Đạo Chu

Buổi phỏng vấn diễn ra làm cho đầu Thiên Trạch ong ong, tinh thần căng thẳng đến cực điểm. Ngay cả bên cạnh hắn, Diễm Linh Cơ cũng không còn tươi cươi. Nàng cảm giác được chưa từng bao giờ mệt mỏi như vậy. Kể từ ngày trở thành thê tử của Thiên Trạch, Diễm Linh Cơ chưa phải đối mặt với đám phóng viên dai dẳng như vậy. Đám người này làm cho nàng đối mặt so với ác mộng còn đáng sợ hơn. Nhất là khi họ còn dẫn theo một đám dân chúng tiến vào nơi này.

Những câu hỏi quái ác cũng xuất hiện ở trong buổi phỏng vấn như đợt thứ hai đột nhiên sinh đôi hoặc sinh ba thì phải làm sao? Luật pháp Đại Việt sẽ đối xử với những người có hai thê tử trở nên như thế nào? Trường hợp nếu như người thê tử hoặc trượng phu mất tích nhiều năm sau đó sẽ trở về thì phải làm sao? Những câu hỏi này hỏi ra làm cho đám người Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ toát cả ra đầy mồ hồi khắp người. 

Bất quá, Thiên Trạch cũng không nghĩ trong lúc này cũng có những người đang xem hắn. Nguyệt Thần ở Tần Quốc tại Âm Dương gia trong Thần Đô sơn nhìn về phía màn hình tivi. Ánh mắt nàng trở nên nheo lại và sát khí lành lạnh lan tràn. Đôi môi hồng thắm lạnh lùng mở ra hừ nhẹ một tiếng. Tuyết Nữ ở Phi Tuyết Các thì nhìn về phía tivi, nàng không hiểu sao trong trái tim nàng có chút hơi khó chịu và mất mát điều gì đó. Đoan Mộc Dung thì mê mang cầm rổ thuốc đứng trước tivi.

Ngồi vào bàn ăn, Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài sau đó mở miệng nói: “Ta chưa thực bao giờ nghĩ đến một buổi phỏng vấn lại mệt mỏi như vậy. Quả thực là mệt chết người đi được!”

“Chàng đó! Còn nói được những thứ này...” Diễm Linh Cơ ở một bên nhìn về phía Thiên Trạch oán trách. Bàn đầu khi nghe Thiên Trạch đề ra luật lệ nhất phu nhất thê, nàng còn vô cùng vui mừng. Bất quá bây giờ là vô cùng oán giận. Buổi phỏng vấn mệt mỏi như vậy, nếu như nàng biết trước thì có đánh chết nàng cũng không tham gia. Đôi mắt mang theo u oán nhìn về phía Thiên Trạch làm cho Thiên Trạch chột dạ. Đôi môi tươi tắn xinh đẹp khẽ mở: “Thiếp cũng mệt chết rồi! Thiếp tưởng buổi phỏng vấn sẽ thú vị lắm kia!”

Vẻ mệt mỏi Diễm Linh Cơ quả thực có vài phần phong vị riêng. Ngón tay Thiên Trạch đưa lên gãi gãi sống mũi và hắn cười trừ. Lúc này, hắn quay ra nhìn về phía Phi Yên hỏi: “Phi Yên cô nương, không biết cục Từ Ái khởi công xây dựng thế nào!?”


Cục từ ái là nơi thu dưỡng những hài tử vô gia cư cùng với những nữ nhân hoặc lão nhân không có nơi nương tựa không người chăm sóc do hoạ loạn trong chiến tranh. Đây là cục Thiên Trạch thiết lập khi Đại Việt đạt được thu nhập lớn từ các cây nông sản mới. Hiện giờ lương thực của Đại Việt hoàn toàn cung cấp đủ cho Đại Việt còn có thể bán cho các quốc gia khác. Đại Việt đế quốc cũng thu mua lương thực của dân chúng để đề phòng mọi việc xảy ra. Đồng thời dùng nguồn thu mua lượng thực này cứu tế cho cục Từ Ái. Cục Từ Ái còn giới thiệu công việc cho cô nhi, nữ nhân và lão nhân đảm bảo họ có thể nuôi sống chính bản thân mình.

Phi Yên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thiên Trạch. Giọng nói của nàng cũng biến thành lạnh lẽo: “Vẫn như vậy!”

“Hê...” Thiên Trạch hơi ngẩn người ra. Hắn cảm giác được không đúng lắm dường như mình không có chút nào đắc tội Phi Yên đi. Nàng thế nào dường như có vẻ vô cùng tức giận. Điều này làm cho Thiên Trạch khó hiểu và không sờ được đầu óc.

Ở bên cạnh hắn, Diễm Linh Cơ đều thu được tất cả mọi thứ như vậy. Trở thành duy nhất thê tử của Thiên Trạch, Diễm Linh Cơ vô cùng hạnh phúc. Ai nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình đây. Bất quá, Diễm Linh Cơ lại hiểu nỗi lòng của Phi Yên lúc này. Phi Yên hẳn đang vô cùng đau lòng và vô cùng thất vọng. Diễm Linh Cơ cũng thấy nhiều lần trước mặt Thiên Trạch, Phi Yên đều cố gắng biểu lộ trong lòng nàng nhưng rõ ràng Thiên Trạch vờ như không thấy.

Bản thân Diễm Linh Cơ vẫn bị thế tục trói buộc. Đặc biệt là nam nhân thành công nhất định phải tam thê tứ thiếp, nó đã ăn sâu trong lòng Diễm Linh Cơ. Mặc dù bây giờ chính sách Đại Việt chính là nhất thê nhất phu đi nữa nhưng cũng khó lòng thay đổi được cái thứ đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người. Nghĩ đến điều này, Diễm Linh Cơ thầm thở ra một hơi. Nàng sẽ không phản đối Thiên Trạch nạp Phi Yên làm Phi, hết thảy còn phải nhìn xem Phi Yên có thể để trượng phu nàng đồng ý hay không. Bất quá nàng cũng sẽ không giúp Phi Yên hay bất cứ nữ nhân nào một tay.


“Tính...” Thiên Trạch không quá hiểu biết chỉ có thể vờ ngu lắc lắc đầu. Hắn cũng không có dám đối mặt với Phi Yên. Lúc này, Thiên Trạch nở nụ cười nhìn về phía mọi người nói: “Chúng ta hôm nay đi Phi Tuyết Các xem múa đi. À phải hôm nay có diễn vở kịch Tương Vương và Thần Nữ thì phải?”

“Xem kịch... xem kịch!” Tiểu hài tử Ngu Tử Kỳ thấy vậy thì thích ý kêu to, bàn tay liên tục vỗ vỗ vào nhau phát ra từng tiếng kêu liên hồi. Khuôn mặt non nớt xuất hiện sự vui mừng thấy rõ. Quả thực làm người yêu thích không thôi.

“Phi Yên cô nương...” Thiên Trạch mỉm cười lên tiếng nhẹ nhàng đối với Phi Yên nói: “Cô cùng đi với mọi người chứ?”

Phi Yên đang giận dỗi vì buổi phóng vấn của Thiên Trạch. Cái gì mà Thiên Đế cần làm gương cho dân chúng sẽ không kết hôn thêm cũng không sinh thêm hài tử. Càng nghe nàng càng tức giận. Đang lúc nàng muốn từ chối thẳng thừng thì Diễm Linh Cơ mở miệng nói chuyện: “Phi Yên muội muội, chi bằng muội cùng đi với ta. Nam nhân đều thích một bộ như vậy? Chẳng lẽ muội còn chưa rõ bản tính nam nhân sao?” Vừa nói Diễm Linh Cơ khẽ dùng ngón tay nhỏ đặt ở miệng cười: “Là ăn trong chén nhìn trong nồi! Làm gì có ong mật nào mà chê hoa tươi chứ?”

Ý vị khác thường từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra làm cho mép Thiên Trạch co giật liên hồi. Hắn thở ra một hơi thật dài hướng về phía Vô Song Quỷ nói: “Vô Song Quỷ, còn ngươi thì sao?” Vô Song Quỷ không thiện nói chuyện chỉ hơi hừm hừm vài tiếng và gật đầu một cái.


Trong một toà nhà lớn từng người bệnh được chuyển ra chuyển vào. Những người bị chấn thương đều được dùng băng gạc trắng bỏ cẩn thận. Bất chợt một tiếng hét thảm từ một người nam nhân phát ra: “A... a... đau... đau đau... Đoan cô nương, đau...”

Người thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng vội vã liên tục cúi đầu mở miệng: “Thật sự xin lỗi!” Nàng hồi thần lại bắt đầu vì bệnh nhân mà băng bó cẩn thận.

“Dung Nhi!” Niệm Đoan nhìn về phía Đoan Mộc Dung với ánh mắt trách móc: “Y giả phải có y tâm. Khi cứu chữa một người bệnh dù người bệnh này bệnh năng còn là bệnh nhẹ, chúng ta đều phải tận hết tâm lực vào cữu trị người bệnh.”

“Vâng!” Đoan Mộc Dung có chút áy náy vội vàng cúi xuống: “Sư phụ, đồ nhi đã biết!” 

“Hài...” Tiếng thở dài khe khẽ từ miệng Niệm Đoan phát ra: “Dung Nhi, hôm nay tâm trạng con không được tốt. Con hãy nghỉ đi!”

“Đồ nhi vẫn có thể...” Đoan Mộc Dung vẫn còn nói gì thì một đám người bắt đầu xôn xao làm cho đoàn người ở đây nhất thời ngẩn người. Một đám người tránh ra bên đường để lộ ra một đoàn người tiến vào bên trong đại viện. Sau đó một đám xôn xao vội vã khom người hành lễ đối với đoàn người này.

“Mọi người vất vả rồi!” Thiên Trạch cười khẽ nhìn về phía đoàn người y giả với nụ cười như ánh mặt trời. Đồng thời hắn nghiêng đầu nhìn về phía đoàn bệnh nhên ở nơi này rồi mở miệng nói: “Không nghĩ tới ngày hôm nay lại có nhiều người bệnh như vậy!”


Niêm Đoan lúc này tiến tới, khuôn mặt nhu hoa và giọng nói bình tĩnh đáp lại Thiên Trạch: “Vừa từ đông chuyển sang mùa xuân. Có rất nhiều người bởi vì điều này mà phát bệnh. Không biết Long Thiên Đế đại nhân đến bệnh viện là có việc gì?”

“Thật ra ta đến đây vì Phi Tuyết Các đang diễn ra vở Tương Vương và Thần Nữ...” Thiên Trạch nở nụ cười nhẹ mở miệng nói: “Không biết Niêm Đoan đại sư và Đoan cô nương có hứng thú hay không?”

Đoan Mộc Dung nghe vậy sáng mắt lên song bất quá nhìn về phía số lượng bệnh nhân ở đây thì nàng chỉ có thể thở ra một hơi dài. Niệm Đoạn quay sang thấy được Đoan Mộc Dung thấp đầu xuống thì nàng nhẹ giọng nói: “Thứ cho lão thân không có cách nào nhận lời mời của Thiên Đế. Bệnh nhân hiện tại còn quá nhiều ta không có cách nào rời đi. Tuy nhiên đồ đệ của ta thì có thể cùng với Thiên Đế đi xem lễ hội Vu Sơn!”

“Sư phụ...” Đoan Mộc Dung kinh ngạc nhìn về phía Niệm Đoan.

Một nụ cười hoà ái từ khuôn mặt Niệm Đoan xuất hiện, nàng đưa tay lên phất nhè nhẹ: “Đi đi! Hôm nay là lễ hội Vu Sơn, con hãy cùng với mọi người đi chơi. Người cũng không phải máy móc sắt thép cũng cần nghỉ ngơi. Ta cho phép con cùng mọi người đến lễ hội Vu Sơn. Chỉ là nhất định phải trở về sớm đấy!”

“Vâng...” Đoan Mộc Dung mở miệng cười nhẹ nói: “Thưa sư phụ!” Một nụ cười tràn ngập hạnh phúc xuất hiện trên mặt nàng. Kết hợp với khí chất Đoan Mộc Dung quả thực làm cho nàng tràn ngập khí chất thanh xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận