Đạo Chu

Đám người này nhìn về phía Minh Châu thái hậu thấy nàng tỏ ra hối lỗi vô cùng. Ngón tay chỏ khẽ đưa lên, bộ dạng mang theo buồn bã và u sẩu quả thực chọc cho người ta tràn ngập thương tiếc. Bất quá Hồ thái hậu nhìn về phía Minh Châu với ánh mắt mang theo u oán và ghen ghét. Riêng về phần Hàn Vương, nàng thầm mắng trong lòng: “Cái con hồ ly tinh này, không phải háo nam sắc lên mới cùng tên quái nhân đó đi cùng đi! Phụ vương cũng thật là... vậy mà sinh thời con sủng hạnh con hồ ly tinh này như vậy!”

Bộ dạng Hàn Phi lâm vào suy tư, ngón tay liên tục gõ trán mình vài cái. Đến cuối cùng Hàn Phi nghiêm túc nhìn về phía tất cả mọi người ở đây nói: “Như vậy tổng hợp tất cả những điều mà Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu cùng với những thứ chúng ta thu được, Thiên Trạch, Long Ngạo Thiên huynh e rằng không những còn sống. Hơn nữa còn chỉ về một người...” 

“A...” Minh Châu thái hậu và Hồ thái hậu theo đó đột nhiên kinh ngạc bật thốt lên một tiếng. Hồ thái hậu còn dùng tay đưa lên che miệng của mình, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn về phía Hàn Phi. Phản ứng dữ dội nhất lại chính là Hàn Vương. Nàng lập tức mở to hết cỡ bàng hoàng hỏi: “Ca ca, ngươi nói cái gì? Ngươi nói là... Vô Vọng hắn không có chết!”

“Hàn huynh... ngươi nói đến là...” Trương Lương nắm một tay đặt ở ngực của mình sau đó lên tiếng lẩm bẩm nói: “Xích Mi Long Xà Thiên Trạch và Long Ngạo Thiên huynh là cùng một người.”

Hàn Phi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tử Phòng, để nói đúng rồi. Bất quá không chỉ có thân phận hai người này đâu mà còn một người nữa.”

Vệ Trang lúc này ở một bên cũng ôm hai tay trước ngực, giọng nói lạnh nhạt: “Đại Việt vương Long Thiên Đế!”


“Long Thiên Đế!?” Tử Nữ cũng kinh ngạc lẩm bẩm cái tên này.

Đầu Hàn Phi lại lần nữa gật xuống, con mắt hắn quay ra đảo qua nhìn về phía tất cả đám người ở đây: “Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, Long Ngạo Thiên và Đại Việt vương Long Thiên Đế, tất cả ba người này rất có thể đều là một người. Thiên Trạch, Long huynh, Long Thiên Đế chỉ là một tầng thân phận nguỵ trang của huynh ấy thôi. Long huynh có thân phận thật sự rất có thể là chủ nhân của Thiên Địa giáo!”

Phản ứng mãnh liệt nhất ở nơi này chính là ba người nữ nhân bao gồm Minh Châu thái hậu, Hồ thái hậu cùng với Hàn Vương. Cả ba nàng đều có mối quan hệ đặc biệt với những cái tên này. Vì cái tên này cũng đại biểu mà người trong lòng họ yêu nhất. Phản ứng mãnh liệt nhất không ai khác chính là Hồng Liên, nàng bàng hoàng liên tục lắc lắc đầu: “Không, không... Vô Vong... sao hắn có thể là Long Thiên Đế được? Vô Vong sao có thể là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch được? Nếu hắn vẫn còn sống tại sao không đến nơi này tìm ta?” Nàng quay ngoắt nhìn về phía Hàn Phi mở miệng hỏi: “Ca ca... ngươi đang nói đùa sao!?”

Bộ dạng hốt hoảng Hồng Liên làm cho Hàn Phi lo lắng, hắn vội vã trấn an nàng: “Muội muội, muội bình tĩnh một chút!” 

“Hàn huynh...” Trương Lương lúc này chắp tay đối với Hàn Phi và cung kính hỏi: “Chỉ là ta có điều khổng hiểu. Nếu như theo như lời Hàn huynh nói thì Thiên Trạch và Long huynh là cùng một người. Vậy thời điểm Thiên Trạch đang giao đấu với Huyết Y Hầu khi đó. Đó cũng là thời điểm Long huynh cứu đi Hồng Liên công chúa và đem công lực mình truyền cho Hàn Vương lúc đó vẫn là Hồng Liên công chúa. Chúng ta đều quan sát được người giao đấu với Huyết Y Hầu hẳn là phế thái tử Thiên Trạch. Chẳng lẽ Long huynh biết phân thân?”


“Tử Phòng, đệ nói đúng vào trọng điểm của việc này rồi đấy!” Hàn Phi gật đầu mở miệng khen ngợi Trương Lương. Trong khi nói chuyện Hàn Phi vẫn híp mắt đánh gia mọi người đặc biệt biểu cảm của Hồng Liên. Lúc này, hắn mới tiếp tục nói: “Lúc đó mặc dù giao đấu với Huyết Y Hầu, ta e rằng Huyết Y Hầu cũng là giả. Hơn nữa, giao đấu với Huyết Y Hầu có thực sự là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch không cũng là điều chúng ta không có cách nào xác nhận.”

“Ý Hàn huynh là...” Trương Lương hơi mở to mắt nhìn về phía Hàn Phi, ống tay áo cũng theo đó hơi nâng lên.

“Nếu như chúng ta đem giả thiết Long huynh là Xích Mi Long Xà đồng thời là Long Thiên Đế người sáng lập ra Thiên Địa giáo như vậy hết thảy mọi việc biến thành hợp lý!” Hàn Phi nheo mắt lại lâm vào trầm tư, một tay vẫn để ở bụng đồng thời cũng không quên quét nhìn về phía mọi người. Hắn bình tĩnh giải thích nói: “Ta không thể không bội phục Long huynh, kế hoạch của hắn thực sự quá hoàn mỹ bất quá hắn để lại một lỗ hổng. Đó là người thê tử của Long huynh, Chiếu Mỹ Minh. Chúng ta đã gặp mặt nàng ta.”

Mọi người nghe thấy vậy mới giật mình, Hàn Phi mở miệng nói: “Ta từng gặp mặt Diễm Linh Cơ và đồng thời là Thiên Hậu của Đại Việt, dù nàng đã khác biệt nhưng ánh mắt rất khó thay đổi. Đôi mắt đó giống hệt với Chiếu Mỹ Minh mà Phi đã từng gặp. Tại sao Long huynh khi chết nhưng chưa bao giờ nhắc tới Chiếu Mỹ Minh đồng thời cũng chưa từng thấy sự xuất hiện của Chiếu Mỹ Minh khi chúng ta mai táng thi thể của Long huynh? Vì sao đám bộ hạ Thiên Trạch lại trực tiếp thần phục Long Thiên Đế? Nếu nói vì hoàng tộc Bách Việt, ta cũng chưac chắc đã tin tưởng. Giúp Thiên Trạch báo thù vậy hắn đã sớm ra tay với Huyết Y Hầu nhưng Huyết Y Hầu lại là giả! Âm Dương gia Đông Quân lại ở Đại Việt đế quốc! Mọi người không cảm thấy điều này rất thú vị sao?”


Trương Lương nghe được những lời này không khỏi hít một hơi khí lạnh thật sâu vào cuối cùng thì mới thở ra. Ánh mắt hắn mang theo tò mò nhìn về phía Hàn Phi: “Hàn huynh, đệ vẫn chưa hiểu lắm! Tại sao Long huynh lại bày ra tất cả bố cục này. Nếu là vì trả thù, việc Long huynh giết chết tiên vương ta có thể hiểu được nhưng vì sao Long huynh lại trợ Hồng Liên điện hạ trở thành Hàn Vương!” Nói đến đây thì ánh mắt hắn quy về Hàn Vương hỏi: “Để Hàn quốc bị loạn nên đối với Long huynh càng có lợi hơn sao?”

“Ai biết chứ!?” Hàn Phi trả lời một câu mười phần không đầu không đuôi, lời này nói ra làm cho tất cả đều cạn lời không còn gì để nói. Đặc biệt Hàn Phi nhìn về phía Hàn Vương rồi cười khẽ nói: “Biết đâu Long huynh lại vì một vị mỹ nhân nào mà tâm hồn điên đảo. Chính vì vậy mà không tiếc bày ra bố cục như thế này!”

Lời này nói ra lập tức làm cho ba người thiếu nữ ở đây lâm vào trầm tư. Minh Châu thì nghĩ đến Thiên Trạch, hắn vì nàng nên mới để nàng trở thành Minh Châu thái hậu tránh được kết quả chết vì tuẫn táng với tiên vương. Hồ thái hậu cũng có ý nghĩ này giống hệt với Minh Châu. Bất quá ngay sau đó hai người không hẹn mà cùng quỷ dị nhìn về phía nhau.

Vẻ mặt Hàn Vương phản ứng mãnh liệt nhất. Thân mình nàng run lên lẩy bẩy, miệng lẩm bẩm nói: “Thiên Trạch là Vô Vọng, Vô Vọng là Long Thiên Đế. Hắn... hắn lại chưa có chết! Vậy vì cái gì hắn không có đến tìm ta? Tại sao hắn còn muốn ta làm Hàn Vương. Chính hắn còn giết chết phụ vương.... Ca ca, ngươi nói tất cả điều này là tại vì sao?” Hai mắt Hồng Liên đã ướt át và từng giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. 

Mọi người cảm giác được không khí có chút nặng nề. Hàn Phi chỉ có thể mở miệng an ủi Hồng Liên: “Long huynh, có lẽ huynh ấy có nỗi khổ riêng đi!” Hắn cũng không biết mình phải an ủi như thế nào với Hồng Liên nữa.

“Lỗi khổ riêng sao?” Vẻ mặt Hàn Vương mang theo mê mang khe khẽ lẩm bẩm. Đôi mắt bắt đầu chảy ra hai hàng thanh lệ. Đến cuối cùng hai đôi môi đỏ mím vào nhau sau đó nhìn về phía Hàn Phi nói: “Ca ca, ta muốn đến Đại Việt!”


“...” Mọi người nghe tất cả những lời này thì đều ngẩn cả người ra. Họ không nghĩ đến người thiếu nữ này lại quyết đoán như vậy. Mấy năm này làm Hàn Vương vậy mà không có ma đi tính bướng bỉnh của nàng.

Minh Châu thái hậu nhẹ nhàng cười gật đầu một cái: “Bản cung cũng muốn đi Đại Việt một chuyến. Đối với vị Long Thiên Đế này, bản cung rất tò mò về hắn đâu?”

Hồ thái hậu nhẹ nhàng đưa tay lên: “Nếu tỷ tỷ, ngươi cũng đi vậy đâu thiếu muội được. Muội muội ở trong cung vẫn nghe được truyền kỳ vì Long Thiên Đế của Đại Việt. Muội cũng muốn đến nơi đó một chuyến. nghe đồn, đô thành Đại Việt nhưng rất đắc biệt a!” Nói xong nàng nhìn về phía Minh Châu. Nhất thời đối mặt hai người loé ra ánh sáng và tia lửa điện.

“Nhiều năm làm Hàn Vương như vậy! Hồng Liên, muội còn không đổi tính sao? Vẫn còn ương bướng như vậy!” Duy chỉ có Hàn Phi mới dám nói ra những lời này. Nếu người khác dám nói ra sợ rằng đã bị người chém đầu. Hàn Phi cũng chỉ cảm giác đầu của mình đau như búa bổ, hắn nhìn về phía Hồng Liên nói: “Giờ muội là Hàn Vương, một quân chủ Hàn quốc. Mọi hành động của muội đều ảnh hưởng tới Hàn quốc. Thế nên muội có thể suy nghĩ trước khi làm việc gì đó sao?”

“Ca ca...” Hồng Liên lập tức phản đối nói: “Huynh cũng biết ta là Hàn Vương sao? Bây giờ ta mới là người to nhất Hàn quốc này. Ngay mai ta sẽ tuyên bố trực tiếp đến Đại Việt một chuyến. Bất kế các ngươi có phản đối như thế nào!”

“...” Mọi người nhìn nhau không biết phải nói như thế nào nữa. Duy chỉ có hai người Minh Châu và Hồ thái hậu nhìn về phía nhau. Cả hai dường như có điều gì đó không hẹn mà cùng ăn ý khẽ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận