Đạo Chu

Quả nhiên Thiên Trạch vừa dứt lời không bao lâu thì một thân ảnh thướt tha bước vào bên trong. Mái tóc màu tím xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng bay trong gió. Chiếc khăn che đi đôi mắt thần bí làm cho nàng tăng thêm vài phần thần bí. Đầu Thiên Trạch hơi nghiêng, hai tay đan xen đặt ở trên bàn và nở nụ cười nhẹ nhàng đáp: “Xem ra nàng đến đây trả lời câu hỏi của ta. Song thời gian cũng e là có gần một năm đi, Tử Nguyệt!”

Người thiếu nữ xinh đẹp nghe được đối phương trực tiếp gọi tên của mình thì cũng không có nói chuyện. Nàng hơi trầm mặc một chút sau đó mở miệng nói: “Ngươi thực sự quá bất cẩn. Một vị quân vương mà không có bất cứ sự đề phòng bảo vệ nào!” 

“Đề phòng bảo vệ?” Thiên Trạch hơi nghiêng đầu sau đó cười nói: “Với thực lực của ta, nếu như có người có năng thực ám sát ta. Ha...” Hắn khẽ cười mở miệng nói: “Như vậy có người bảo vệ cũng là không có bất cứ tác dụng gì! Mà nếu để cho bảo vệ có tác dụng, ta e rằng phải mời chào những cao thủ hàng đầu. Những người này vô cùng khan hiếm, làm sao có thời gian đi bảo vệ một vị quân vương như ta chứ?”

Tức khắc, Nguyệt Thần im lặng. Nàng có thể hiểu được những lời Thiên Trạch nói đúng là có vài phần có lý. Đặc biệt lúc này nụ cười hắn thực sự làm cho trái tim Nguyệt Thần bắt đầu trở nên rung động. Từ lúc bị đùa bỡn ở trong vương cung Đại Việt. Rồi đến sự xuất hiện hắn trên tivi, những lời hắn nói với toàn bộ thất quốc và dân chúng Đại Việt. Sự thay đổi Đại Việt từng ngày làm cho nàng đối với hắn càng trở nên tò mò. Nhất thời thiên ngôn vạn ngôn, nàng lại không nói gì được trong lúc này.

“Một năm không gặp, nàng xinh đẹp hơn rồi đấy, Tử Nguyệt!” Giọng nói Thiên Trạch vang lên làm cho Nguyệt Thần nhất thời ngây người. Nàng cảm giác đươc một cám giác nâng nâng khó tả. Nó vui vẻ và thích ý. Bất tri bất giác đôi môi màu hồng xinh đẹp nàng hơi kéo lên và nàng tiếp tục nghe lời Thiên Trạch nói: “Xem ra nàng quả nhiên đã tan đi nội lực đồng thời bắt đầu tu luyện công pháp mà ta đưa cho nàng.”


Nguyệt Thần quả thực từng chép lại công pháp sang một bản giấy khác đưa cho Đông Hoàng Thái Nhất. Sau đó Đông Hoàng Thái Nhất vì công pháp này mà kinh hoàng thất thố. Nó quả thực chính là công pháp luyện khí sĩ thượng cổ còn sót lại. Đáng tiếc bản công pháp này là bản thiếu, thứ hai nó yêu cầu loại thể chất đặc biệt. Chỉ có thể chất giống như Nguyệt Thần mới có thể tu luyện. Đông Hoàng Thái Nhất từng hỏi nàng về lai lịch cuốn giấy này. Nguyệt Thần đương nhiên là bịa chuyện để qua mặt Đông Hoàng Thái Nhất.

Đến cuối cùng Nguyệt Thần cũng là không nhịn được dự hoặc trường sinh bất lão, nàng cũng tan đi nội lực bắt đầu tu luyện công pháp Thiên Trạch đưa cho nàng. Thân mình nàng uyển chuyển đi về phía Thiên Trạch. Bộ ngực cao vút nhấp nhô trong gió làm cho Thiên Trạch không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Chỉ thấy Nguyệt Thần nhẹ nhàng mở đôi môi hồng xinh đẹp: “Ta có thể giúp ngươi làm gián điệp Âm Dương gia nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn cho toàn bô đệ tử Âm Dương gia. Không được phép lạm sát người không liên can.”

“Nàng nói như phẩm cách ta đáng khinh lắm không bằng ấy!” Thiên Trạch nghiêng đầu khẽ cười nhìn về phía Nguyệt Thần: “Ta vẫn còn có danh dự nói đến. Bản thân ta chưa nuốt lời với bất cứ ai. Vì vậy nàng có thể yên tâm. Nếu như ta thất hứa với nàng...” Lúc này, Thiên Trạch tiến tới cầm lấy một cái hộp gỗ dài rồi cười nói: “Ta lấy thân trả nợ cho nàng như thế nào!”

Đối với sự trêu chọc của Thiên Trạch, Nguyệt Thần cũng chỉ giữ im lặng. Vậy mà lần này nàng không có giận dữ điều này làm cho Thiên Trạch cảm thấy kỳ quái. Hắn vội vã phẩy phẩy tay: “Đùa nàng thôi! Ta đâu thể để một mỹ nhân như nàng lấy thân báo đáp theo kiểu ấy chứ?” Bàn tay đem chiếc hộp gỗ đẩy hướng về phía trước: “Đây là ba món đồ nàng cần. Ở trong đó còn có một công pháp dánh riêng cho Âm Dương gia, một bản công pháp đầy đủ. Nàng chỉ cần giao công pháp này cho Đông Hoàng Thái Nhất là được. Ta đã làm giả nó đảm bảo hắn sẽ không nhận ra.” Vừa nói, hắn đừa lên sờ cằm sau đó mở miệng nói: “À... phải nói công pháp đều là thật chỉ có chất liệu có chút cổ đại mà thôi!”

Cạch! Ngón tay xinh đẹp của Nguyệt Thần đưa lên mở ra chiếc hộp. Đôi mắt của nàng khẽ nhíu mày một cái. Sau đó lập tức đem chiếc hộp đóng lại. Ở trong chiếc hộp này nàng nhận ra có một phần công pháp tiếp theo của nàng. Một công pháp khác chính là một bản hoàn toàn mới hơn nữa còn vô cùng đẩy đủ. Cái thứ ba là một thứ gì đó với hoa văn nàng không biết.


“Trong đó có một vật không phải công pháp...” Thiên Trạch mở miệng cười nhẹ nói: “Nàng hày đề ở một nơi bí hiểm và gần nơi mà người học được công pháp kia. Nhiệm vụ lần này của nàng chỉ là đơn giản như vậy mà thôi!”

“...” Nguyệt Thần im lặng trong chốc lát, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Thiên Trạch. Không hiểu sao trong mắt nàng có chút chờ mong hỏi: “Đây toàn bộ là những lời ngươi cần nói!” Nàng cũng không biết nàng chờ mong điều gì ở Thiên Trạch.Thấy bộ dạng vờ ngu ngơ của Thiên Trạch, Nguyệt Thần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn: “Vậy ta đi rồi!” Vừa nói xong thì nàng cầm lên chiếc rương.

“À... Ưm...” Đột nhiên Thiên Trạch mở miệng, thân hình Nguyệt Thần hơi dừng lại một chút. Thiên Trạch mở miệng nói: “Ngày hôm nay ở Phi Tuyết Các tại trong thành mới thành lập. Nghe nói có một số vũ công của Triệu quốc đến Đại Việt mở. Nếu như nàng muốn có thể đến nơi đó một lần vào tối nay. Ta nghĩ nó sẽ làm cho nàng cảm giác được thoải mái hơn. Cũng coi như ta tận tình đãi khách... Ta sẽ mang theo tỷ tỷ nàng, đến lúc đó nàng và tỷ tỷ nàng có thể lén gặp nhau.”

Bàn chân Nguyệt Thần hơi dừng lại một chút nhưng sau đó tiếp tục đi. Ở phía sau lưng nàng vang lên tiếng vang: “Này, vậy nàng có đi hay không thì nói với ta một tiếng chứ?” Khoé miệng Nguyệt Thần chỉ hơi kéo lên một chút sau đó thân hình biến mất trong mắt Thiên Trạch. Điều này làm cho Thiên Trạch tặc lưỡi thở ra một hơi thật dài.

“Chủ nhân...” Vừa ngồi xuống ghế cúi đầu nhìn về phía mấy tờ giấy thì một âm thanh vang vọng vào trong tai Thiên Trạch. Khoé miệng Thiên Trạch theo đó co quắp lại khi thấy được thân hình uyển chuyển tiến vào: “Chàng vừa gặp mặt một vị bằng hữu sao? Giống như là nữ nhân thì phải?”


Nhất thời Thiên Trạch lại cảm giác đầu mình to như cái đấu. Hắn nhìn về phía mấy tờ giấy sau đó muốn nói gì đó đến cuối cùng tất cả hoá thành tiếng thở dài. Diễm Linh Cơ đi về phía Thiên Trạch sau đó cho hắn một ly trà ấm. Đồng thời Thiên Trạch tiến tới dùng bàn tay đưa lên xoa xoa bả vai làm cho Thiên Trạch cảm giác thư thái hơn.

Không khí nhất thời trở nên có chút kỳ lạ, Diễm Linh Cơ dẫn đầu mở miệng nói: “Chủ nhân, thiếp cũng chưa từng ngăn đón chàng nạp thêm người vào hậu cung... Hiện giờ, chàng đã là quân vương của một nước. Hoàng thất Bách Việt đã diệt, hiện giờ chàng cũng nên nạp thêm người để tăng thêm huyết thống cho Đại Việt. Chàng nói thất thiếp nói có đúng không?”

Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Diễm Linh Cơ bị Thiên Trạch bắt lấy. Ngay sau đó nàng có chút hoảng hốt bị Thiên Trạch kéo vào trong ngực. Hắn trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực của mình, giọng nói mang theo trách móc: “Nữ nhân ngốc này, nàng không thành thật với mình một chút nào cả!” Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve thân thể Diễm Linh Cơ, một tay dò lên vú của nàng, một tay thì muốn chui vào quần lót của nàng: “Làm gì có nữ nhân nào nguyện ý để trượng phu mình đi tìm nữ nhân khác chứ?” 

“Chủ nhân...” Toàn thân Diễm Linh Cơ bắt đầu đỏ hồng, thân thể có chút xấu hổ hơi vặn vẹo. Bàn tay đưa lên bắt lấy tay tà ác của Thiên Trạch. Đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ mấp máy: “Thiếp không phải là một nữ nhân có lòng dạ hẹp hòi. Bản thân thiếp không muốn bị người ta nói như vậy. Việc gì nặng việc gì nhẹ, thiếp còn hiểu được. Một năm nay, ngày nào chàng cũng sủng thiếp yêu thiếp nhưng thời gian dài như vậy thiếp còn không có hoài thai cho chàng. Thiếp thực sự không muốn người khác bàn tán. Chàng còn chưa có nam hài tử kế nghiệp, quần thần đều nói thiếp không tốt. Chình vì thiếp mới khiến cho Đại Việt không có người nối dõi.”

“Ha...” Thiên Trạch nghe thấy thế hơi ngẩn ra. Thì ra Diễm Linh Cơ vì điều này mà lo lắng, Thiên Trạch dở khóc dở cười. Quả thực mỗi ngày buổi sáng một lần, buổi tối một lần, Thiên Trạch đều ân ái cùng với Diễm Linh Cơ. Chỉ những ngày nàng đến tháng hắn mới ngừng lại. Theo lý bình thường thì cường độ cao như vậy, Diễm Linh Cơ hẳn phải hoài thai rồi. Không nghĩ ra đã lâu như vậy Diễm Linh Cơ còn không có hoài thai.


Bản thân Diễm Linh Cơ từng đi tìm Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung khám cho nàng. Nàng mới biết được bản thân nàng không có bất cứ vấn đề gì. Vậy tại sao nàng lâu như vậy không mang thai. Nàng từng hoài nghi tới Thiên Trạch nhưng nàng nào dám nói.

“Nữ nhân ngốc này...” Thiên Trạch nghiêng đầu cười nhìn về phía nàng rồi nói: “Việc này không phải do nàng. Chẳng qua ta chưa muốn có hài tử mà thôi. Nó liên quan tới chính sách quan trọng tiếp theo mà ta đưa ra.” Vừa nói đến đây Thiên Trạch cười nói: “Nàng vẫn còn lo lắng ta không có người thừa kế sao? Chẳng phải chúng ta có hai nữ nhi rồi sao?”

Diễm Linh Cơ nghe thấy vậy bĩu môi, nàng phả hơi nóng vào tai Thiên Trạch: “Chàng còn nói được sao? Nữ nhân làm sao có thể kế thừa vương vị cơ chứ?”

“Sao lại không được?” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng mở miệng hỏi lại: “Không phải Hàn quốc, Hồng Liên công chúa kế thừa vương vị thành Hàn Vương sao? Vậy nữ nhi của ta tại sao không được phép kế thừa vương vị!?” Diễm Linh Cơ nghe được những lời này thì dại ra. Nàng hoàn toàn kinh hãi vì những lời Thiên Trạch nói ra. Bất chợt lúc này Thiên Trạch lại cười có chút ý vị sâu xa nhìn nàng: “Cứ ngôi ở bàn làm việc này quả thực không tốt! Linh Cơ, chi bằng chúng ta vận động thân thể một chút cho cơ thể tốt hơn...”

Phanh! Bàn tay Thiên Trạch phất lên một cái. Cánh cửa theo đó trực tiếp đóng lại. Không để cho Diễm Linh Cơ phản ứng kịp hắn trực tiếp gạt tay một đám giấy tờ lập tức rơi vào trong một chiếc hộp một cách ngay ngắn. Thân thể Diễm Linh Cơ cũng trực tiếp bị Thiên Trạch ấn lên trên bàn. Không bao lâu thì trong phòng vang lên tiếng rên rỉ nữ nhân và từng tiếng va đập ba ba ba liên hồi khá rõ ràng.

Người ta nói việc này chính là Bạch Nhật Tuyên Dâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận