Đạo Chu

Tất cả phản ứng của Phi Yên cũng lọt vào trong mắt Diễm Linh Cơ. Bản thân Diễm Linh Cơ cũng là một nữ nhân có vài phần tịnh tế. Nàng hiểu được rằng, dù hai nữ hài này không phải của Phi Yên song Phi Yên đã mang thai chín tháng mười ngày. Đối với Phi Yên mà nói, những hài tử này chẳng khác nào từng khúc ruột nàng dứt ra. Chính vì vậy mà Diễm Linh Cơ cũng không có đem hài tử rời xa nàng.

Lúc này nhìn về phía Phi Yên đang ở trên giường, Diễm Linh Cơ chần chờ một chút quay ra đối với Thiên Trạch nói: “Chủ nhân... hai nữ nhi của chúng ta đều do Phi Yên cô nương sinh ra, chi bằng để nàng làm nghĩa mẫu của chúng, chàng thấy sao?” Vừa nói xong, Diễm Linh Cơ cũng liếc khéo về phía Phi Yên. 

Vẫn mãi dỗ đứa nhỏ không hết khóc, Diễm Linh Cơ cảm giác bất đắc dĩ chỉ có thể tiến tới đưa cho Phi Yên. Vừa vào tay Phi Yên thì hài tử chỉ trong phút chốc đã hết khóc và bắt đầu phát ra tiếng cười khanh khách. Trong lòng Diễm Linh Cơ có chút chua xót, nàng mới là mẫu thân của hai hài tử này mới đúng. Song lúc này, nàng càng cảm giác được Phi Yên mới giống mẫu thân của chúng hơn nàng.

Giọng nói tràn ngập mị hoặc từ miệng Diễm Linh Cơ, Thiên Trạch lập tức trầm tư. Khi mà hắn quay ra nhìn thấy Phi Yên có chút vui mừng nhìn hai người. Đặc biệt thấy được Thiên Trạch thì nàng lại ngượng ngùng cúi đầu xuống dưới. Đối với điều này Thiên Trạch chỉ có thể một tay ôm ngực, một tay sờ cằm giả vờ trầm tư: “Ừm...”

“Chàng đó...” Diễm Linh Cơ vậy mà tới trực tiếp túm lấy áo của Thiên Trạch kéo mạnh sát người nàng. Hành động này làm cho Niệm Đoạn cũng vì thế mà kinh hãi trợn tròn mắt. Nàng nghe được Diễm Linh Cơ lại đối với Thiên Trạch tiến hành chất vấn, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chừng chừng về phía hắn: “Chàng mau nói xem! Chàng đồng ý còn là không đồng ý?”


“Được rồi mà, ái thê.” Thiên Trạch vội vã đưa tay lên đầu hàng đồng thời mỉm cười: “Chúng ta từ từ nói chuyện được mà!” Thấy bộ dạng chống chế này, Diễm Linh Cơ chỉ có thể buông bỏ cổ áo của hắn hừ nhẹ một tiếng. Thiên Trạch thấy vậy thở ra một hơi rồi lại có thói quen một tay ôm ngực một tay sờ cằm của mình: “Được thôi!” Đột nhiên Thiên Trạch mở miệng nói, hắn hơi gật đầu mở miệng nói: “Nhưng ta có một điều kiện.”

Phi Yên có vài phần ngượng ngùng. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói: “Ngài cứ nói. Phi Yên xin lắng nghe!” Dường như lúc này sau khi sinh con, Phi Yên cũng có vài phần đổi tính. Đối mặt với Thiên Trạch, nàng có vài phần ngượng ngùng. Đặc biệt khi mà Thiên Trạch trong thời gian ngắn trở thành Long Thiên Đế, nó làm cho nàng hoàn toàn bất ngờ. Không nghĩ tới hắn nói ra lời nói lại hoàn toàn trở thành sự thật. Hiện giờ, Đại Việt đế quốc đang sở hữu một sức mạnh siêu việt sáu nước lớn.

“Phi Yên cô nương, vài ngày không gặp mà Phi Yên cô nương có chút thay đổi!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng nói. Vừa nói đưa tay phẩy phẩy vào người mình, bộ dạng có vài phần vô lại: “Hy vọng sau này Phi Yên cô nương sẽ không tiếp tục ám sát ta nữa. Như vậy, ta đã cảm tạ rất nhiều Phi Yên cô nương rồi!”

“Phì...” Vậy mà lời này nghe vào trong tai làm cho Phi Yên khẽ phì cười một tiếng. Nàng nhìn về phía Thiên Trạch hơi mím môi rồi gật đầu coi như hỏi lại sau đó mới mở miệng hỏi lại: “Ngài hiện giờ là Long Thiên Đế chí cao vô thượng vẫn sợ một tiểu nữ tử yếu ớt như ta sao?”

“Mọi việc đề phòng bất chắc thôi mà!” Thiên Trạc cười nhẹ, hai tay chống eo. Bộ dạng vài phần tiêu sái cùng bất cần đời, cái cằm theo đó hất lên: “Ta thực sự không biết lúc nào Phi Yên cô nương sẽ lại ra tay với ta. Đến lúc đó quả thực ta không biết phải làm sao nữa! Cô nương lại xinh đẹp như vậy, ta lại không đành lòng giết cô nương phải làm sao đây? Ui...” Mặt Thiên Trạch nhăn lại, miệng há hốc mở lớn.


Ở một bên, Diễm Linh Cơ mỉm cười với Phi Yên nói: “Phi Yên muội muội, vậy sao này muội sẽ là nghĩa mẫu của hai hài tử này...” Trong lòng Thiên Trạch thầm nghĩ khi nào đã trở thành tỷ tỷ muội muội thân thiết với nhau như vậy. Phi Yên cũng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ở phía sau, Niệm Đoan dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Thiên Trạch. Bản thân Thiên Trạch hoàn toàn khác biệt so với bản thân nàng đã nghĩ. Hắn hoàn toàn giống như một người thanh niên vô lại thích trêu chọc nữ hài mà không giống như một bậc quân vương. Chỉ thấy được Thiên Trạch quay ra nhìn về phía Niệm Đoạn nói: “Niệm Đoan đại sư, chúng ta có thể nói chuyện riêng chứ?”

“Ân...” Niệm Đoan gật đầu một tiếng sau đó nói: “Ta cũng đang có chuyện muốn nói với vương thượng. Mời vương thượng theo ta!” Vừa nói thì nàng mở ra cánh cửa sau đó dẫn đầu đi ra bên ngoài.

Kẹt! Cánh cửa đóng lại và hai người vừa tiến ra bên ngoài. Tuyết rơi ở bên ngoại và khí lạnh tràn ngập khắp nơi khiến cho thân mình Niệm Đoan hơi run một chút. Họ vừa mới bước chân ra ngoài được vài bước thì thiếu nữ Đoan Mộc Dung đã có mặt ở nơi này. Nàng lập tức kính cẩn chào hỏi: “Vương thượng, sư phụ...”

“Đoan cô nương...” Thấy được người thiếu nữ xuất hiện, Thiên Trạch mỉm cười nhìn về phía nàng nói: “Thật may quá. Nếu như cô nương đã đến rồi thì vừa hay. Ta cũng muốn nói chuyện với cô nương cùng với Niệm Đoan đại sư. Việc này liên quan tới hai người vì vậy mà ta mới tìm hai vị. Chỉ là, thời gian gần đây bận rộn, ta không có thời gian nói việc này với Niệm Đoan đại sư và Đoan cô nương, mong hai vị thông cảm!”


“Vương thượng, ngài nói quá lời rồi!” Hai tay đan lại đặt ở trước ngực, Niệm Đoan bình tĩnh và nhẹ nhàng đáp lại. Không kiêu ngạo, không xiểm nịnh mà rất kiếm tốn và nhẹ nhàng. Mọi người bắt đầu đi ra phía sau hậu viện tiến vào một gian phòng rộng rãi. Khi đi qua một khoảng đất trống lúc này khoé miệng Thiên Trạch trở nên co quắp lại.

“Hahaha...” Một nam hài cười khanh khách cùng với tên thanh niên to con thô kệch. Chỉ thấy tên nam nhân to con thô kệch nắm lấy một đám tuyết nặn thành quả cầu rồi trực tiếp ném về phía một cái bìa ở đó. Hai người này không ai khác là Ngu Tử Kỳ và Vô Song Quỷ. Mép Thiên Trạch vì thế mà giật giật liên tục.

“Phi Yên muội muội, muội giỏi thật đấy!” Diễm Linh Cơ mở miệng nói chuyện. Nàng cũng trực tiếp ngồi sát bên cạnh Phi Yên sau đó nâng níu một đứa trẻ lên. Lần này thật may mắn nàng ở bên cạnh Phi Yên nên nữ hài mới không có nháo nhào lên. Giọng nói Diễm Linh Cơ mang theo buồn bã: “Ta cảm giác được muội mới giống như mẫu thân của chúng vậy. Nhiều lúc ta vẫn tự hỏi mình thực sự là mẫu thân của chúng sao? Muội nói xem!?” 

“Linh Cơ tỷ tỷ...” Phi Yên cười nhẹ sau đó lắc lắc đầu: “Muội cũng là lần đầu trở thành mẫu thân giống như tỷ tỷ thôi. Muội cũng không biết sao lại như thế này! Có lẽ, muội coi chúng thực giống như hài tử của mình...” Vừa nói đôi mắt nàng tràn đầy yêu thương nhìn về phía hai nữ hài. Ngón tay không hẹn mà nhẹ nhàng vươn lên vuốt ve khuôn mặt nữ hài.

“Phi Yên muội muội...” Diễm Linh Cơ lúc này hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ khẽ động. Giọng nói mang theo mị hoặc: “Nếu không muội trực tiếp gả cho chủ nhân là được rồi!”


“A...” Nghe được lời này Phi Yên hơi ngẩn ra một chút. Kế tới chỉ thấy được Phi Yên hơi cúi đầu xuống, hai má thì đỏ hồng giống như đang thoa phấn: “Này... sao được!?” Thời gian ở chung với Thiên Trạch, hắn không ít trêu chọc làm cho nàng vừa buồn cười nhưng lại vừa tức giận. Bất chi bất giác trong lòng nàng đã lạc ấn hình ảnh của hắn. Song khi biết hắn đã có thê tử, nàng là một người cao ngạo làm sao có thể chịu nổi. Đặc biệt nàng không bao giờ mở miệng trước yêu cầu hắn điều gì. Lòng tự trọng không cho phép nàng làm thế. Song kể từ khi nàng sinh hài tử thì tâm lý cũng biến đổi. Nàng thực sự muốn trở thành mẫu thân của hai nữ hài này.

Ngồi ở trong phòng, Thiên Trạch đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra cho Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung. Không có dấu diếm điều gì cả vì điều này là không cần thiết. Đầu Thiên Trạch hơi nghiêng một chút, hắn cười mở miệng nói: “Chính là như vậy! Niệm Đoan đại sư, Đoan cô nương, ta hy vọng thành lập một cơ sở y tế. Đồng thời để Niệm Đoan đại sư nắm giữ chức vị bộ trưởng kiêm nhiệm. Ngay cả chúc vị hiệu trưởng viện y học Đại Việt cũng định để Niệm Đoan đại sư hoặc Đoan cô nương. Hiện giờ y sư quá ít, ta hy vọng có thể có nhiều người y sư hơn. Chỉ có như vậy nhiều người mới không vì ôm đau, bệnh tật mà chết. Mong ước của ta đó là cứu sống được càng nhiều người càng tốt. Mỗi người đều có thể sống đến tám mươi tuổi.”

Đoan Mộc Dung ở bên cạnh nghe đều có chút bàng hoàng. Song làm một người nữ nhân từng trải, Niệm Đoan không vội quyết định: “Vương thượng, ngài quá lời rồi. Theo như ta được biết thì trong Thiên Địa giáo có không ít người có y thuật không kém ta, tài năng cũng chẳng dưới ta. Vì sao nhất định phải để ta đến đảm nhiệm chức vị này?”

“Niệm Đoan đại sư quá coi nhẹ mình rồi!” Thiên Trach lắc lắc đầu thở ra một hơi nói: “Hiện giờ Sở quốc đã biến thành đất đai Đại Việt. Đồng thời Đại Việt nắm giữ sức mạnh vượt qua những nước khác. Song trung quy Đại Việt không thuộc về Trung Nguyên. Chúng ta vẫn là người bị bài xích. Ngay cả chúng ta có nắm giữ y thuật, sức mạnh thế nào đi nữa thì việc này cũng không thể tránh khỏi được. Chính vì vậy mà ta hy vọng Niệm Đoan đại sư vì toàn bộ dân chúng Đại Việt xin hãy trở thành bộ trưởng bộ y tế. Chỉ có đại sư ở, như vậy cơ sở y tế của Đại Việt mới có thể phát triển được.”

Nghe những từ mới lạ khiến cho Niệm Đoan có chút khó hiểu. Tuy nhiên chỉ thoáng ngẫm lại nàng hiểu ý được Thiên Trạch muốn nói cái gì. Đơn giản lợi dụng danh tiếng này để thu hút càng nhiều nhân tài đến Đại Việt. Đồng thời để nền y thuật của Đại Việt tiến bộ hơn, càng có nhiều y sư xuất thế hơn. Lợi dụng danh tiếng trưởng môn Y gia là điều không thể tránh khỏi.

Bộ dạng Đoan Mộc Dung rõ ràng là động dụng. Song nàng không có mở miệng thay sư phụ mà chỉ lẳng lặng đứng sau Niệm Đoan. Hiện tại, đôi mắt Niệm Đoan hơi nheo lại, một giọng nói từ tốn trả lời Thiên Trạch: “Vương thượng, chúng ta cần suy nghĩ trước khi cho ngài câu trả lời này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận