Đạo Chu

“Tên ngốc này còn không đuổi theo sao?” Bước từng bước chậm, Hồng Liên cảm giác được vô cùng khó chịu. Hai tay đặt sau lưng của mình, thân mình uyển chuyển, bộ ngực cao vút ưỡn về phía trước. Chúng mỗi lần đều rung rinh khi nàng bước từng bước. Trong lòng tràn ngập lo lắng: “Chẳng lẽ, hắn không có nhặt được thứ mình cố tình để rơi!?”

Vẫn mãi thấy được Thiên Trạch không có tiến tới tìm nàng, Hồng Liên đã thực sự nhịn không nồi. Ngay tức khắc nàng quay đầu lại, bước chân hướng về phía trước đi tới. Vừa tại ngã rẽ nàng thấy được Thiên Trạch ở nơi đó cùng với hai nữ nhân xinh đẹp. Ngay lập tức thân mình Hồng Liên hơi run rẩy, nàng rướn người như một con gá mài nhỏ. Trong lòng nàng thầm chửi mắng: “Hai cái con hồ ly tinh khốn kiếp này!” 

Dường như Thiên Trạch cùng với Hồ thái hậu cùng với Minh Châu thái hậu gặp nhau nói gì đó. Khuôn mặt Hồ thái hậu dường như có chút u buồn. Sau đó Thiên Trạch dường như cười nhẹ đối với Hồ thái hậu rồi cùng với Minh Châu thái hậu nhanh chóng rời đi. Hồng Liên thấy vậy thì nắm chặt tay, thân hình hơi run run, giọng khẽ lẩm bẩm: “Cái con hồ ly tinh đáng chết này! Cô ta muốn làm cái gì? Muốn câu dẫn Thiên Trạch sao?”

“Vương thượng...” Một giọng nói vang lên phía sau Hồng Liên. Thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển với chiếc váy dài từ từ đi về phía sau lưng Hồng Liên. Mái tóc màu tím nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Đôi môi xinh đẹp ướt át khẽ mấp máy: “Ngài làm gì ở nơi này!?”

“A...” Hồng Liên khẽ giật mình một cái. Ngay sau đó nàng quay ra nhìn về phía người thiếu nữ thấy được khuôn mặt quen thuộc. Bàn tay nàng ngay lập tức đưa lên vỗ vỗ ngực của mình sau đó thở ra một hơi thật dài: “Tử Nữ tỷ tỷ, ngươi làm cho ta sợ chết khiếp rồi!”

“Vương thượng, ta nào dám!” Tử Nữ khẽ mỉm cười híp mắt, nàng lại lần nữa mở miệng hỏi: “Vương thượng, ngài làm gì ở nơi này thế này?”


Hồng Liên không có trả lời mà ở ngã rẽ ngó đầu nhìn sang. Nơi đó làm gì còn có ai. Hồng Liên thấy vậy mở to tròn con mắt. Bộ dạng giống như nai con lạc mất mẹ, mười phần đáng yêu. Âm thanh mang theo sự tò mò và kỳ quái phát ra từ đôi môi đỏ xinh đẹp của nàng: “Ý, đâu rồi? Tên này... hắn chẳng lẽ lại cùng con hồ ly tinh Minh Châu đi cùng nhau rồi. Đáng chết!” Bàn chân nàng dậm nhẹ lên mắt đất sau đó lập tức rời đi.

Tử Nữ bị Hồng Liên trực tiếp bỏ quên, đôi mắt nàng hơi chớp một cái. Dường như nàng rơi vào suy tư điều gì đó. Đến cuối cùng hơi thở nhẹ từ miệng nàng phát ra, đôi môi màu tím cũng nhoẻn miệng cười. Thân mình yểu điệu của nàng từ từ xoay người rời đi.

Vương cung của Minh Châu thái hậu, nơi này là nơi mà nàng ngự trị. Sau khi Hàn Vương qua đời, các phi tần không có hậu duệ đều đã bồi táng cùng với tiên vương. Chỉ duy nhất có Hồ thái hậu cùng với nàng không có hậu duệ là còn tồn tại mà thôi. Hàn Vương cung cực kỳ rộng lớn sau khi Hồng Liên trở thành Hàn Vương. Hàn Vương chưa tìm một nam nhân lập vương hậu nên vương cung càng trở nên vắng vẻ hơn. Ngày thường Hàn Vương Cung quả thực ít người vô cùng.

Minh Châu cung là một mảnh đất tuyệt đẹp. Nơi này không những có cảnh sắc, hoa, những cây trúc mà còn có hồ nước nhỏ xinh đẹp. Thực sự làm cho người ta vô cảm giác được yên tĩnh khi ở nơi này. Vị trí rộng rãi ở trên mặt đất còn đặt một chiếc bàn đá cùng với những chiếc ghế đá.

Một đám cung nữ uyển chuyển đem thức ăn chuyển lên những chiếc bàn đá này. Ở đó còn có những bầu rượu thuỷ tinh trong suốt cùng những ly thuỷ tinh cực kỳ sang trọng. Những món ăn cũng tinh mỹ vô cùng đặc biệt những hoa quả còn được gọt vỏ cắt lát bày biện cực kỳ đẹp mắt. Xem ra Minh Châu sớm đã chuẩn bị những thứ này. 

Ở một cái cây rậm rạp, Hồng Liên một thân quần áo xinh đẹp lấp vào trong nơi này. Thi thoảng ảnh mắt không rời xa hai người. Khi thấy được Minh Châu đưa tay ra phẩy phẩy, đám cung nữ đều cúi đầu hành lễ sau đó lẳng lặng lui lại rời đi. Ngồi ở ghế đá đối mặt với nhau cũng chỉ có hai người Minh Châu và Thiên Trạch. Bàn tay Hồng Liên theo đó nắm lại, thân mình hơi run run, ánh mắt nàng như muốn phóng hoá: “Con hồ ly tinh d*âm đãng này, muốn câu dẫn hắn sao? Đáng chết, cô ta đúng là nữ nhân phóng đáng. Vậy mà phụ vương khi còn sống còn sủng hạnh cô ta đến như vậy!”


Đôi mắt hơi hẹp dài như hồ ly tinh, Minh Châu trong ngày hôm nay quả thực trang điểm tràn đầy mị hoặc. Rõ ràng nàng ăn mặc không mấy hở hang tuy nhiên mỗi cử động và lời nói nàng đều tràn ngập mị hoặc chi ý: “Long Thiên Đế, xin mời!” Ngón tay trắng nõn nàng uyển chuyển đưa lên.

Thiên Trạch đưa tay cầm lấy ly thuỷ tinh có rót rượu. Ở nơi đó có rượu màu đỏ sóng sánh dưới ánh trăng nhàn nhạt trông nó càng trở nên xinh đẹp hơn. Đôi mắt Thiên Trạch hơi nhìn xung quanh. Nơi này chung quanh cũng khá ít đèn. Có những cây đèn công nghệ mới của Đại Việt song Minh Châu lại sử dụng đèn dầu và nến trong những chiếc đèn giấy. Đầu Thiên Trạch theo đó hơi nghiêng: “Hơi thiếu chút ánh sáng thì phải?”

Minh Châu cười khẽ nhẹ nhàng nói: “Long Thiên Đế, ngài không thích không khí nơi này sao?”

“Không phải!” Thiên Trạch lắc lắc đầu khẽ cười nói. Một tay hơi ôm ngực, một tay sờ cằm mở miệng nói: “Nơi này có cảnh đẹp, ánh trắng, một bữa tiệc nhỏ cùng với một vị đại mỹ nhân như Minh Châu thái hậu. Ta cũng không có yêu cầu gì hơn! Chì là...” Đầu Thiên Trạch nghiêng và nở nụ cười nhìn về phía Minh Châu nói: “Minh Châu thái hậu đem vài vị người hầu rời đi. Hành động này thực không nên!”

“Không nên!? Ý Thiên Đế đại nhân muốn nói gì?” Nụ cười tràn ngập mị hoặc xuất hiện trên mặt Minh Châu. Ngón tay nhỏ trắng nõn của nàng uyển chuyển đưa lên. Dáng vẻ nàng thực sự tràn ngập gợi cảm và hấp dẫn: “Chẳng lẽ Thiên Đế lo lắng một tiểu nữ yếu đuổi như bản cung có thể ăn thịt ngài sao? Gan Thiên Đế đại nhân cũng quá nhỏ đi!”


“Ha...” Thiên Trạch cười nhẹ phất tay nói. Bộ dạng có vài phần vô lại và bất cần đời. Dáng vẻ này thực sự có vài phần lãng tử: “Không không.... Ta không hề lo lắng chút nào. Ta e rằng người phải lo lắng là Minh Châu thái hậu mới đúng. Minh Châu thái hậu không sợ ta biến thành lang sói trực tiếp đem thái hậu ăn thịt sao? Phải biết bất cứ nam nhân nào cũng không có cách nào chống cự lại thái hậu đâu. Bản thân ta làm nam nhân cũng không ngoại lệ. Ta sợ mình không nhịn được sẽ trực tiếp hoá lang hoá sói đem toàn bộ thân thể thái hậu nuốt gọn!”

Vậy mà Minh Châu lại không có chút nào sợ hãi. Nàng chỉ khẽ cười và nháy mắt với Thiên Trạch: “Bản cung thật là sợ! Nhưng bản cung càng tò mò bộ dạng Long Thiên Đế ngài sẽ hoá sói trông như thế nào đây? Không bằng ngài có thể thử một lần, bản cung nhưng không sợ chút nào!?”

Trần trụi khiêu khích, Thiên Trạch chỉ có bẹp người thở dài. Ở sau bụi rậm, đôi mắt Hồng Liên đã phún lửa. Những lời này rơi vào trong tai Hồng Liên giống như dầu đổ thêm vào lửa. Nàng hận không thể lao lên đem đôi cẩu nam cẩu nữ này xé thành mảnh nhỏ. Song nàng vẫn là lén giận quan sát những cảnh này.

Thiên Trạch dường như cảm giác có người song hắn không quá để ý. Hắn cũng không dùng đạo nhãn để quan sát. Dường như có sự sắp đặt nào đó mà Thiên Trạch không biết. Bất quá Thiên Trạch mới cảm giác được như vậy còn có chút thú vị. Nhiều năm không gặp, Minh Châu quả thực vẫn còn rất hấp dẫn đối với nam nhân. Hơn nữa, nàng biến thành như vậy cũng có một phần trách nhiệm của Thiên Trạch. 

“Ha...” Thấy Thiên Trạch xụp cả người như vậy, Minh Châu lại nhẹ nhàng nở nụ cười. Đặc biệt Thiên Trạch nhấp lên chén rượu sau đó mở miệng nói: “Cả ngày hôm nay trên yến tiệc đã uống rượu rồi. Ta thực sự thích nước ép hoa quả hơn!?”

Tiếng cười khúc khích từ Minh Châu phát ra làm cho Thiên Trạch hơi ngây người nhìn nàng. Đến lúc này Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Long Thiên Đế, ngài thực giống với người bằng hữu trước đây của ta. Huynh ấy cũng giống như ngài vậy thích uống nước hoa quả không thích uống rượu.”

“Vậy sao?” Thiên Trạch cười nhẹ theo thói quen gãi gãi sống mũi của mình.


“Thật không ai giống ngài, ở một nơi như vậy trong hoàn cảnh có tình thú như vậy, ngài lại đòi hỏi nước hoa quả!?” Minh Châu cười nhẹ đáp lại. Nàng hơi nghiêng đầu và để lộ đôi mắt say đắm nhìn về phía Thiên Trạch: “Long Thiên Đế, đã có ai nói với ngài khi ngài cười và gãi sống mũi. Khi đó ngài rất hấp dẫn và mê người hay không?”

“Haha...” Thiên Trạch có chút tránh né ánh mắt Minh Châu. Hắn cười khổ nói: “Vậy... vậy sao?” Không khí có chút kỳ kỳ quái quái. Đến cuối cùng Thiên Trạch mở miệng nói: “Không biết Minh Châu thái hậu mời ta đến nơi này là vì việc gì?”

“Ta mời ngài đến nơi này!?” Minh Châu khẽ híp mắt nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Nhất định phải yêu cầu lý do nào đó sao?”

“Ha... Đương nhiên không cần rồi!” Thiên Trạch bình tĩnh đáp lại: “Chỉ cần Minh Châu thái hậu có lời, ta khó lòng từ chối được rồi. Một mỹ nhân như thái hậu mời có nam nhân nào có thể từ chối đâu?”

“Vậy mà nãy giờ ta cứ nghĩ ngài cảm giác khó chịu vì bản cung không tiếp đãi ngài chu đáo kia đấy!?” Minh Châu khẽ nói, khi thấy được bộ dạng có vài phần ngượng ngùng của Thiên Trạch, nàng càng cảm thấy hứng thú. Đặc biệt lúc này nàng lại có ý muốn đùa bỡn Thiên Trạch giống như đùa bỡn hắn năm xưa. Giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, hắn rất có thể là Thiên Trạch, người mà đã trở thành chấp niệm trong lòng nàng. Minh Châu mở miệng đầy khiêu khích: “Bản cung mời ngài đến đây tất nhiên có lý do rồi. Ngài không phải nói mình có thể hoá sói sao, bản cung hy vọng có thể trông thấy bộ dạng của ngài hoá sói như thế nào? Không biết bản cung có thể có vinh hạnh đó được không?” Nói xong nàng khẽ cười và nháy mắt lần nữa với Thiên Trạch.

Phụt! Thiên Trạch đang uống rượu lập tức xoay đầu phun ra một ngụm rượu. Đến cuối cùng hắn liên tục ho khan: “Khụ, khụ...” Ở cách đó không xa, một ngọn lửa của lòng giận dữ trong lùm cây đang bốc lên ngùn ngụt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận