Đạo Chu

Nhìn toà thành lớn của Sở quốc, chiến đoàn Đại Việt đế quốc từng bước ép sát. Từng chiếc máy phát ra âm thanh gầm rú. Đi song hành với quân đội Đại Việt đế quốc đó chính là một người khổng lồ bằng giáp sắt. Toàn thân nó làm được bằng sắt thép với khuôn mặt như quỷ dữ. Đôi mắt loé ra từng ánh sáng màu đỏ. Mỗi bước đi của nó đều trở nên rung động núi đồi.

Đứng trên đỉnh đầu người giáp sắt khổng lồ, Thiên Trạch ngạo nghễ nhìn về phía tường thành phía xa của Sở quốc. Trong giọng nói Thiên Trach phát ra cảm khái: “Mười ba năm, bố cục mười ba năm đến cuối cùng cũng là thu lấy thành quả. Chỉ có thể đem Đại Việt phủ khắp Sở quốc, đến lúc đó mình mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.” 

Mười ba năm qua, Thiên Trạch để đám đồ đệ tản ra khắp nơi xây dựng lên Thiên Địa giáo thu tiền tài, thu lưu những đứa trẻ không nơi nương tựa. Đem chúng chuyển đến những hòn đảo trên biển. Nhờ đó mà hắn gom đủ ba mươi vạn quân đội. Nơi đó cũng là nơi xuất hiện những chiến thuyền hay những vũ khí tiên tiến nhất.

Từng chiếc máy bay xẹt qua trên bầu trời. Chúng tuần tra cảnh giác, đặc biệt mang theo hệ thống cảm ứng nhiệt nhờ đó dễ dàng phát hiện những mai phục ở khắp nơi. Cơ bản với đám người đại quân Đại Việt này, cấp bậc chênh lệch đối với Sở quốc làm cho Sở quân quả thực tuyệt vọng.

Trong mười ba năm này, Thiên Địa giáo cũng không ít truyền nhiễm tư tưởng dân vi quý, quân vi khinh. Đặc biệt có không ít người Sở quốc tiến vào một số bộ môn đặc biệt của Thiên Địa giáo. Họ học được giáo lý thực sự của Thiên Địa giáo đó là giải phóng dân chúng khỏi ách thống trị nô lê của giai tầng hoàng tộc. Họ muốn một vị quân chủ theo ý chí dân chúng và phải được thông qua hình thức bầu cử. Đặc biệt họ cũng nhận ra thông qua đàm phán là không thể nào, chỉ có thông qua xung đột vũ trang giải quyết việc giải phóng toàn dân Thất quốc.

Hiện giờ đã là cuối thu, Thiên Trạch muốn đem Sở quốc hoàn toàn đánh bại. Đến lúc đó hắn có thể đăng cơ xưng Đế. Đồng thời đem chính sách mình quảng đại tiến vào dân chúng. Hắn muốn chế độ dân chủ kết hợp với quân chủ đến với toàn bộ Sở quốc và Bách Việt nơi trốn cũ.


“Ân...” Thiên Trạch hơi nhíu mày một cái. Bất chợt phía trước đường đi đám người Thiên Trạch xuất hiện một lão già. Đó là một ông lão hơi béo và lùn. Lão già dường như có cái đầu hơi hói ở phía trước. Toàn bộ mái tóc và râu cũng đã trở nên bạc trắng. Con mắt đen nhánh hữu thần. Tuy nhiên lông mày dài râu dê và rầu ở cằm dài đến tận chân. Đầu ông lão có buộc một chiếc mũ dài màu xanh và có xuyên một chiếc châm ở giữa. Bên trong mặc một chiếc áo màu trắng. Bên ngoài mặc một chiếc áo màu đen có những hoa văn màu trăng và đeo một chiếc khăn quàng cổ màu xanh.

Lão già đi vài bước hướng về phía đại quân, không phải là hướng về phía Thiên Trạch chắp tay: “Xin Long Thiên Đế hãy dừng bước!”

Thấy được lão già kỳ quái xuất hiện chặn được Đại Việt binh lính, đám binh lính Đại Việt thấy vậy lập tức đưa súng lên hướng về phía ông lão. Một khi ông lão làm gì có điều bất lợi đối với quân lính Đại Việt, họ sẽ không ngần ngại nổ súng cho dù ông lão đó có là một người thường đi nữa. Mà một người thường thế nào có thể dám đứng ra chắn đường đại quân Đại Việt.

Một người binh lính tiến lên muốn khuyên can ông lão rời đi thì một bóng ánh lấp loé. Thân hình Thiên Trạch đã xuất hiện trước mặt đám người binh lính Đại Việt. Bàn tay Thiên Trạch đưa lên, hắn khẽ nói: “Lui lại đi!”

Người binh lính Đại Việt lập tức chắp tay nói: “Vâng!” Sau đó hắn lẳng lặng lui lại. Đồng thời đại quân Đại Việt cũng vì thế mà dừng lại bước chân. Chiếc cờ với hình dáng hai tay nâng đỡ một quả cầu hình tròn đang bay phấp phới trong gió. 

Bấy giờ, Thiên Trạch mới nhìn về phía ông lão tò mò hỏi: “Ông lão, vì sao ngươi lại ở chỗ này? Tại sao lại muốn chắn đường quân đội Đại Việt?”


Giọng nói tràn ngập ôn hoà, ông lão nghe được thì âm thầm gật đầu. Hắn đưa lên vuốt vuốt nhẹ chòm râu trắng của mình mới lên tiếng nói: “Không hổ là Long Thiên Đế, khí phách này quả nhiên bất phàm. Lão hủ Sở Nam Công ra mắt Long Thiên Đế!”

“Thì ra là hiền giả Sở Nam Công...” Hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão già, Thiên Trạch mỉm cười sau đó chắp tay đối với Sở Nam Công và hơi cúi đầu coi như hành lễ. Khuôn mặt Thiên Trạch cũng trở nên bình tĩnh nhìn về phía lão già hỏi: “Sở tiền bối hắn phải biết chuyến đi mục đích này của đại quân Đại Việt, không biết Sở Nam Công vì sao phải đứng chắn đường ngăn cản đại quân tiến về phía trước.”

“Hài...” Sở Nam Công thở ra một hơi dài một tiếng, bàn tay lão lại chắp tay lại đối với Thiên Trạch mở miệng nói chuyện: “Lão phu ở đây chắn trước đường đi của đại quân Đại Việt quả thực có điều cần cầu kiến đại vương. Lão phu hy vọng Đại Vương có thể dừng tay lại đây rút quân không công chiếm đô thành Sở quốc.”

“... Thì ra là như vậy!” Thiên Trạch mở miệng nói. Đám binh lính Đại Việt không có mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ đã trở nên rét lạnh nhìn về phía Sở Nam Công đã cho thấy tất cả. Đến lúc này Thiên Trạch mời khe khẽ lắc lắc đầu: “Sở Nam Công, lão tiền bối! Thứ cho việc này ta không thể nào đồng ý. Vì lý do thù hận của Bách Việt trước đây cùng vì lý do ước mơ của ta, ta không thể dừng lại việc tấn công Sở quốc. Cho đến khi cuối cùng Sở quốc hoàn toàn biến mất, ta sẽ không dừng tay lại!”

Sở Nam Công nghe thế có vài phần giận dữ, hắn chỉ trích mở miệng nói: “Nghe nói Long Thiên Đế vốn là nhân từ yêu dân. Quả thực chỉ là hữu danh vô thực. Chỉ vì ước mơ của mình mà nguyện ý đem dân chúng đưa vào nước sôi lửa bỏng. Ngươi có biết một khi ngươi tấn công đô thành Sở quốc sẽ có bao nhiêu người ngã xuống sao? Bao nhiêu hài tử mất đi phụ mẫu, bao nhiêu thê nhi vì thế mà ly tán.”


“Tiền bối, ta kính trọng ngươi mới gọi ngươi là một tiếng tiền bối!” Thiên Trạch lúc này khó chịu lên tiếng nói: “Lúc Bách Việt ta bị tấn công sao không thấy Sở Nam Công đến nói những điều này. Bây giờ đến lúc ta tiêu diệt Sở quốc thì Sở đại hiền giả lại mới ngăn cản con đường của ta.” Tiếng cười phá lên của Thiên Trạch phát ra: “Haha... cũng đúng thôi, ông lão, ta quên mất ông là người Sở quốc mà. Đúng là làm ca kỹ lại muốn lập đến thờ trinh tiết. Đúng là làm cho người ta khinh bỉ!”

“Lão già, ông thử xem từ những lúc những đô thành ta chiếm đóng xem mặc dù có không ít người đều hận Đại Việt đế quốc nhưng xem lại những người đó đều là ai?” Thiên Trạch lạnh lùng mở miệng lên tiếng nói: “Nếu không phải những kẻ quý tộc hay những kẻ ăn bám xã hội như hoàng thân quốc thích gây kích động, sao có những cuộc bạo loạn như vậy. Buồn cười, ông bất quá cũng chỉ là một con sâu mọt trong đó mà thôi. Thế giới này cần thay đổi, quân vương không còn là chí cao nữa. Chỉ có ý chí dân chúng mới là chí cao.”

Nói đến đây, Thiên Trạch gầm lên giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng về phía Sở Nam Công: “Xung đột vũ trang là cần thiết, chiến tranh là không thể tránh khỏi. Dù ta có tan xương nát thịt đi nữa cũng phải đem dân chúng Sở quốc, dân chúng Bách Việt giải phóng. Chỉ có chế độ dân chủ dân ý, quân chủ lập hiện. Ý chí dân chúng là tối cao. Chỉ có như vậy mới có thể cho sáu nước còn lại thấy được sức mạnh của dân chúng. Họ mới hiểu dân chúng mới là căn cơ của quốc gia. Đến lúc đó hoà bình mới chân chính được thành lập.”

“Buồn cười...” Nói đến đây Thiên Trạch nhếch miệng châm chọc với Sở Nam Công: “Đám người quyền quý đó không biết sao? Chúng biết chứ nhưng chúng đã quen trở thành sâu mọt, một đám chỉ biết hút máu của dân chúng. Nếu không có ai đứng ra đòi quyền lợi cho dân chúng. Vậy để Long Thiên Đế, để Thiên Địa giáo chúng ta đòi lại quyền lợi đó. Ai muốn chiến tranh chứ? Chúng ta muốn đó là hoà bình, ổn định, công bằng, ăn no áo ấm nhưng điều đó cần thiết được thành lập lên ở chế độ dân chủ. Quân đội Đại Việt ta sẽ đè bẹp bất cứ thứ gì cản trở đi đến con đường dân chủ này. Ngay cả Sở quốc cũng không ngoại lệ. Buồn cười cái lý luận thiên, địa, quân thần gì đó. Đối với chúng ta dân ý chính là Thiên Ý!” 

Tiếng hò hét trong quân Đại Việt bắt đầu vang lên, tất cả đưa lên binh khí hò hét: “Dân ý tức thiên ý, dân ý tức thiên ý...”

“Xem ra Long Thiên Đế, ngươi đã nhập ma quá sâu!” Sở Nam Công trầm mặc một chút sau đó chu cái miệng của lão lên. Vừa nói hắn lấy ra một cuốn thạch thư khá đặc biệt: “Ta từng nghĩ lấy thứ này để đổi lấy việc ngươi rút quân nhưng xem ra việc này là không thể nào. Vậy lão phu chỉ có thể...” Vừa nói thì hắn trực tiếp đem chiếc thạch thư màu vàng ném bay lên trời rồi hai tay kết ấn.

Đôi mắt Thiên Trạch nheo lại, hắn cười lạnh mở miệng nói: “Chính là chờ ngươi lúc này!” Bàn tay Thiên Trạch lập tức huy thành chưởng đánh ra. Một đám phù văn ký tự từ tay Thiên Trạch trực tiếp oanh kích lên thạch thư màu vàng kia.


“Hừ...” Sở Nam Công lập tức hừ lạnh lại tăng nhanh kết ấn. Nhưng ngay sau đó...

Phanh! Một tiếng súng nổ lên, nó trực tiếp ngắm bắn về phía Sở Nam công. Lập tức miệng Sở Nam Công theo đó trào ra một tia máu. Phanh, phanh, phanh... Những tiếng súng phát ra, Sở Nam Công theo đó thân hình run lên. Trên cơ thể lão xuất hiện một đám lỗ máu nhưng lão cũng không có dừng lại.

Ánh sáng vàng kim từ thạch thư càng ngày càng sáng chói. Nó đã sáng chói như mặt trời. Sở Nam Công khẽ cắn môi nhợt nhạt của mình, lão già thở ra hổn hển nói: “Lão phu đã sớm biêt sẽ có khả năng này...” Lão già đang muốn nói gì thì thạch thư đột nhiên thu liễm ánh sáng. Nó lập tức biến ảm đạm sau đó bay về phía Thiên Trạch. Vẻ mặt lão già theo đó hoảng sợ hô lên: “Không thể nào! Hoàng Thạch Thiên Thư, chẳng lẽ...”

Những câu khó hiểu từ miệng lão già phát ra, Thiên Trạch khinh thường nhìn về phía lão già nói: “Xin lỗi nhé, hiện giờ ta mới là chủ nhân của Hoàng Thạch Thiên Thư!” Nghe được câu này lão già Sở Nam Công ngã phịch xuống đất. Đôi mắt lão già vẫn mở to, chết không nhắm mắt.

“Đau dài còn không đau ngắn!” Thân ảnh Thiên Trạch lại ở trên Binh Ma Thần, hắn lạnh lùng phất tay chỉ về phía trước: “Toàn quân tiến đánh Sở quốc đô thành!”

Hống! Tiếng gầm rú từ Binh Ma Thần phát ra đồng thời cũng là tiếng hò hét từ binh lính Đại Việt. Những cỗ xe phát ra tiếng gầm rú. Trên bầu trời máy bay bắt đầu ra tiếng gió bay lượn trên không trung. Tất cả chỉ hướng đô thành Sở quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận