Đạo Chu

Không biết qua thời gian bao lâu, Thiên Trạch chỉ nhớ được mình ngủ một giấc. Chiếc mũi hắn hích hích, mùi thuốc nồng nặc làm cho Thiên Trạch nhíu mày một cái. Đôi mắt hắn từ từ mở ra thấy được khung cảnh mờ dần dần hiện lên trong mắt của mình. Hiện tại hắn đang trong vương cung Sở quốc, hiện giờ là vương cung Đại Việt tạm thời.

Khi mà Thiên Trạch quay đầu về phía âm thanh phát ra thấy được một người thiếu nữ mái tóc đen mặc một thân quần áo màu trắng đang cặm cụi đưa lưng về phía mình thì Thiên Trạch khe khẽ mở miệng nói: “Đoạn cô nương...”

Người thiếu nữ hơi giật mình một cái, nàng quay ra nhìn về phía Thiên Trạch mở miệng hỏi: “Vương thượng, ngài đã tỉnh rồi!?”

“Ân...” Đầu Thiên Trạch hơi gật xuống, hắn nhìn về phía bầu trời chiếu ra ánh sáng. Đôi mắt Thiên Trạch theo đó hơi nhíu lại, giọng nói mở miệng lên tiếng nói: “Đã giữa trưa thời gian rồi sao? Ta đã ngủ được bao lâu rồi!”

Tưởng mình mới ngủ được một giấc cảm giác được cả người có chút thư thái song khi nghe Đoạn Mộc Dung mở miệng nói: “Vương thượng, ngươi đã ngủ được ba ngày rồi!” Những lời này nghe xong làm cho Thiên Trạch giật mình.

Vẻ mặt hắn không thể tin tưởng lẩm bẩm nói: “Cái gì, ta đã ngủ được ba ngày!”

Người thiếu nữ bình tĩnh không nóng không lạnh gật đầu nhẹ một cái: “Đúng vậy đã là ba ngày. Sư phụ nói... ngài tinh khí thần tiêu hao quá độ. Những ngày gần đây quá lao lực lên mới như vậy.” Vừa nói nàng hơi chớp mắt một cái nhìn Thiên Trạch rồi cảnh cáo: “Ta cảnh cáo ngài nếu như ngài cứ tiếp tục như vậy, đối với thân thể ngài thực sự không tốt!”


“Cảm ơn, Đoạn cô nương đã nhắc nhở!” Thiên Trạch hơi gật đầu một cái. Hắn quay đầu nhìn về phía xung quanh lúc này mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Diễm Linh Cơ, Phi Yên, các nàng thế nào rồi!? Còn mấy hài tử...”

“Vương thương an tâm!” Đoạn Mộc Dung lúc này đi về phía một chiếc nồi sau đó cầm lấy miếng vải nhẹ nhàng nhấc lên cái chén. Đến lúc này hơi nóng nho nhỏ từ cái nồi đất bốc lên. Nàng dùng một chiếc thìa nhỏ đem một chén cháo múc ra bên ngoài. Vừa làm việc Đoạn Mộc Dung vừa mở miệng nói: “Mẫu tử đều bình an.” Nâng lên chén cháo, Đoạn Mộc Dung đưa về phía Thiên Trạch rồi nói: “Sư phụ nói ngài hôm nay sẽ tỉnh lại. Mới tỉnh dậy chỉ thích hợp uống một chút cháo loãng!” Thấy được Thiên Trạch đưa tay ra thì Đoạn Mộc Dung không quên nói: “Cẩn thận nóng!”

“Đa tạ Đoạn cô nương...” Thiên Trạch nhẹ nhàng cầm lấy chén cháo sau đó bắt đầu vận chút nội lực. Nhất thời chén chào trở nên nóng biến thành hơi ấm ấm.

“Ngài...” Đoạn Mộc Dung mở miệng trách móc: “Ngài vẫn còn yếu tốt nhất không cần vận dụng nội lực!”

“Ta đã biết!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng coi như ứng lời. Hắn trực tiếp đem chén cháo húp một hơi sau đó đưa cho Đoạn Mộc Dung. Trong thoáng chốc Thiên Trạch uống lên chén cháo, Đoạn Mộc Dung dùng đôi mắt hơi kỳ quái nhìn về phía Thiên Trạch. Ở sâu trong mắt Đoạn Mộc Dung mang theo cảm xúc có gì đó kỳ lạ nhưng rất nhanh bị nàng dấu qua. Bấy giờ, Thiên Trạch đã đưa chén cháo cho Đoạn Mộc Dung.

Cầm lấy chén đã cạn, Đoạn Mộc Dung còn muốn nói gì đó thì đã thấy được Thiên Trạch đứng dậy. Bàn tay hắn vươn nhẹ một tiếng. Đoạn Mộc Dung thấy vậy muốn nói gì đó thì một người thiếu nữ đã từ cửa tiến vào. Nàng khẽ mở miệng hỏi: “Chủ nhân...”

“Linh Cơ...” Vươn người một cái, đầu Thiên Trạch nghiêng ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ sau đó nở nụ cười. Hắn còn chưa kịp làm gì thì Diễm Linh Cơ trực tiếp chạy vụt tới lao vào trong lồng ngực Thiên Trạch. Nàng ôm lấy hắn thật chặt giống như sợ hắn sẽ biến mất. Khuôn mặt Thiên Trạch có chút xấu hổ, ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi mình rồi cười nhẹ: “Linh Cơ, xin lỗi nàng! Mấy ngày nay hẳn đã làm cho nàng lo lắng rồi!”


Đôi mắt Diễm Linh Cơ hơi ươn ướt, ngón tay chỏ Thiên Trạch lập tức đưa lên gạt nhẹ khoé mắt nàng. Đồng thời hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Diễm Linh Cơ thấy vậy hơi mím đôi môi đỏ mọng, nàng nhẹ nhàng nhu mị nói: “Chủ nhân, chàng còn chưa thấy được hài tử của chúng ta đi!”

“Ta cũng đang định đi gặp chúng đây!” Thiên Trạch cười mở miệng lên tiếng nói: “Chúng hẳn là rất xinh đẹp và đáng yêu giống như nàng vậy!” Vừa nói Thiên Trạch vừa cười dùng ngón tay nhẹ nhàng gẩy cằm Diễm Linh Cơ lên đồng thời đôi mắt thâm tình nhìn về phía nàng.

Ở một bên, Đoạn Mộc Dung thấy được cảnh này thì khe khẽ thở ra một bên. Nàng đem mọi thứ ở trên bàn cùng với cái chén không thu thập lại. Khi mà nàng quay đầu lại thì đã thấy được Thiên Trạch đã rời đi. Thiếu nữ cũng không có nói gì mà tiếp tục thu thập các món đồ lại.

Trong căn phòng rộng rãi nhưng kín kẽ, Niệm Đoan nhìn về phía người thiếu nữ đang ôm một đứa bé trong lòng ngực. Một đứa bé khác thì đang nằm ở trong lôi. Niệm Đoan khẽ mở miệng dặn dò trong khi thu thập đồ đạc: “Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, hãy cẩn thận giữ âm cho hài tử một chút. Tránh cho chúng gặp phải cảm lạnh. Ăn nhiều đồ thức ăn như trứng, thịt, cá và rau xanh. Không nên ăn những đồ ăn như thịt mỡ, đồ ăn có tỏi và ớt...”

“Cộc, cộc...” Niệm Đoan còn chưa có nói hết thì tiếng gõ cửa đã vang lên vài cái. Ngay sau đó cánh cừa gỗ từ từ mở ra phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Hai người cũng theo đó bước vào bên trong. Một nam một nữ không hẹn mà cũng kính trọng đối với Niệm Đoan chào hỏi: “Niệm Đoan đại sư...”

“Vương thượng, phu nhân...” Niệm Đoan mở miệng lên tiếng nói.

“Cảm ơn cô, Phi Yên cô nương!” Thiên Trạch khẽ mỉm cười nhìn về phía Phi Yên. Diễm Linh Cơ cũng đã kéo tay Thiên Trạch đi về phía hai đứa bé. Chỉ thấy Phi Yên chỉ hơi mím môi hơi gật đầu một cái. Cảnh này khiến cho Niệm Đoan hơi nhíu mày một cái. Dường như mối quan hệ giữa ba người này có gì đó khác lạ.


“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ đưa tay vào trong một chiếc lôi gỗ nho nhỏ, nàng nâng lên một nữ hài trong tã lót. Bởi vì nữ hài bị ôm vào trong ngực lập tức phát ra khóc giống. Nghe tiếng khóc này, Diễm Linh Cơ vội vã nâng niu đứa trẻ dỗ dành: “Con ngoan đừng khóc, có mẫu thân tại đây! Ngoan nào...” Bộ dạng nàng cực kỳ gượng gạo và thiếu kinh nghiệm.

Phi Yên thấy được cảnh này thì hơi buồn bã. Nàng nhìn về phía một nữ hài khác trong tay nàng, đôi mắt lại theo đó hơi đỏ lên và ươn ướt. Đặc biệt khi thấy Thiên Trạch tiến tới dùng ngón tay trêu chọc hài tử. Diễm Linh Cơ lập tức châm chọc Thiên Trạch nói: “Chủ nhân, chàng xem, chàng làm cho hài tử sợ hãi rồi này!”

“Oe, oe...” Dường như tiếng khóc từ đứa bé trong ngực Diễm Linh Cơ làm cho hài tử trong lòng ngực Phi Yên cũng vì thế mà bắt đầu khóc lên. Nghe được tiếng khóc này thì Thiên Trạch cười khổ, thân mình theo bản năng hơi co rụt lại một cái. Hắn ngượng ngùng gãi gãi sống mũi của mình.

Khung cảnh vô cùng quái dị giống như Diễm Linh Cơ mới thực sự là mẫu thân của hai nữ hài. Trong khi đó thì Phi Yên mới là người sinh ra nữ hài tử. Đặc biệt khi Thiên Trạch lại gọi Phi Yên một tiếng cô nương càng làm cho Niệm Đoan cảm giác kỳ quái hơn. Điểm mà Niệm Đoan không hiểu nhất trong thời điểm kiểm tra bắt mạch thai nhi cho Phi Yên, nàng phát hiện Phi Yên vẫn là xử nữ. Một xử nữ lại có hài tử, điều này làm cho nàng không thể nào hiểu nổi.

Không hiểu sao trong lòng Phi Yên lại mang theo cô đơn và tủi thân. Nàng cố gắng lặn ra nụ cười đối với mọi người ở nơi này. Giọng nói có chút buồn bã và hơi thê lương phát ra: “Vương thượng, hai vị công chúa còn chưa có tên. Ngài... có phải hay không vì chúng đặt một cái tên.”

“A...” Diễm Linh Cơ lúc này hô lên một tiếng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp hơi mím lại, nàng quay ra nhìn về phía Thiên Trach nói: “Chủ nhân, con của chúng ta chưa có tên. Chàng còn chưa đặt tên cho chúng!” Vừa nói đến đây Diễm Linh Cơ cười khẽ: “Mấy người đệ tử của chàng còn vì tên hài tử mà tranh nhau đặt tên cho chúng. Đến cuối cùng vẫn là phải đến tay chàng...”

“Vậy sao?” Thiên Trạch nhớ đến mấy đồ đệ từ Thiên Địa giáo. Khoé miệng hắn kéo lên, bàn tay đưa lên sờ cằm. Dường như hắn lâm vào suy tư một chút. Đến cuối cùng không biết vì sao hắn thở ra một hơi thật dài: “Hài tử đầu tiên vậy lấy theo họ nàng đi. Họ Ngu, tên Cơ, tự Thạch Lan. Ngày nàng sinh ra có mặt trăng treo lên cao vấy lấy phong hào Hàn Nguyệt công chúa. Hài tử sinh ra sau thì theo họ... Cơ đi. Lấy tên Cơ Như, tự Thiên Lung. Phong hào Cao Nguyệt công chúa. Nàng thấy như thế nào?”

“...” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ kinh ngạc, con mắt hơi mở to trực nhìn thẳng Thiên Trạch hỏi: “Chàng không dùng họ của hoàng tộc Bách Việt sao?”


Ngay cả ở bên cạnh Phi Yên nghe thấy dùng họ Cơ cho hài tử thứ hai trong lòng bàn tay nàng thì Phi Yên hoàn toàn kinh ngạc. Đôi mắt nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt quái quái. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn lại vì mình nên mới để hài tử mang theo họ Cơ?”

Nếu biết suy nghĩ trong lòng Phi Yên thì Thiên Trạch đã nói với nàng: “Phi Yên cô nương, ngươi nghĩ nhiều rồi!” Ngay sau đó Phi Yên chỉ nghe được Thiên Trạch mở miệng nói: “Mẫu hậu ta là hoàng tộc Hàn quốc. Ban đầu ta định để nữ nhi của chúng ta mang theo họ mẫu thân ta nhưng nàng biết lý do rồi đó! Bách Việt bị huỷ diệt cũng có một phần công lao của Hàn quốc. Ngoài điểm này ra thì, trong người ta cùng với nàng đều có dòng màu liên quan tới họ Cơ. Cho dù họ nàng là Ngu đi nữa.”

Không biết vì lý do gì đó họ Cơ, đặc biệt là huyết mạch của bọn họ ban tặng cho khả năng tu luyện đến tuyệt vời. Bất kể là nội công, là thuật, là pháp thì họ đều có thể tu luyện nhanh hơn so với người khác rất nhiều. Chính vì lý do này mà Thiên Trạch được kế thừa huyết mạch từ mẫu thân mình khiến cho tốc độ tu luyện tăng cao. Sau khi tìm hiểu một số huyết mạch, Thiên Trạch đem huyết mạch mình nhanh chóng sửa đổi, hắn cảm thấy càng gần huyết mạch họ Cơ thì tốc độ tu luyện càng cao. Đến lúc này, huyết mạch hắn sợ rằng so với người họ Cơ còn thuần khiết hơn. Trong huyết mạch Diễm Linh Cơ, Thiên Trạch cũng thấy được huyết mạch họ Cơ không thấp. Ai biết mấy người họ Cơ như thế nào gieo giống thiên hạ đây mà đâu đâu cũng thấy họ Cơ.

Một trong những nguyên nhân Thiên Trạch không muốn theo họ hoàng thất Bách Việt. Năm xưa mẫu hậu Thiên Trạch là một mỹ nhân hiếm thấy được Bách Việt vương yêu thích bấy giờ. Tuy nhiên dù nàng được yêu thích mấy thì thời gian trôi qua, sắc theo đó suy giảm. Sau đó bị một vị mỹ nhân khác xinh đẹp thay thế và hạm hãi. Đó là thời điểm trước khi Thiên Trạch đòi cưới Diễm Linh Cơ lúc nàng sáu tuổi không bao lâu. Chính tay Thiên Trạch đã giết chết vị mỹ nhân này trước mặt Bách Việt vương. Sau đó càng dùng việc thành thân với một nữ hài sáu tuổi khí nộ Bách Việt vương. Nếu không thì đơn giản với việc thành thân với một nữ hài sáu tuổi, hắn không thể nào mất đi chức vị thái tử được.

Mẫu thân Thiên Trạch có liên quan tới hoàng thất Hàn quốc. Đó cũng là vì sao Lý Khai, hữu tư mã Hàn quốc có thể xuất hiện ở Bách Việt. Đồng thời có thể cùng với Hồ phu nhân kết duyên phu thê mà sinh ra Lộng Ngọc. Nếu như không phải vì lý do này, Thiên Trạch cũng chắc chắn ngăn cản mối quan hệ này. Hắn không hy vọng hợp tác với Hoả Vũ Sơn Trang sinh ra biến cố.

Trong thất quốc thì Tần Quốc cùng Triệu Quốc vương thất đều là họ Doanh, thị Triệu. Chính vì vậy Tần Vương Doanh Chính còn được gọi là Triệu Chính, nguyên do không phải vì Doanh Chính được sinh ở Triệu Quốc. Vương thất Sở quốc thì họ Mị, thị Hùng. Tề quốc thì họ Quỳ, thị Điền. Dư lại chỉ có vương thất Nguỵ, Yến và Hàn ba nước này đều là họ Cơ. Phân biệt thị là Nguỵ, Hàn và Yến. 

Chu Võ Vương sau khi thống nhất thiên hạ áp dụng chế độ phân phóng chế. Phân phong chư hầu trừ bỏ đại công thần như Khương Tử Nha ra thì đất đai còn đều là hậu duệ, tử tôn của Chu Công Đán. Đây cũng là vì sao họ Cơ nhiều đến như thế.

Đây cũng là lý do vì sao Thiên Trạch thấy được Hồng Liên giống như một viên ngọc chưa được mài dũa. Huyết mạch họ Cơ quả thực với tu luyện chính là một cái máy gian lận. Ngoài ra nếu không phải họ Cơ thì Nghịch Lân Kiếm cũng không bao giờ sẽ lựa chọn Hàn Phi làm chủ nhân. Có một mối quan hệ đặc biệt giữa Nghịch Lân Kiếm và Thương Long Thất Túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận