ra biển bao giờ chưa? Biển cùng với thuyền bè phải có cánh buồm đi. Khi mà trời yên biển lặng mọi người tại sao lại thấy cánh buồm trước con thuyền. Nếu như cô nói rằng thế giới này là phẳng như vậy ở trên mặt biển trong những ngày tĩnh lặng, chúng ta phải thấy cả con thuyền mà không phải thấy đó là cánh buồm, cột buồm rồi đến thân thuyền.”

“Này...” Đông Quân Phi Yên nghe thấy vậy hơi ngẩn ra. Nàng suy tư quả thực phát hiện lời Thiên Trạch hoàn toàn nói có lý không có cách nào phản bác.

“Di...” Đột nhiên Thiên Trạch di một tiếng làm cho Đông Quân bừng tỉnh. Lúc này hắn khe khẽ thở ra một hơi nóng vào gáy Đông Quân: “Ta cứ nghĩ cô nhất định sẽ làm loạn cả lên khi bị ta ôm trong tình trạng này kia đấy. Không nghĩ tới cô ngoan ngoãn để cho ta ôm vào lòng ngực như vậy đấy. Thế nào, chẳng lẽ thích bản soái ca rồi. Phải rồi, bản soái ca là soái không biên giới khiến cô động phàm tâm rồi hả? Muốn để đệ đệ ta gặp muội muội cô sao?” Vừa nói Thiên Trạch lại vô sỉ dụng giọng nói làm người khác có cảm giác muốn đập vào mồm hắn một cái: “Đáng tiếc, đệ đệ ta lại không muốn gặp muội muội cô nữa. Đệ đệ ta nó chê muội muội cô không đủ xinh đẹp, không đủ mềm mại và không đủ khít chặt...”


“Vô sỉ...” Thân mình Đông Quân Phi Yên run lên bần bật. Nàng giận dữ đến toàn thân đỏ hồng. Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Ngay sau đó nàng mở miệng nói: “Mõm chó không mọc được ngà voi. Hố phân sao sinh ra được ngọc thạch!”

Những lời nói quen thuộc từ miệng Thiên Trạch bị nàng học được bảy tám phần. Đến đây khoé miệng Thiên Trạch hơi nhếch lên: “Thú vị đấy!” Hắn cười lạnh nói: “Ở trên bầu trời trăng thanh gió mát như thế này hẳn sẽ rất thú vị. Sao chúng ta không làm một chuyện gì đặc biệt tình cảm và hay ho hơn nhỉ. Cái đó gọi là lãng mạn ấy. Để đệ đệ ta gặp muội muội cô một chút. Biết đâu đệ đệ ta đổi ý muốn tiến vào tham khảo với muội muội cô thì sao?”

“ngươi...” Đông Quân run lên lẩy bẩy. Từ phía sau bị ôm, nàng cảm giác được hơi ấm trên cơ thể Thiên Trạch, hơi thở nam tử phả vào gáy nàng. Phần mông nàng bị một vật cứng chọc vào khiến cho Đông Quân sợ hãi. Đôi mắt nàng nhắm nghiền lại không có dám mở miệng nói chuyện. Vậy mà nàng cảm giác được trong lòng sợ hãi nhưng bản thân lại không hiểu có chút chờ mong. Chờ mong hắn thực sự sẽ làm một việc gì đó với nàng.

Nói đến đây, Thiên Trạch tặc lưỡi nói: “Nếu để đệ đệ ta trong tư thế này tiến vào gặp mặt muội muội cô. Cô không cảm giác được kích thích và thú vị sao? Ngay cả quyền quý lẫn vương công quý tốc thậm chí là vương thượng một nước cũng chưa bao giờ trải qua việc thú vị như vậy...”

Thân mình Phi Yên theo đó run lên, nàng vừa sợ hại nhưng lại có chút chờ mong. Thân thể nóng ran và hạ thể truyền đến ngưa ngứa và ướt át. Đầu nàng vội vàng lắc lắc cho mình tỉnh táo hơn. Nàng vội vã xua tan đi ý nghĩ này trong đầu. Hẳn thời gian gần đây nhiều việc xảy ra khiến cho tâm trạng nàng xuất hiện có vấn đề. Hẳn là tâm ma đang quấy phá giống như lời Đông Hoàng Thái Nhất đã nói. Hai hàm răng cắn chặt lại: “Đồ vô sỉ!”

“Cảm ơn đã quá khen!” Thiên Trạch bình tĩnh vô sỉ đáp lại một câu. Đầu Phi Yên theo đó đầy dấu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận