Đạo Chu

Thiên Trạch vừa trở lại cung không bao lâu thì Diễm Linh Cơ cũng vì thế mà tìm tới hắn. Nàng tò mò mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua, chàng đi đâu vậy? Thiếp chờ thật lâu trong phòng mà không thấy chàng trở lại?” Giọng nói nhẹ nhàng và tràn đầy mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp mang chút dò xét nhìn về phía Thiên Trạch.

“Ừm... Ta có chút không yên tâm mấy người binh lính truy bắt mấy kẻ đột nhập nên cũng ra ngoài hoạt động tay chân...” Thiên Trạch cười khổ lắc đầu nhún nhún vai. Bộ dạng hắn có vài phần mất tự nhiên: “Nhưng chẳng được gì. Đám người này chúng cũng đã chuẩn bị từ trước. Mấy đường ngầm rút lui đều đã được chúng chuẩn bị sẵn. Xem ra chúng đã chuẩn bị rất lâu mới bắt đi Đạo Văn Sư.” 

“Thật mệt cho chàng rồi. Chàng đã nhiều công việc bận rộn như vậy vẫn phải ra ngoài truy bắt hung thủ!” Diễm Linh Cơ mỉm cười uyển chuyển đi về phía Thiên Trạch. Đặc biệt đôi chân dài đi trên một loại tất chân đặc biệt khiến cho nàng trở nên mị lực mười phần. Thân mình như rắn nước, Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng đưa tới nắm lấy tay Thiên Trạch nói: “Thiếp đã để người chuẩn bị bữa sáng. Mọi người cũng đang chờ chàng trở về.” Đồng thời Diễm Linh Cơ cũng nén ngửi ngửi trên người Thiên Trạch.

Thấy được điều này, Thiên Trạch cũng chỉ có thể âm thầm trong lòng thở phào ra một hơi. Trước khi trở về, Thiên Trạch cũng đã tắm rất kỹ. Hẳn sẽ không còn bất cứ mùi gì mới đúng. Nghĩ đến đây hắn trực tiếp ôm Diễm Linh Cơ vào trong lòng ngực của mình sau đó cười nhẹ nói: “Ái thê, chúng ta đi thôi!”

Ngồi vào bữa ăn cũng chỉ có vài người. Trong đó có Diễm Linh Cơ, Phi Yên, Vô Song Quỷ, Ngu Tử Kỳ và Thiên Trạch. Hai nữ hài được giao cho hai tỳ nữ chăm sóc. Bọn họ lúc này vừa ăn nhìn về phía một cái tivi lớn bằng kim loại được mạ bằng vàng. Những đạo văn kỳ quái xuất hiện trên khắp tivi. Đồng thời màn ảnh lớn hiện lên một đoạn phim cùng với âm thanh theo đó phát ra. Trong đó còn có cả sự lồng tiếng của tên phóng viên.


“Ngày hôm qua, Long Thiên Đế lại trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân!” Cảnh chuyển động với hình ảnh Thiên Trạch chắn trước người Đoan Mộc Dung đồng thời đem mũi tên phản lại. Giọng nói bình luận vang lên: “Một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã diễn ra. Thực hư mối quan hệ giữa Đoan cô nương và Long Thiên đế rốt cuộc là gì đây? Có phải Long Thiên Đế thực sự có tình cảm với Đoan cô nương còn là Đoan cô nương thầm thương trộm nhớ Long Thiên Đế. Vì sao Long Thiên Đế không vội vã lập hậu? Mối quan hệ giữa Long Thiên Đế, Phi Yên cô nương, Diễm phu nhân và Đoan cô nương rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ đây là một mối tình tay bốn!? Tất cả câu hỏi sẽ được chúng tôi tìm kiếm trong kỳ sau?”

Khoé miệng Thiên Trạch vì thế co giật liên hồi. Hắn còn chưa kịp nói gì thì tivi cũng đã thay đổi theo đó một cái tin tức mới ra: “Mối quan hệ giữa Long Thiên Đế và Tuyết Nữ, một vũ cơ đến từ Triệu quốc!” Vừa nói đến đây có cả hình ảnh Thiên Trạch ném đi chiếc hộp vào phòng Tuyết Nữ ở trên lầu hai. Theo đó có những lời bình luận từ phóng viên: “Mối quan hệ này rốt cuộc là gì? Phải chăng do tính tình chăng hoa của Long Thiên Đế còn là lại có thể một thiếu nữ sa vào lưới tình của Thiên Đế giăng ra.”

“Thiếp chưa từng bao giờ nghĩ chàng lại cao tay như vậy đấy!” Diễm Linh Cơ khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng mê người nhưng làm cho Thiên Trạch cảm giác có chút lành lạnh. Lời nói tràn đầy mị hoặc từ miệng Diễm Linh Cơ tiếp tục dò hỏi hắn: “Không chỉ Đoan cô nương mà ngay đến cả Tuyết Nữ gì đó cũng khó thoát khỏi tay nàng. Nếu không chàng trực tiếp thu hai người họ vào hậu cung. Hậu cung hiện giờ đơn bạc cũng chỉ có thiếp và Phi Yên muội muội, sao chàng không kiếm cho chúng ta thêm vài vị tỷ muội để cho hậu cung thêm vài phần ấm áp và hạnh phúc!” 

Đầu Thiên Trạch to như cái đấu, hắn cảm giác dạo này mình số đúng là đen đủi vô cùng. Không phải đào hoa mà là sát kiếp... Thực tế thì Thiên Trạch đâu có nghĩ đến trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy nhưng hết người này tới người khác làm cho Thiên Trạch ứng phó không nổi. Nó làm cho Thiên Trạch thực sự mệt mỏi. Hồng Liên, Minh Châu, Tiểu Hồ Ly (Hồ mỹ nhân), Tuyết Nữ, Nguyệt Thần rồi đến cả Đoan Mộc Dung. Đáng tiếc hắn còn chưa có tính hai người Lộng Ngọc và Hồng Du vào.


Ngón tay Thiên Trạch đưa lên xoa xoa đầu, hắn thở ra một hơi thật dài nói: “Thật ra thì không có gì cả! Nàng biết đấy, hiện giờ ta cũng là Thiên Đế, người đứng đầu Đại Việt đế quốc này. Chẳng lạ lùng gì nếu như có người muốn lấy lòng ta. Tối hôm qua, ta gặp phải chủ nhân Phi Tuyết Các và giao dịch với hắn ta. Tất nhiên Phi Tuyết Các chỉ là một món lợi nhỏ trong đó.”

“Đại Việt nghiêm cấm sự tồn tại của nô lệ nhưng sáu nước khác thì vẫn tồn tại chế độ này. Thân thế các vũ cơ Triệu quốc cũng là như vậy. Dù sao những người này đều cho rằng bằng hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo. Ta cũng chẳng kinh ngạc nếu như họ đem toà Phi Tuyết Các tặng cho ta đâu. Dùng một đám nữ nhân đổi lấy lợi ích vốn là việc mà đám người đó thường làm.” Đến đây giọng nói Thiên Trạch mang theo vài phần khinh bỉ: “Thật buồn cười! Hoà bình và lớn mạnh của một quốc gia chưa bao giờ dùng cái nơi đó của nữ nhân đổi lấy cả.”

Diễm Linh Cơ và Phi Yên nghe được lời này đều đỏ hồng khuôn mặt khẽ gắt một tiếng. Đặc biệt là Diễm Linh Cơ không nhịn được: “Vậy chàng nhận lấy Phi Tuyết Các sao?”

“Ừm...” Thiên Trạch trực tiếp gật đầu xuống thừa nhận: “Nhưng ta đã đem nó cho một chủ nhân chân chính rồi. Nữ nhân không nên là một món hàng hoá. Họ lên được nâng niu yêu thường và bao bọc. Không phải thứ trò chơi của nam nhân. Hơn nữa, ta chưa bao giờ coi thường nữ nhân. Họ cũng có thể xây dựng cũng có thể cống hiến cho quốc gia khiến quốc gia giàu mạnh. Chỉ là đám người đó quá cổ hủ luôn cho rằng nam tôn nữ ti nên mới như vậy mà thôi. Tiềm lực nữ nhân so với nam nhân không kém là bao nhiêu đâu!”


“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ khẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng cười nhìn về phía Thiên Trạch: “Đây chính là điều mà thiếp yêu ở chàng.” Phi Yên cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Thiên Trạch...

“Thực ra tiên hiền nói duy tiểu nhân và nữ nhân khó dưỡng...” Nói đến đây Thiên Trạch gãi gãi sống mũi cười nhẹ nói: “Ta cũng cho là đúng! Quả thực nữ nhân quả thực nhiều lúc vô lý. Bất quá, ta còn cho rằng đó là điểm đáng yêu của các nàng. Nếu nữ nhân không khó dưỡng, không nhiều lúc vô lý chẳng phải thiếu đi phần thú vị sao? Điều đó mới làm cho các nàng trở nên hấp dẫn hơn!”

“...” Diễm Linh Cơ nghe thấy vậy khẽ đưa ngón tay lên cười tủm tỉm. Nàng mở miệng lên tiếng nói: “Vậy ra trong lòng chàng, nữ nhân chúng ta đều là như vậy sao?” Thiên Trạch chỉ cười cười không có đáp lại. Diễm Linh Cơ lại tiếp tục truy vấn nói: “Chàng thật sự là một tay tình thánh! Vậy mà không tiếc giao Phi Tuyết Các vào tay người khác...” Nói đến đây Diễm Linh Cơ quay sang nhìn về phía Phi Yên trêu chọc hỏi: “Nè... nè... Phi Yên muội muội, muội biết đây là gì không?”

Phi Yên cảm giác được mình bị lôi vào, không khí trở nên quái quái. Nàng không biết trả lời như thế nào thì Diễm Linh Cơ đã thay thế trả lời cho nàng: “Đây gọi là phóng dây câu dài câu con cá lớn! Thiên Đế đại nhân, ngài ấy muốn trước đoạt lấy trái tim sau đó mới đến thân thể.” Ngón tay đưa lên gõ nhẹ trên má: “Như vậy mới thú vị chăng?”


“Hà...” Một tiếng thở dài từ miệng Thiên Trạch phát ra, hắn cười khổ nhìn về phía Diễm Linh Cơ hỏi: “Linh Cơ, nàng thực sự nghĩ ta là người như vậy sao? Ta háo sắc đến mức như vậy sao?” Đáng tiếc hắn chẳng có ai thèm trả lời. Ở đây chỉ có Vô Song Quỷ đang chơi đùa với Ngu Tử Kỳ. Đáng tiếc đó là một tên ngốc. Thiên Trạch bất đắc dĩ hô ra một hơi: “Nếu như ta đã đạt được Phi Tuyết Các thì cần quái dị phóng dây câu dài câu cá lớn kia chứ! Gì mà trước đoạt lấy trái tim sau đoạt lấy thân thể. Chẳng bằng trực tiếp lên nàng ta là được. Nữ nhân không nguyện ý hơn nữa phản kháng kịch liệt càng có thú, càng kích thích hơn sao?”

“Nga...” Diễm Linh Cơ hơi kinh ngạc mở to con mắt, sau đó nàng lại khẽ cười dùng ngón tay đặt ở miệng: “Không nghĩ tới chàng vẫn còn có loại sở thích này. Vậy lần sau thiếp có cần phải giả vờ như mình không tự nguyên hay không?” Lời này nói ra làm cho mặt Thiên Trạch đen lại. Ngón tay Diễm Linh Cơ đưa lên, một ngọn lửa bập bùng trên ngón chỏ của nàng: “Vậy chàng muốn thiếp nhu mị như nước còn là nhiệt tình như lửa?”

“Khụ, khụ...” Thiên Trạch nắm nắm đấm đặt tay ho khan vài tiếng, hắn nở nụ cười hy vọng cho qua mọi chuyện: “Nàng biết đấy, ta chỉ lấy chút ví dụ. Một loại cách giả thiết trường hợp có khả năng xảy ra thôi mà!”

“Vậy chàng hy vọng trường hợp đó xảy ra sao?” Diễm Linh Cơ cười khẽ hỏi lại.

“Đương nhiên!” Thiên Trạch theo thói quen bật thốt lên sau đó cười nhẹ nói: “Là không rồi!” Hắn gật đầu để lộ ra hàm răng với mười cái răng trắng bóc. Nụ cười giống như ánh mặt trời làm người mê say. Nó làm cho Diễm Linh Cơ buồn cười, nàng lại thói quen dùng ngón chỏ để miệng khẽ cười. Phi Yên cũng hơi kéo khoé miệng lên. Còn Thiên Trạch trong lòng đang toát ra mồ hôi hột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận