Đạo Chu

Trở lại hậu cung, Thiên Trạch kinh ngạc nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Phi Yên. Lúc này hai nàng đang ngồi ở trên giường nói chuyện với nhau. Hai hài tử cũng đã đặt trong một cái nôi đặt ở trong phòng hắn và đã ngủ. Dường như sự xuất hiện của Thiên Trạch làm cho hai người chú ý đến. Ngay lập tức hai người cũng dừng lại việc nói chuyện.

Dường như có chuyện gì đó, Phi Yên dùng ánh mắt hơi mang kỳ quái nhìn về phía Thiên Trạch. Đồng thời má nàng thoáng vì thế mà đỏ hồng như thoa phấn. Điều này làm cho Thiên Trạch cảm giác kỳ quái. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Phi Yên. 

“Chàng không phải đuổi theo thích khách sao?” Diễm Linh Cơ dùng giọng nói tràn đầy mị hoặc đối với Thiên Trạch. Lúc này nàng ăn mặc một bộ quần áo mỏng manh hướng về phía hắn đi tới. Bộ dạng quả thực là dụ nhân. Vừa nói nàng vừa tò mò hỏi: “Vậy chàng có bắt được thích khách hay không? Không biết thích khác là nam hay nữ?”

“Nàng vẫn chữa ngủ sao, Linh Cơ?” Thiên Trạch khẽ quẹt mũi, hắn có chút tránh né câu hỏi Diễm Linh Cơ. Lúc này nụ cười trên môi Thiên Trạch có vài phần gượng gạo: “Ta cứ nghĩ nàng ngủ rồi kia. Không nghĩ tới nàng vẫn còn thức. Còn cả Phi Yên cô nương nữa... không nghĩ tới cô cũng ở nơi này!”

“Phi Yên muội muội không ngủ được!” Diễm Linh Cơ mở miệng trêu chọc, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Phi Yên ở sau bằng cái nhìn khiêu khích: “Muội ấy muốn tìm chàng độ qua đêm nay!” Lời nói thực sự làm cho người ta hiểu lầm.


“Linh Cơ, nàn có thể thiếu nói những lời hiểu lầm được không?” Thiên Trạch cảm giác được đầu to như cái đấu. Trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi hột: “Đêm đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi!”

“Chàng đó...” Diễm Linh Cơ châm chọc một vài lời: “Có phải chàng đang nghĩ đến cùng Phi Yên muội muội ngủ chung đêm nay hay không?” Vẻ mặt Thiên Trạch lập tức biến thành giống như vô cùng khó coi. Ngay lập tức ngón tay Diễm Linh Cơ đặt ở miệng, nàng khẽ cười: “Trêu chọc chàng vẫn là thú vị như vậy. Hôm nay, Phi Yên muội muội bị thích khách tìm đến. E rằng tối nay không ngủ được, muội ấy muốn cùng thiếp ngủ chung. Còn có hai hài tử nữa, chàng sẽ không e ngại chứ?”

“Vậy còn ta!?” Thiên Trạch buồn bực nghĩ. Hắn còn chưa thoả mãn đem tinh hoa tiết vào trong người Diễm Linh Cơ đây.

“Ở trong vương cung còn có rất nhiều phòng mà!” Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng cười khẽ nói: “Hơn nữa, phòng Phi Yên muội muội ở đối diện. Chàng cũng có thể qua đó ngủ một đêm kia mà!” Vừa nói nàng nghiêng nhẹ đầu và gật một cái với Thiên Trạch. Vừa nói Diễm Linh Cơ tiếp tục mở miệng khiêu khích: “Chỉ là...” Nói đến đây Diễm Linh Cơ hơi ngập ngùng: “Nơi đó để nhưng không ít đồ của Phi Yên muội muội. Thiếp từng nghe nói một số nam nhân có sở thích với một số quần áo bên trong của nữ nhân. Hy vọng chàng khong phải là loại người như vậy?”

Phi Yên nghe được nhừng lời này thì khuôn mặt nàng trở nên kỳ quái. Chẳng lẽ Thiên Trạch có một loại sở thích kỳ quái nào đó. Ngay khi thấy được bộ dạng Phi Yên, Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng kề vào tai Phi Yên khẽ nói vài lời. Đến đây thì khuôn mặt Phi Yên đỏ bừng giống như trái ớt. Đặc biệt nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt nghi ngờ và khác thường.


“Linh Cơ, nàng có thể thôi nói những điều dễ gây hiểu lầm như vậy được không?” Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài. Hắn có chút buồn bã mở miệng nói: “Ta trong hôm nay ngủ ở phòng khác là được rồi chứ gì? Nàng thực sự là... Tính...” Bàn tay hắn phát ra một cái sau đó xoay người rời đi.

Diễm Linh Cơ thấy vậy thì hơi cười nhẹ nhàng. Sau đó nàng cũng không quên quay ra nhìn về phía Phi Yên. Nhất thời không khí ở trong căn phòng xinh đẹp này có vài phần quỷ dị. Xem ra đêm nay là một đêm mất ngủ với nhiều người.

Nguyệt Thần trở lại khách trọ một cách an toàn, nàng lúc này mở ra hai tờ giấy nhất thời ở một trong chữ viết làm cho nàng hơi nhăn mày một cái. Ngay sau đó một bức nữ nhân khoả thân xuất hiện trong mắt nàng khiến cho Nguyệt Thần đỏ bừng phi một tiếng: “Đồ vô lại, háo sắc...” Ở trên bức hoạ vẽ hình ảnh nàng sống động như thật. Đặc biệt hình ảnh còn có nhảy lên và ghi chú rất rõ ràng, nàng chưa thấy được hình ảnh động như thế này bao giờ.

Tuy nhiên hình ảnh này là hoàn toàn khoả thân. Nó giống hệt thân hình nàng, hơn nữa còn ở dạng trần truồng. Ngay cả bộ phận thần bí nhất của nàng cũng giống đến kỳ lạ. Sau đó hình ảnh bắt đầu nổi lên và hoá thành hình dạng như người thật với kích cỡ nhỏ. Nửa hư nửa thực, nàng có thể quan sát chuyển động cũng như các đường kinh mạch chú thích. Thực sự làm cho Nguyệt Thần kỳ quái và cảm thán nếu như nàng bỏ qua việc đây là hình khoả thân của nàng.


Hai bức đồ trong tay, một bức nói về công pháp tan biến nội lực vào trong cơ thể làm cho thể lột xác, tăng tư chất, đả thông kinh mạch bế tắc. Công pháp thứ hai là một loại công pháp tu tiên, nó không hấp thụ thiên địa linh khí như luyện khí sĩ cổ mà nàng biết. Nó hấp thu Nguyệt hoa mà chuyển hoá thành một loại chân khí cao cấp.

Chỉ là hai công pháp này khá thâm ảo, không biết thật giả. Nguyệt Thần không biết mình có nên tu luyện hai loại công pháp này hay không nữa. Hiện giờ nàng cũng đã giúp Doanh Chính đem Lã Bất Vi hạ đài. Theo lý mà nói nàng cũng có khá nhiều thời gian dư giả. Chỉ là nếu nàng tu luyện công pháp rất khó qua mặt được Đông Hoàng Thái Nhất. Song dụ hoặc trường sinh và thanh xuân vĩnh trú quả thực quá hấp dẫn đối với nàng.

Lại qua một mùa đông, qua đi một năm và tiến vào đầu xuân. Thời gian quá ngắn chẳng thể làm cho Thiên Trạch có bao nhiêu thời gian sung túc. Hắn chỉ có thể đưa nhà máy phân bón tiến lập lên và tiến hành vào giai đoạn bước đầu. Số lượng cây giống và phân bón cũng chỉ đáp ứng được một phần mười lãnh thổ Sở quốc nay thuộc về Đại Việt.

Song mặc dù như vậy nhưng với số lượng lúa nước thu hoạch năm nay vào đầu mùa xuân gieo giống đến mùa hạ thu hoạch. Thời gian sinh trưởng ngắn lại so lúa nước bình thường đồng thời sản lượng của nó khiến cho sáu nước còn lại toàn bộ trở nên oanh động. Sở dân cũng vì vậy mà trở nên trấn động. Đặc biệt khi nghe được tin Long Thiên Đế muốn đem loại cây giống này gieo toàn bộ Đại Việt, tất cả bọn họ đều lập tức vì thế mà dân tâm hướng về Đại Việt.

Ngày đêm không ngừng, các loại cây giống mới được xuất ra. Thiên Địa giáo chúng làm việc không ngừng nghỉ. Đặc biệt những người nắm giữ ký thuật đạo văn cũng bắt đầu tiến vào công tác. Những cỗ máy cày, máy trở hàng liên tục được ra lò. Cả Đại Việt đế quốc tiến vào thời kỳ phát triển mạnh kinh người.

Cuối vụ thu lại một đợt thu hoạch nữa, Đại Việt chính thức áp dụng cho toàn nước. Sản lượng chính xác đạt đến tám chín lần. Từ đây dân tâm Sở quốc cũng toàn bộ hướng về phía Đại Việt. Kinh tế Đại Việt trong thời gian ngắn bắt đầu có xu hướng ổn định. Thiên Trạch cũng đưa ra nhiều chính sách lợi dân khiến cho dân tâm càng chú ý hơn. Đặc biệt trong năm còn ra một loại đồ vật tên gọi tivi do chính phủ Đại Việt phát hành làm cho không chỉ Đại Việt đế quốc mà cả lục quốc vì thế oanh động không dứt.


Các sản phẩm mới liên tục ra đời, Đại Việt dùng Hàn quốc như con đường thông thương đối với sáu nước còn lại. Những sản phẩm mới liên tục được chuyển đến Hàn quốc và bán ra. Nó khiến cho Đại Việt đế quốc hấp thu nguồn tài chính khủng bố. Từ đây Đại Việt chính thức hoàn toàn đứng vứng bước chân trên Sở quốc.

Những cây nông nghiệp mới năng suất đạt đến khủng bố làm các nước còn lại đều đỏ mắt. Tất cả bọn họ đối với Đại Việt đế quốc càng thêm kiêng kị. Sáu nước còn lại ẩn ẩn đã có xu thế liên hợp với nhau. Đồng thời những người này cũng bắt đầu đánh chủ ý lên những cây nông nghiệp siêu năng suất này.

Thiên Trạch cũng không ngại thông qua con đường ngầm bán cho sáu nước lớn với giá cao cắt cổ. Đồng thời cũng ở trên truyền thông một lần khuyên về các loại cây năng suất cao. Đồng thời cảnh báo sáu nước, những cây nông nghiệp này mặc dù sẽ cho năng suất cao nhưng đối với đất đai rất có khả năng sẽ ảnh hưởng xấu. Cảnh báo các nước nhất định phải thận trọng khi trồng những loại cây này. Đáng tiếc sáu nước còn lại không nghe đều cho rằng Đại Việt đế quốc muốn đem cây nông nghiệp có sức sản xuất cao này độc chiếm cho riêng mình. Họ bắt đầu cổ động trồng cây nông nghiệp từ Đại Việt trên đất đai của mình. Riêng chỉ có Hàn quốc là có chút cảnh giác với những lời Long Thiên Đế đã nói.

Lại một năm qua, Thiên Trạch lại nhìn thấy được bầu trời hạ tuyết rơi. Khoé miệng hắn thở ra một hơi. Ngồi ở trong phòng, Thiên Trạch đem một đám giấy viết lên những hình thù kỳ quái đồng thời những vật phẩm có tên khá kỳ quái. Thực sự làm cho người ta nghĩ không ra. Tuy nhiên mỗi vật ở đây đều sẽ làm cho cả thiên hạ chấn động và kinh hãi.

“Nàng tới rồi sao?” Một giọng nói nhè nhẹ phát ra từ miệng Thiên Trạch: “Không nghĩ tới lâu như vậy. Gần như một năm nàng mới trở lại. Xem ra, quyết định này đối với nàng phi thường khó khăn? Nếu đã đến rồi sao vẫn không vào đây? Sợ ta đem nàng ăn thịt không thành?” Âm thanh trêu chọc và khiêu khích trong miệng Thiên Trạch phát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận