Đạo Chu

Dưới ánh trăng tuyệt đẹp trong những ngày xuân như thế này là khá hiếm. Một khuôn mặt với cái nụ cười cứng nhắc trên mặt xuất hiện và bị ánh trắng chiếu vào trông có vài phần thê lương. Con mắt màu tím mở to xinh đẹp nhìn trừng trừng về phía người nam nhân này. Dường như nam nhân này ngây ngẩn người một lúc thì mới động lên.

“Ha...” Một tay người thanh niên ôm ngực, một tay sờ cằm của mình rồi thở ra một hơi dài và gật đầu một cái: “Được rồi, đại thúc thì đại thúc đi!” Vừa nói thì hắn nhìn về phía tiểu nữ hài hỏi: “Ta có già đến mức bị gọi là đại thúc không, tiểu cô nương!?” Dùng cách xưng hô tiểu cô nương với tiếu nữ hài, Thiên Trạch đi về phía nàng. 

Tiểu nữ hài thấy được người thanh niên này đi về phía mình thì theo bản năng hơi dừng lại. Thiên Trạch bất đắc dĩ chỉ có thể thở ra một hơi dài và hơi dừng bước. Bàn tay hắn đưa lên, một trận gợn sóng nhẹ xuất hiện trong tay Thiên Trạch. Ngay sau đó một chiếc chong chóng đủ mọi màu sắc xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài: “Thích sao?”

Nhìn người thanh niên cầm chiếc đồ vật kỳ quái có nhiều màu sắc. Dưới cơn gió nhẹ chúng nhẹ nhàng xoay tròn và phản chiếu đủ mọi màu sắc dưới ánh trăng. Đôi mắt màu tím xinh đẹp to tròn nhìn chằm chằm về phía thứ này. Ngay lập tức tiểu nữ hài theo bản năng nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Bất đắc dĩ, Thiên Trạch chỉ có thể cười nhẹ một tiếng. Thầm nghĩ trong lòng: “Cùng một người nhưng lại khác hẳn tỉnh cách. Xem ra muốn một lần nữa chinh phục nàng quả thật gánh thì nặng mà đường thì xa.” Vừa nói đến đây Thiên Trạch ngẫm nghĩ mình như thế nào mới có thể ra tay được với một tiểu nữ hài. Chơi trò chơi quỷ phụ hay sao? Hoặc là ấu nữ dưỡng thành. Càng nghĩ đầu Thiên Trạch càng to ra, mồ hôi chảy ra như tắm.


Chiếc chong chóng tre nhè nhẹ bay về phía tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài theo chút sợ hãi hơi lùi về phía sau. Thiên Trạch chỉ có thể mở miệng nói: “Đừng sợ, nó chỉ là một chiếc chong chóng bằng tre mà thôi!” Vừa nói Thiên Trạch vừa nở nụ cười hài hoà.

Dường như tiểu nữ hài vẫn còn sợ hãi, nàng hơi co rụt lại thân thể của mình. Bàn tay đưa ra rồi lại rụt lại. Bất quá qua vài lần như thế thì nàng mới vươn tay tiếp nhận lấy chiếc chong chóng che. Đặc biệt cầm trong tay thấy không có nguy hiểm gì. Hơn nữa chúng còn quay tròn theo những cơn gió nhẹ, tiểu nữ hài càng thích ý ngắm nhìn chiếc chong chóng tre này.

Không bao lâu tiểu nữ hài lại mở to con mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Đặc biệt khi mà Thiên Trạch dùng ánh mắt kỳ quái quan sát nàng thì tiểu nữ hài cũng vì thế mà trở nên tò mò và ngạc nhiên. Đôi mắt tím cũng mở to nhìn về phía đôi mắt xanh xinh đẹp như sao trời kia. Đôi mắt đó thực sự làm cho cô bé cảm giác thật đẹp và không tự chủ nhìn nhiều một chút.

“Tiểu cô nương, tên gì đây?” Đối mặt với tiểu nữ hãi, Thiên Trạch rất xấu hổ và khó khăn lựa chọn cách xưng hô. Hắn không biết phải gọi nàng là gì mới phải. Đến cuối cùng Thiên Trạch vẫn phá bỏ không khí nặng nề này. Miệng Thiên Trạch theo đó phát ra giọng nói trầm ấm và đầy quan tâm: “Ta không thể nào lúc nào cũng gọi tiểu cô nương, tiểu cô nương chứ?”


Tiểu nữ hài cũng vì thể mở to con mắt xinh đẹp nhìn về phía Thiên Trạch. Bất quá dường như nàng cũng không có ý nguyện mở miệng nói chuyện. Điều này làm cho Thiên Trạch chỉ có thể hai tay chống eo thở ra một tiếng khá dài. Con mắt hắn đảo qua một hướng khác: “Tiểu cô nương, ta phải đi rồi! Hẹn gặp lại sau...”

Thân anh Thiên Trạch theo đó loé lên biến mất trước mắt tiểu nữ hài này. Quả nhiên khôn bao lâu thi Thiên Trạch rời đi, tiếng động từ phía mà Thiên Trạch vừa nhìn xuất hiện. Những cành cây bắt đầu lay động. Một người thiếu nữ cũng theo từ bụi cây xuất hiện.

Đó là một người thiếu nữ trẻ tuổi cũng chỉ mười mấy tuổi. Một thân hình thon thả uyển chuyển đi tới, đôi tay nhẹ nhàng vạt ra nhánh cây sau đó tiến về phía trước. Khuôn mặt thon dài với nước da trắng hồng. Mái tóc màu hơi ngả đỏ và búi lên cẩn thận với một vạt tóc dài ở bên trái. Hàng lông mi đậm và đôi mắt xinh đẹp với đồng tử hơi màu đỏ. Chiếc mũi cao và đôi mội đậm màu hồng. Đôi tai xinh đẹp có đeo một chiếc hoa tai nhỏ nhắn. Nàng ta có vẻ ngoài lãnh diễm động lòng người, xinh đẹp giống như mạn đà la hoa. Hai tay của nàng ta bởi vì quanh năm tu luyện Âm Dương bí thuật – Âm Dương Hợp Chú Ấn mà trở nên đỏ đạm như ngọn lửa, đồng thời cũng hiện ra hoa văn màu bạc kỳ dị. Móng tay đen như mực, vô cùng quỷ dị. Y phục của nàng ta mang màu đỏ đen tương xứng, ôm lấy toàn bộ đường cong trên cơ thể, toát ra một loại khí chất già dặn. Y phục bó sát xẻ tà lộ ra đường cong lả lướt, cũng lộ ra một loại khí tức thành phục mà nguy hiểm. Theo chiều dài váy, càng xuống dưới tà càng rộng, mà phía dưới tà váy có chút gì đó giống hoa bách hợp, nhưng không phải là hoa bách hợp mà là hoa mạn đà la. Nàng ta đi một chiếc quần tất màu tím với hoa văn độc đáo để lộ ra đôi chân thẳng tắp và thon dài.

“Muội muội...” Người thiếu nữ mở miệng khẽ mấp máy đôi môi ướt át lại xinh đẹp: “Ngươi lại tới nơi này luyện tập rồi!”


Buổi gặp mặt đầu tiên của Thiên Trạch với tiểu nữ hài có mái tóc màu tím này bị cắt đứt bởi sự xuất hiện của người thiếu nữ khác. Tiểu nữ hài này chính là Tiểu Y, một tiểu nữ hài cô nhi cùng với huynh trưởng của mình được trưởng môn Xích Tùng Tử của Đạo gia đưa tới Thiên tông tu luyện. Cả hai huynh muội đều là thiên tư tuyệt thế.

Giống như Âm Dương gia từ mấy trăm năm trước tách ra từ Đạo gia, kiếm đi nét bút nghiêng tự thành một phái thì Đạo gia cũng tách ra. Đạo gia phân chia làm hai phái là Thiên tông và Nhân tông. Thiên tông thì coi việc tránh xa hồng trần, siêu nhiên với ngoại vật từ đây cầu siêu thoát. Nhân tông thì khác, nhân tông lại coi hồng trần như lịch luyện vào đời tế thế cứu dân. Không vào hồng trần sao có thể siêu thoát hồng trần. Chính vì lý do này mà Thiên Nhân nhị tông có xích mích về chủ tư tưởng mà trực tiếp tách ra hai phái.

Mỗi người có một loại sắc thái riêng trong đó Mộng Điệp chi độn mà Phi Yên từng sử dụng chính là thuật của Đạo gia. Phi Yên thuộc về Âm Dương gia không biết nàng thế nào học được. Tuy nhiên Đạo gia có một số võ công và chiêu thức so với Âm Dương gia tuyệt đối không kém chút nào. Đặc biệt là chiêu Thiên Địa Thất Sắc đối với Thiên Trạch cũng khá là thú vị. Mặc dù hắn biết nhưng cũng hiếm khi sử dụng chiêu này. 

Thật ra theo lý thì Tiểu Y đáng lý ra nên ở Thiên tông. Bất quá hơn một năm trước khi mà Thiên Trạch vẫn bận rộn kết thúc việc xâm chiếm Sở quốc thì Thiên Trạch thì có người đã đến Đạo gia Thiên tông. Nhân cơ hội đó bắt đi Tiểu Y. Nếu không bận việc tại Đại Việt đế quốc, Thiên Trạch sớm đã đến Đạo gia tìm nàng đâu cần mất nhiều thời gian như vậy.

Lần đầu tiên gặp được Tiểu Y chính là kết thúc như vậy. Thiên Trạch cũng không vội vàng. Kể từ mỗi tối bây giờ, mỗi khi hắn dùng đạo nhãn quan sát thấy được Thần Đô sơn không có người bên cạnh Tiểu Y thì lập tức hắn sẽ đến bên cạnh nàng cùng nàng tâm tình bầu bạn. Tình cảm phải bồi dưỡng ngay từ lúc nhỏ. Những lúc này, nàng thiếu sót tình cảm nhất cũng là nhất dễ dàng bồi dưỡng tình cảm. Bất quá phải chú ý cẩn thận nếu không Tiểu Y sẽ đem hắn cho rằng trở thành một người phụ thân đáng kính. Đến lúc đó mọi việc hoá thành công cốc.


Tiểu Y, ngay cả chính nàng cũng không nhớ được tên của nàng. Bất quá tối nay lại lại gặp được một người thanh niên. Người này lại đến gặp nàng lần nữa. Đối với sự xuất hiện của người này, tiểu nữ hài chỉ mở to mắt dùng đôi mắt kỳ quái nhìn về phía hắn. Đặc biệt nghe được hắn nói rất nhiều điều. Nàng chỉ có thể nghe hắn lải nhải liên tục.

Một tay ôm ngực, một tay sờ cằm, người thanh niên nhìn về phía nàng: “Thế nào? Tiểu cô nương, cô không có tên sao?” Thiên Trạch tò mò nhìn về phía tiểu nữ hài. Bất quá tiểu nữ hài chỉ mở to mắt nhìn về phía Thiên Trạch bất quá cũng không nói gì. Miệng người thanh niên theo đó mở ra phát một tiếng thở dài cảm thán: “Được rồi! Vậy từ nay tên cô là Tiểu Y đi. Vậy ta sẽ gọi cô là Tiểu Y, chiếc áo bông nhỏ đáng yêu!”

Một cảm xúc kỳ quái ở trong lòng tiểu nữ hài dâng lên. Đôi mắt tiểu nữ hài theo đó nhắm nghiền lại. Thân mình theo đó rung động không thôi. Một cảm giác đau đầu dậy lên làm cho tiểu nữ hài có vẻ thống khổ. Đột nhiên một bàn tay theo đó chạm vào đầu tiểu nữ hài. Cảm giác ấm áp và mềm mại truyền tới làm cho tiểu nữ hài thoải mái. Đôi mắt tiểu nữ hài theo đó mở to ra thấy được bàn tay người thanh niên kia chạm vào đầu nàng. Đồng thời hắn còn nở nụ cười nhè nhẹ và tràn ngập ấm áp.

Tiểu nữ hài mở to mắt nhìn về phía người thanh niên này. Một loại cảm giác an toàn từ người thanh niên này truyền tới. Bản thân tiểu nữ hài không có phản kháng đồng thời cũng không có lùi về phía sau. Con mắt màu tím cứ như vậy mở to nhìn về phía người thanh niên này.

Mới chỉ gặp mặt nhau hai lần nhưng tiểu nữ hài cũng không có sợ hãi người thanh niên này chút nào. Dường như có một thứ gì đó quen thuộc đôi với tiểu nữ hài dù nàng chưa bao giờ gặp người thanh niên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận