Đạo Chu

“Nguyệt... muội muội...” Phi Yên thấy người thiếu nữ xuất hiện trước mặt nàng thì rơi vào trạng thái cứng cả người lại. Đôi mắt nàng cũng vì thế mà hơi rung rung như bị kích thích mạnh mẽ. Đến cuối cùng tất cả mọi cảm xúc hoá thành một tiếng thở dài từ đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của nàng.

“Tỷ tỷ... ngươi không muốn trông thấy muội muội của ngươi sao?” Thân mình thiếu nữ thướt tha hơi đi về phía trước. Nàng dùng đôi mắt xinh đẹp như sao trời xuyên thấu qua tấm vải mỏng nhìn về phía Phi Yên. Hai tay nhẹ nhàng cầm vào nhau và đặt trước ngực mình. Mỗi bước đi uyển chuyển đều làm nổi bật dáng người thon thả của nàng. Bộ ngực cao vút nhẹ nhàng rung rinh trong gió như muốn phá huỷ vạt áo mà ra. Đôi môi màu hồng nhạt khẽ mấp máy: “Còn là muội muội không nên xuất hiện ở nơi này?” 

Đối với sự xuất hiện của người thiếu nữ xinh đẹp tóc tím này, Phi Yên cũng không biết phải trả lời như thế nào. Cách đây đã một năm, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng biệt của mình. Phi Yên thì đến Hàn quốc ám sát tân đế tinh. Muội muội nàng Nguyệt Thần thì đến Tần quốc phụ tá Doanh Chính nắm giữ triều chính Tần quốc. Phi Yên lắc lắc đầu nói: “Muội muội, muội biết tỷ không phải có ý này. Muội không phải ở Tần quốc phụ tá Tần Vương sao? Tại sao lại ở nơi này!?”

“Tỷ tỷ, ngươi vẫn nhớ đến nhiệm vụ của ta sao? Vậy còn nhiệm vụ của tỷ, tỷ đã hoàn thành hay chưa?” Giọng nói Nguyệt Thần tràn ngập châm chọc đối với Phi Yên. Nàng lại uyển chuyển đi vài bước đến bên cạnh hướng về phía cái nôi mà đi: “Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên mất thân phận Đông Quân Âm Dương gia của mình?”

“Muội muội...” Phi Yên lập tức đứng chắn trước hai nữ hài, nàng khẽ lắc lắc đầu nói: “Ta đã không còn là Đông Quân của Âm Dương gia nữa rồi. Hiện giờ, ta chỉ nghĩ sống một cuộc sống an ổn và...” Đôi mắt nàng nhìn về phía hai đứa bé trong nôi, nàng khẽ mỉm cười nói: “nuôi dưỡng hai hài tử trưởng thành. Hoàn thành chức trách một người mẫu thân. Ta đã không còn là người Âm Dương gia nữa, muội trở về đi, Nguyệt!”

Hàng lông mày Nguyệt Thần hơi nhăn nhíu lại, nàng nhìn về phía hai đứa bé nằm trong nôi. Giọng nói Nguyệt Thần cũng theo đó lạnh như băng: “Tỷ tỷ, hai hài tử này là tỷ tỷ cùng với hắn sở sinh?” Phi Yên lâm vào yên lặng cũng không có trả lời Nguyệt Thần. Sự im lặng này khiển cho Nguyệt Thần vô cùng tức giận. Song mặt nàng lại không biểu hiện ra chút nào, nàng chỉ hỏi Phi Yên một câu: “Tỷ tỷ, ngươi đã yêu hắn?”


“...” Lập tức Phi Yên lâm vào trầm tư, một lúc sau nàng trả lời Nguyệt Thần với những nội dung có vài phần khó hiểu: “Long Thiên Đế, hắn là người mà ta yêu nhất. Ta cũng không biết từ lúc nào trong trái tim ta đã có hình bóng của chàng. Vì chàng ta có thể làm tất cả. Điều mà ta muốn bây giờ đó là nuôi dưỡng và bảo vệ hai đứa con của chàng trưởng thành... Đó là tất cả những gì ta có thể làm. Muội muội, ngươi quay về đi. Ta sẽ không trở lại Âm Dương gia với muội!”

“Tỷ tỷ...” Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn về phía Phi Yên lẳng lặng nói: “Ngươi đã thay đổi! Chẳng lẽ ngươi không biết một khi ngươi phản bội Âm Dương gia sẽ gặp phải hậu quả như thế nào?”

Trước sự uy hiếp của Nguyệt Thần, Phi Yên lại không sợ hãi chút nào. Nàng trực tiếp đứng chắn trước đừng của Nguyệt Thần với hai hài tử. Giọng nói Phi Yên lại mang theo cảm thán: “Muội muội, ngươi quay về đi! Tỷ sẽ không cùng ngươi quay về...”

“Nếu là như vậy...” Nguyệt Thần lạnh lùng nheo mắt lên tiếng nói: “Tỷ tỷ, đắc tội rồi!” Bàn tay Nguyệt Thần nhanh chóng kết ấn một cái. Một cái hình âm dương tụ ở trong tay nàng hiển hiện lên. Sau đó nó trực tiếp hoá thành một cái đầu lâu đánh thẳng về phía Phi Yên. Nếu như Phi Yên tránh né thì đòn tấn công này trực tiếp sẽ đánh về phía hai đứa bé. 

Ngay lập tức Phi Yên lập tức kết ấn ra, một con Tam Túc Kim Ô giương cánh lao thẳng về phía Nguyệt Thần. Đồng thời nó đánh về phía dấu tay khổng lồ của Nguyệt Thân tạo ra. Tuy nhiên ngay sau đó Phi Yên thấy được con kim ô của mình đánh về phía đó trực tiếp xuyên qua nắm tay. Sau đó xuyên qua thân thể Nguyệt Thần đánh thẳng ra ngoài cửa. Lập tức Diễm Phi giật mình hô lên: “Ảo cảnh!”


“Tỷ tỷ, ngươi quá bất cẩn...” Không biết lúc nào Nguyệt Thần đã xuất hiện ở cái nôi nhỏ. Nàng nhẹ nhàng bế lên một nữ hài vào trong tay. Giọng nói cũng vì thế mà biến thành châm chọc: “Thời gian dài sống trong an bình, tỷ tỷ, ngươi đã lui bước so với trước kia.”

Phi Yên thấy vậy lao lên muốn đoạt hai hài tử, ngay lập tức Nguyệt Thần đưa tay vào trong cổ của hài tử làm cho nàng dừng chân lại. Âm thanh Phi Yên trở nên gấp gáp: “Nguyệt Thần, muội muốn làm gì? Hài tử không liên quan gì đến việc này!?”

“Tỷ tỷ, xem ra ngươi rất coi trọng hai hài tử này...” Nguyệt Thần giễu cợt một tiếng. Nàng nhẹ nhàng đặt tay mình lên cổ hài tử rồi dùng ánh mắt trực diện Diễm Phi: “Nếu tỷ tỷ dám bước lên một bước, ta không biết mình sẽ làm nên điều gì đâu?”

“Oa, oa, oa...” Hài tử lập tức phát ra tiếng khóc. Thật may mắn trước khi tiến vào nơi này, Nguyệt Thần cũng đã để lại một kết giới trận pháp giúp cách âm. Nếu như âm thanh trận chiến này phát ra nhất định làm cho đoàn người cảnh giác. Không chỉ đầy vài phút thì sẽ có người tới nơi này. Đến lúc đó nàng chắp cánh cũng khó thoát.


Tiếng khóc nữ hài làm cho Phi Yên cảm giác cả người sốt sắng. Nguyệt Thần thấy vậy lạnh lùng nhìn về phía Phi Yên. Ngay khi đó một ánh sáng đập vào mắt Nguyệt Thần làm cho nàng giật mình lại. Ngay lập tức đôi mắt xinh đẹp quay ra nhìn về phía hài tử thấy được hài tử phát sáng và nổi lên những phù văn kỳ quái đặc biệt.

Phanh! Một vụ nổ lớn phát ra, thân thể Nguyệt Thần bị đập bay về phía bức tường. Cả thân thể nàng đập mạnh vào bức tường sau đó rơi xuống đất. Phi Yên kinh hãi thấy được bao quanh cơ thể hai hài tử là một bộ xương trong suốt màu trắng. Nó bao bọc lấy cơ thể hai hài tử và đem chúng bảo vệ an toàn ở bên trong.

Vụt! Nguyệt Thần biết được mình đã thất lợi, không có cơ hội lần thứ hai. Nàng cực kỳ dứt khoát xoay người rời đi. Nếu như ở lại thêm nơi này, nàng khó lòng mà thoát thân được. Ngay lập tức nàng theo cánh cửa sổ vọt ra bên ngoài. Phi Yên cũng không có ngăn cản cảnh này mà trực tiếp đứng lặng tại chỗ nhìn về phía bộ khung xương màu trắng đang dùng con mắt lỗ hồng nhìn chằm chằm nàng. Một khi nàng dị động nhất định sẽ gặp phải lôi đình đả kích.

Dường như hai bộ xương không có không thấy được cảm giác địch ý của Phi Yên, bộ xương không trong suốt mới từ từ ảm đạm. Thân hình hai hài tử trong tã lót mới từ từ ở trên không trung hạ xuống phía dưới mặt đất. 

“Phốc...” Trốn chạy vào trong bóng đêm, Nguyệt Thần tựa vào tường đá. Miệng nàng cảm giác được ngọt ngọt, ngực tức tối mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi phun ra máu tươi thì nàng cảm giác mệt mỏi hơn nhưng thân thể cảm giác thoải mái hơn một chút.

“Không nghĩ tới lần này thăm chúng ta lại là Vọng Thư của Dương Âm tông...” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên rơi vào trong tai Nguyệt Thần. Âm thanh này làm cho nàng giật mình quay ngoắt nhìn về phía âm thanh phát ra. Một người thanh niên tuấn tú đến cực điểm, có vài phần yêu dị bước ra từ chỗ tối đang hướng về phía nàng mà đi: “Ta tưởng là ai đâu? Cực lạc ảo cảnh Vọng Thư, kẻ có thể cho đám đàn ông rơi vào cực sướng. Đồng thời mình có thể giao hoan với nam nhân trong ảo cảnh với cảm xúc chân thực như thật mà không lo mất đi tấm thân xử nử. Ta nói đúng chứ, Vọng Thư!?”


“Từng nghe được Long Thiên Đế là một vị anh minh quân vương...” Nguyệt Thần lạnh lẽo nhìn về phía Thiên Trạch xuất hiện rồi nói: “Hoá ra cũng chỉ là kẻ háo sắc, một kẻ ngu ngốc vô văng không hơn...” Giọng nói tràn ngập châm chọc và khiêu khích.

Thời gian trước mấy quyển sách về Dương Âm tông truyền khắp thất quốc sao nàng không biết. Trong đó còn có cái gì cực lạc ảo cảnh miêu tả về Vọng Thư sao? Vọng Thư cũng chỉ tên một vị nữ thần trên cung trăng. Ý chỉ chẳng phải là nàng hay sao? Dương Âm tông đổi một chút chẳng phải Âm Dương gia. Đáng chết nhất vẫn là miêu tả dung tục và trần ngập thô bỉ trong đó làm nàng hận không đem kẻ viết ra chuyện này chém thành muôn mảnh. Ở trên đại điện Tần quốc, không ít quan lại đều dùng ánh mắt khác thường giống như soi mói cơ thể nàng. Vì quyển dâm thư này mà đạo tâm nàng suýt nữa không ổn định có xu hướng nhập ma.

“Ha... ta là kẻ háo sắc, ngu ngốc vô năng!?” Thiên Trạch khe khẽ lẩm bẩm nói, một tay sờ cằm của mình rơi vào trầm tư: “Giống như mình đã nghe điều này ở đâu rồi thì phải? Nhưng mình nhớ ngoài ái thê Diễm Linh Cơ, mình đâu có quan hệ với ai đâu kia. Mặc dù các nữ nhân khác mình dù có muốn động vào nhưng vẫn không có động vào. Mình vẫn giữ tác phong chính nhân quân tử kia mà. Giờ tại sao lại thành kẻ háo sắc, ngu ngốc vô năng rồi?”

Nguyệt Thần thấy được hắn bất cẩn ngay lập tức nàng thi triển ảo thuật đối với Thiên Trạch. Hiện giờ nàng bị thương không nhẹ. Ngay sau khi thi triển ảo thuật khiến cho Thiên Trạch hơi rơi vào trạng thái mê mẩn, nàng lập tức vận khởi khinh công rời đi. Dưới ánh trăng và tuyết bay, Nguyệt Thần giống như tiên tử hạ phàm vô cùng xinh đẹp.

“Thật là xinh đẹp đây!” Một giọng nói nhẹ nhàng rơi vào trong tai nàng. Nguyệt Thần theo đó giật mình tỉnh lại. Lúc này, nàng vẫn đứng ở nơi đó và đối mặt với Thiên Trạch. Thiên Trạch không hề trúng ảo thuật của nàng đồng thời nàng cũng chưa rời đi nơi này. Chỉ thấy trong tay hắn là một chiếc khăn xinh đẹp và hắn đưa chiếc khăn lên mũi nhẹ nhàng khẽ hít một cái: “Thật là thơm đây!” Vừa nói hắn vừa nghiêng đầu nhìn về phía nàng và nở nụ cười tràn ngập mị hoặc: “Đôi mắt nàng thật đẹp. Giống như những vì sao ở trên bầu trời vậy. Thật là xinh đẹp, làm người thực sự mê mẩn. Nàng thật xứng đáng với danh hiệu Nguyệt thần, một nữ thần xinh đẹp nhất ở trên bầu trời.”

Nguyệt Thần đưa lên khẽ chạm vào mắt, ở nơi đó làm gì còn mảnh vải nào. Nàng có chút bàng hoàng mở miệng lên tiếng hỏi: “Khi nào? Khi nào ngươi sử dụng ảo thuật với ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận