Đạo Chu

“Cộp, cộp...” Thân thể thiếu niên bay về phía bước chân vang lên. Một giọng nói cũng từ nơi đó phát ra: “Chậc, đến muộn một chút nữa xem ra có phiền phức lớn rồi!” Bàn tay đem thân hình thiếu niên ôm lấy và tiến về phía trước. Bóng dáng của những người tiếp cận nơi này cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

“Hư...” Tiếng cười lạnh trâm trọc từ miệng Tinh Hồn phát ra: “Không nghĩ tới có kẻ dám cả gan xâm nhập vào cấm cung Âm Dương gia!” Bất quá chưa để Tinh Hồn đem ý tưởng giễu cợt hoàn toàn thì bóng dáng hai người cũng đã hiển lộ rõ. Vẻ mặt Tinh Hồn cứng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Là các ngươi!?” 

Con mắt màu tím xinh đẹp của Tiểu y cũng hơi co rụt lại, nó mở to hết sức nhìn về phía thân ảnh này. Hiện giờ Vân Trung Quân cũng dùng ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía thân ảnh đi tới. Giọng nói mang theo khiếp sợ cùng kinh hồn táng đảm: “Đại Việt đế quốc Long Thiên Đế!” Ánh mắt hắn nhìn sáng người thiếu nữ đi bên cạnh Thiên Trạch nói: “Âm Dương gia Đông Quân!?”

Thiên Trạch mặc một bộ áo khoác da màu đỏ và để hở ngực trần. Mái tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió và khuôn mặt xuất hiện nụ cười tự tin. Phi Yên đi bên cạnh Thiên Trạch, nàng ăn mặc một thân quần áo Đông Quân của Âm Dương gia. Hai tay nàng đan xen với nhau và đi song hành với Thiên Trạch. Tiểu Linh nằm trong tay Thiên Trạch. Những hoa văn đồ án kỳ lạ lúc này lưu chuyển quanh thân Tiểu Linh.

“Chúng ta lại gặp lại đây...” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng mở miệng. Đầu hắn hơi nghiêng khi nhìn về phía đám người Âm Dương gia đứng ở trên đài cao kia mà lạnh giọng nói: “Âm Dương gia lúc nào cũng cao cao tại thường vậy sao? Đáng tiếc hôm nay e rằng nó phải ngã xuống thần đàn mà thôi! Bất quá trước đó...” Thiên Trạch quay ra nhìn về phía Tiểu Y khẽ cười nói: “Tiểu Y chúc mừng nàng trở thành Thiếu Tư Mệnh!”


“Bi mạc bi hề sinh biệt ly, nhạc mạc nhạc hề tân tương tri” Một giọng nói âm trầm không phân biệt được nam nữ từ phía dưới chiếc áo choàng màu đen kia phát ra: “Chúng ta đã chờ ngươi rất lâu rồi! Long Thiên Đế, Thiên Trạch...”

“Wow...” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng ngẩng đầu, khoé miệng hắn theo đó mang theo chút châm chọc nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất hỏi: “Xem ra ngươi đã sớm chờ ta đến nơi này. Không biết, Âm Dương gia có hay không chịu nổi lửa giận của ta. Năm xưa đám người các ngươi, một đám Âm Dương gia trưởng lão tất cả đều chết trong tay ta duy chỉ có ngươi là trốn thoát, Đông Hoàng Thái Nhất! Ngày hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay ta mà thôi!”

Những lời này nói ra làm cho đám người ở đấy tất cả đều hoảng sợ bàng hoàng. Đặc biệt lúc này họ cũng biết thân phận thực sự của người này. Long Thiên Đế chưa từng bao giờ nói tên thật của mình trước công chúng. Mọi người cũng chỉ quen hắn gọi là Long Thiên Đế, Đại Việt vương hoặc Thiên Đế... Bất quá bây giờ nghe được cái tên Thiên Trạch, họ cũng đã rõ ngọn nguồn. Xem ra Thiên Trạch chết ở Hàn quốc là giả, Thiên Trạch cố ý biểu diện cho mọi người xem mà thôi.

“Long Thiên Đế...” Tinh Hồn lại là người thiện biện ăn nói. Bàn tay hắn hơi đưa ra đối với Thiên Trạch và nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Không biết vì sao đại nhân lại tới nơi này. Nơi này những thuộc về Âm Dương gia, thuộc về Tần quốc. Thiên Đế đại nhân từng hứa một ngày làm Thiên Đế sẽ không bao giờ tấn công Lục quốc. Chẳng lẽ Thiên Đế đại nhân muốn nuốt lời với toàn dân thiên hạ sao?” 


Người thiếu niên nhỏ con này đứng ở đạo đức cao điểm trách móc Thiên Trạch. Bất quá Thiên Trạch chỉ là nghiêng đầu khẽ cười. Hắn lắc lắc đầu nhỏ của mình rồi cười nhẹ nói: “Tinh Hồn, ngươi chính là hộ pháp của Âm Dương gia đi! Tài ăn nói không tồi đâu. Bất quá, lời Đại Việt đế quốc đáng giá nghìn vàng. Bản Thiên Đế còn chưa đến mức vì một Âm Dương gia phá huỷ quy củ này. Bản Thiên Đế đến đây vì hai sự kiện.”

Tinh Hồn nghe được những lời này nhíu mày nhìn về phía Thiên Trạch hỏi lại: “Không biết Thiên Đế đại nhân vì hai việc gì mà lại muốn đến thăm Âm Dương gia cũng như tiến vào cấm địa nơi này?”

Khoé miệng Thiên Trạch hơi nhếch lên: “Việc thứ nhất đó chính là bản Thiên Đế nghi ngờ Âm Dương gia có liên quan đến việc truy sát thái tử Bách Việt, dòng máu hoàng tộc của Bách Việt năm xưa.” Tinh Hồn còn nói cái gì thì đã bị Thiên Trạch đưa tay ngăn cản: “Đừng nói cái gì vô ích, việc này chúng ta đã nắm giữ đủ chứng cứ vì vậy chỉ có thể đem toàn bộ người Âm Dương gia thỉnh về đô thành Đại Việt tiến hành điều tra.”

“Việc thứ hai ư đương nhiên là việc Âm Dương gia bắt cóc công dân Đại Việt!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng mở miệng đáp lại: “Năm xưa khi Sở quốc bị Đại Việt chiếm lĩnh từ dây con dân Sở quốc chính là Đại Việt công dân. Song khi mà Đại Việt chưa ổn định được, có người đã tiến vào Đạo gia Thiên tông bắt đi công dân Đại Việt. Hành động này chẳng khác nào khiêu khích danh dự của Đại Việt cả. Mà theo như miêu tả cũng như chứng cứ thu thập, chúng ta có nghi ngờ việc này do Âm Dương gia làm. Không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đến Thần Đô sơn thỉnh Âm Dương gia trở về đô thành Đại Việt điều tra hư thực.”

Đôi mắt Tinh Hồn theo đó lạnh xuống, trong lòng hắn thầm mắng Thiên Trạch vô sỉ. Thời gian dài như vậy, tám trưởng lão Âm Dương gia đã hoá thành bộ xương khô, ở đấy mà điều tra. Rồi cái gì mà bắt cóc công dân Đại Việt. Có không biết bao nhiêu người chết và mất tích trong chiến tranh. Bây giờ nói đến điều tra Âm Dương gia bắt đi công dân Đại Việt trong thời gian đó. Ngươi nói có buồn cười không? Hẳn là bây giờ toàn bộ Thần Đô sơn đều có quân lính của Đại Việt. E rằng chẳng có người nào có thể trốn thoát cả.


Tinh Hồn lại quay sang dùng ánh mắt nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất như là cầu ý kiến của hắn vậy. Đáng tiếc Đông Hoàng Thái Nhất vẫn giữ im lặng. Mọi người cũng có chút khó hiểu nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất, ngay cả Đại Tư Mệnh cũng là như vậy. Tất cả tập trung ánh mắt trên người Đông Hoàng Thái Nhất.

Vậy mà Thiên Trạch lại cười nhẹ đối với Đông Hoàng Thái Nhất nói: “Ta nói đúng chứ, bạch Thiếu Tư Mệnh xinh đẹp cao lãnh và đáng yêu!?”

Những lời này mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất. Họ không hiểu được những lời này như thế nào. Bất quá chiếc áo choàng theo sau đó run rẩy liên hồi. Dường như điều này càng làm cho họ cảm giác được có cái gì đó khác thường. 

Ánh sáng và hoa văn bao bọc lấy cơ thể người thiếu niên cũng dần dần ảm đạm rồi biến mất. Thiên Trạch đem người thiếu niên muốn đưa về phía Phi Yên. Bất quá Phi Yên lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía hắn. Bất đắc dĩ Thiên Trạch chỉ có thể thở dài ra một hơi.

“Ngươi phát hiện ra ta thì đã sao chứ?” Dưới lớp áo choàng màu đen phát ra giọng nữ. Chiếc áo choàng màu đen to bản cũng trực tiếp lột xuống phía dưới. Ở nơi đó hiện lên một thân ảnh cao thon thả với mái tóc dài. Nàng mặc một thân quần áo màu trắng khá là xinh đẹp. Tư sắc không kém Nguyệt Thần và Đông Quân là bao nhiêu. Bất quá đôi mắt nàng lúc này tràn ngập tử chí: “Chúng ta đều sẽ chết!”


“Là ngươi?” Mọi người Âm Dương gia ở đây bao gồm Đại Tư Mệnh, Nguyệt Thần, Tinh Hồn và Vân Trung Quân cũng không hẹn mà cùng hô lên một tiếng. Nguyệt Thần lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi tại sao lại ở nơi này? Đồng Hoàng các hạ ở nơi nào?”

“Hắn đã sớm rời đi Thần Đô Sơn!” Người thiếu nữ không lạnh không nhạt đáp lời của mọi người ở tất cả nơi này: “Thần Đô Sơn lúc này chính là tử địa. Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn thạch thuốc nổ được chôn dấu dưới Thần Đô Sơn. Đó cũng không phải thuốc nổ tầm thường. Chúng là thuốc nổ do Công Thâu gia nguyên cứu từ vũ khí Đại Việt tạo ra. Cơ quan trong hành cung đã bị khởi động. Ngoại bất nhập, nội bất xuất. Chúng ta đều sẽ theo đó cùng với Thần Đô Sơn chôn vùi.”

Tất cả nghe thấy vậy đều bàng hoàng. Thuốc nổ mà Công Thâu gia nghiên cứu từ Đại Việt đâu có yếu. Một khi chôn xuống nơi này hàng nghìn, hàng vạn thạch thuốc nổ thì đủ đen Thần Đô Sơn san thành bình địa. Xem ra lần này không phải thử thách Thiếu Tư Mệnh cái gì mà là dùng để trôn cùng với Long Thiên Đế.

“Không... không thể nào!?” Vân Trung Quân nghe thấy hoảng loạn vô cùng, vẻ mặt hắn dại ra vì sợ hãi: “Đông Hoàng các hạ không thể nào làm như vậy. Ta chính là trưởng lão của Kim bộ, ta còn có thể giúp Âm Dương gia luyện đan, có thể giúp Tần Vương luyện đan. Đồng Hoàng các hạ sẽ không có bỏ rơi ta.”

Ầm! Một tiếng rung động nhỏ tử địa cung truyền tới, vẻ mặt bạch Thiếu Tư Mệnh biến thành như thả lỏng. Hết thảy với nàng thì mọi việc cũng đã kết thúc. Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, nhẹ như lông hồng: “Đã bắt đầu rồi sao?” Song với đám người Âm Dương gia ở nơi này lại giống như trời sập đất nứt, ngày tận thế đã đến với tất cả bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận