Đạo Chu

Dường như có sự gượng gạo giữa hai người Thiên Trạch và Hồng Liên. Cuộc nói chuyện giữa hai người đều liên quan tới dân sinh cũng như liên quan tới đạo trị quốc. Nó hoàn toàn không có liên quan đến vấn đề khác. Chủ để mang theo vài phân khô khốc và hơi chán nản. Song đối với hai người lúc này, quả thực dường như có một mối quan hệ, một sợi dây vô hình đem hai người kéo lại gần nhau.

Thiên Trạch ngửi mùi hương thơm nhẹ nhàng và quen thuộc từ trên người Hồng Liên truyền tới. Một cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng Thiên Trạch. Trái tim hắn dường như đập nhanh hơn một chút. Đôi mắt màu xanh nhìn về phía Hồng Liên, trong lòng thầm nghĩ: “Hồng Liên, nàng ấy vẫn đáng yêu như vậy!” 

“Hắn thực sự là Vô Vong sao?” Trái tim Hồng Liên đập nhanh liên hồi. Hai má nàng thoáng đỏ lên. Nàng thực sự cảm giác toàn thân có hơi chút nóng lên. Một cảm xúc khó kiểm soát trong lòng nàng. Cái cảm xúc này làm cho Hồng Liên có chút phản ứng ngập ngùng. Loại cảm giác này làm cho nàng thấy mình trở về thành Hồng Liên công chúa của năm xưa.

“Nàng ấy đang nghĩ gì vậy? Nếu không mình trộm dùng đạo nhãn quan sát một chút!?” Thiên Trạch nghĩ đến như vậy sau đó lại lắc lắc đầu. Nam nhân đúng là động vật hoạt động và suy nghĩ bằng nửa người dưới. Thiên Trạch cũng bị nó chi phối, đối với Hồng Liên đó là tình cảm năm xưa xen kẽ cả tính chiếm hữu của nam nhân. Song hắn vẫn còn có chút ý chí: “Vẫn là thôi đi!”

Rắc... Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Khi hai người đi qua một cái cây lớn trong ngự hoa viên. Cành cây mục nát ở bên trên theo gió đứt gãy trực tiếp từ trên cao rơi xuống. Thiên Trạch ngay lập tức phản ứng theo bản năng. Bàn tay đem Hồng Liên kéo vào người xoay người tránh thoát cành cây rơi xuống: ”Cẩn thận!”

Hồng Liên hơi chút hoảng hốt hô lên: “A...” Ngay sau đó đôi mắt to đáng yêu kinh ngạc nhìn về phía Thiên Trạch. Nhất thời hai người trong thoáng chốc im lặng nhìn về phía nhau. Trái tim hai người giống như đập nhanh hơn và lại một lần nữa cảm xúc dâng trào. Hai má Hồng Liên theo đó ửng đỏ.


Mép Thiên Trạch hơi kéo lên, hắn đang muốn nói gì đó thì đột nhiên hai vai Hồng Liên run lên. Nàng hơi cắn một một chút sau trực tiếp dán lên người Thiên Trạch. Đôi môi trực tiếp hôn lên môi của Thiên Trạch. Trước sự bàng hoàng và ngỡ ngàng của Thiên Trạch.

Một cảm giác mềm mại và ấm áp truyền tới đôi môi của Thiên Trạch. Hắn mở to mắt nhìn thấy Hồng Liên đã nhắm chặt mắt nàng lại, bàn tay đưa lên ôm lấy mình. Thiên Trạch cùng dần mê thất tinh thần. Hắn nhớ được cảm giác lúc trong khu rừng hôn lên đôi môi Hồng Liên năm xưa. Đôi mắt nhắm nghiền lại sau đó bàn tay vươn ra trực tiếp kéo lấy eo thon Hồng Liên sát vào mình hơn.

Hai chiếc lưỡi bắt đầu dây dưa với nhau, một cảm giác tê dại truyền đến làm Thiên Trạch và Hồng Liên vì thế mà đê mê. Thiên Trạch lại vươn đôi tay một lần nữa đem nàng ôm chặt vào trong cơ thể mình hơn. Đồng thời một nụ hôn càng sâu được diễn ra.

“Hô...” Không qua bao lâu hai người mới tách nhau ra. Hai má Hồng Liên đỏ ửng như ứ huyết, nàng có vài phần ngượng ngùng. Đặc biệt nơi tư mật nhất của nữ nhân, nàng cảm giác được vật cứng đang ma sát vào nơi đó.Song nàng cũng vừa xấu hổ lại vừa ưa thích. Hy vọng sẽ có chuyện xảy ra giữa hai người song nàng lại có chút lo lắng và sợ hãi không biết vì sao? 

“Xin... xin lỗi!” Thiên Trạch có chút luyến tiếc buông bỏ. Đặc biệt khi mà Hồng Liên thoáng nhìn về phía hạ thể của hắn. Nơi đó cây d*ơng vật đao ngẩng cao chót vót. Nó đâm thẳng về phía hạ thể Hồng Liên và ma sát qua quần áo của nàng. Bất đắc dĩ Thiên Trạch theo thói quen xoay người xách quần lại chỉnh chu lại và cười: “Ha... phản ứng tự nhiên!”


“Ta... ta không có sao?” Hồng Liên mở miệng nói. Dáng vẻ nàng có vài phần ngượng ngùng.Cái cảm giác khi hôn Thiên Trạch, vị nước bọt cùng với đôi môi và mùi hương trên cơ thể Thiên Trạch. Hồng Liên sẽ không cảm nhận sai. Trực giác phụ nữ nói cho nàng biết người này là Vô Vọng, người mà nàng mãi mãi yêu tha thiết. Cũng có lẽ là từ lời Hàn Phi nói, chính nàng muốn gạt nàng rằng Long Thiên Đế chính là Long Ngạo Thiên mà thôi.

“Hà...” Thiên Trạch thở dài ra ở trong lòng một câu. Xem ra hắn quả thực vẫn chưa quên được Hồng Liên. Cái dáng vẻ ngây ngô, vô lý, chua ngoa, đanh đá ấy đã ăn sâu một phần vào trái tim Thiên Trạch. Hắn không biết phải đối diện với nàng như thế nào nữa. Hắn đã làm việc có lỗi với nàng, chính hắn giết chết Hàn Vương An, hắn nên như thế nào đối với nàng đây? Đem nàng cưới về nhà sao? Liệu nàng có nguyện ý không? Chưa nói đến còn có nhiều việc ngăn cản khác.

Không khí hết sức kỳ quái, Thiên Trạch và Hồng Liên đi song hành cùng với nhau. Hắn không biết phải nói gì, hai người cứ giữ im lặng như vậy. Đặc biệt cả hai thi thoảng len lén nhìn về phía nhau. Đến cuối cùng hai người cũng bắt gặp ánh mắt nhìn về phía nhau. Hai người cùng lúc lên tiếng: “Hàn (Long)...” Sau đó hai người quỷ dị nhìn nhau. Thiên Trạch khẽ cười nhẹ nói: “Hàn Vương, xin mời ngài cứ nói?”

Ở sâu trong lòng Hồng Liên, nàng rất muốn hỏi xem Thiên Trạch có phải hay không chính là Long Ngạo Thiên. Mặc dù chính nàng cũng tự cho rằng Thiên Trạch là Long Ngạo Thiên song nàng vẫn muốn xác nhận. Bất quá nàng vẫn cười nhẹ xoay nhẹ đầu, mái tóc tung bay để hiện lộ dáng vẻ ngây thơ năm xưa: “Long Thiên Đế, vẫn là mời ngài nói trước đi!”


“Vừa rồi, nụ hôn đó...” Thiên Trạch theo thói quen gãi gãi sống mũi của mình. Lời này nói ra làm cho hai má Hồng Liên theo đó ửng đỏ. Nàng dường như ngượng ngùng nhìn về phía Hồng Liên. Bất cứ động tác nào quả thực giống hệt với Long Ngạo Thiên năm xưa. Khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt và dáng người mà thôi. Khoé miệng Thiên Trạch cười có vài phần gượng gạo: “Là ta không đúng! Mong rằng Hàn Vương có thể tha thứ và bỏ qua việc này. Giống như là chưa từng xảy ra vậy!”

“Cái gì?” Hồng Liên lạnh lùng lên tiếng. Thiên Trạch ngay sau đó theo bản năng giật mình. Hồng Liên đứng ở nơi đó, hai tay siết chặt, thân thể và bả vai không ngừng run rẩy. Đôi mắt đang sụp xuống dưới lập tức mở ra và dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch.

“Hahaha...” Thiên Trạch vội vã đưa tay đón đỡ, thân thể co rụt lại: “Ta thực sự không cố ý. Chỉ là ta là người đã có thê tử. Truyền ra đối với Hàn Vương, danh tiếng ngài sẽ không tốt lắm. Vậy nên... Haha...”

“Long Thiên Đế...” Hồng Liên lúc này giống như con mèo bị trọc. Cả bộ lông nó trực tiếp xù lên, giọng nói lạnh lùng từ miệng nàng phát ra: “Mời trở về đi. Bản vương đã rất mệt mỏi rồi. Hy vọng ngài có thể tha thứ cho hành động thất lễ này của bản vương!” Nói xong nàng xoay người rời đi.

Bước chân Hồng Liên rất chậm như chờ đợi điều gì đó, bàn tay Thiên Trạch đưa lên muốn lôi kéo thứ gì đó. Đến cuối cùng bàn tay hắn vẫn trực tiếp buông bỏ xuống dưới. Đi ở phía trước, Hồng Liên cảm giác được hai mắt mình đã ướt át đặc biệt còn nghe thấy tiếng thở dài ra một hơi từ miệng Thiên Trạch. Tốc độ Hồng Liên không quá nhanh, Thiên Trạch vẫn đứng ở nơi đó nhìn về phía nàng hoàn toàn rời đi. Cuối cùng Thiên Trạch lại thở ra một hơi dài lần nữa: “Hà...”

“Hơ...” Đột nhiên đôi mắt Thiên Trạch hơi ngừng lại. Dưới ánh trăng lờ mờ nhìn thấy được một vật sáng lấp lánh ở nơi đó không quá xa. Bước chân Thiên Trạch lại đến đó một lần. Bàn tay nhẹ nhàng với xuống bắt lên vật đáng sáng lấp lánh đó. Đó là một chiếc dây chuyền quen thuộc đập vào mắt Thiên Trạch.


Bản thân Thiên Trạch từng nhận được món quá này. Đáng tiếc khi mà giả chết, hắn đã đem món quà này trả lại cho Hồng Liên. Hắn chưa từng nghĩ ra nàng vẫn luôn mang theo thứ này bên người mình. Ánh mắt Thiên Trạch mang theo phức tạp vô cùng khi nhìn về phía chiếc dây chuyền xinh đẹp này. Viên ngọc xinh đẹp ở giữa làm cho Thiên Trạch nhớ đến ký ức năm xưa.

Đôi chân muốn di chuyển nhưng sao Thiên Trạch cảm giác được nó nặng trĩu. Không biết lên để đôi chân tiến về phía trước còn là lùi về phía sau. Bản thân hắn vẫn chưa có quyết định nổi thì một thanh âm nhẹ nhàng rơi vào trong tai Thiên Trạch: “Long Thiên Đế...”

Ở từ xa, một mùi hương theo cơn gió nhẹ nhàng rơi vào trong mũi Thiên Trạch làm cho hắn có chút kích thích. Bản thân hắn hơi xoay người lại thấy được một thân quần áo màu xanh tối huyền ảo mà xinh đẹp đập vào mắt Thiên Trạch. Theo sau nàng là hai người thiếu nữ ở phía sau lẳng lặng đi cùng nàng. Bản thân đứng dậy, Thiên Trạch khẽ mỉm cười: “Minh Châu thái hậu!”

“Long Thiên Đế không biết có thể bớt chút thời gian!” Minh Châu đan xen hai tay vào nhau, nàng mỉm cười với một nụ cười mị hoặc chúng sinh: “Đến một lần vương cung để bản cung tận tình tiếp đãi Long Thiên Đế ngài!” Dường như thấy được Thiên Trạch biểu hiện có chút khó xử, Minh Châu lập tức cười khẽ: “Bản cung sẽ không chiếm bao nhiêu thời gian của Long Thiên Đế ngài. Còn là ngài sợ một nữ nhân yếu đuối như bản cung ăn thịt ngài không thành?”

“Cái này?” Thiên Trạch ngập ngùng một cái. Hôm nay hắn có cảm giác quái quái. Đến cuối cùng hắn vẫn gật đầu nói: “Được rồi... Nếu như Minh Châu thái hậu đã có thịnh tình mời ta như vậy, ta từ chối thì thất lễ. Vậy làm phiền Minh Châu thái hậu dẫn đường...”

“Long Thiên Đế, mời ngài theo bản cung đi!” Minh Châu khẽ cười nhẹ một cái. Đồng thời hướng nhìn về phía nơi xa. Ở nơi đó thân ảnh Hồ thái hậu đang cùng với một đám cung nữ tiến tới. Nàng chỉ cho nàng ta một nụ cười nhẹ nhàng sau đó xoay người rời đi. Cảnh này làm cho Thiên Trạch cảm giác hai hàm răng có chút ê ê...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận