Đạo Chu

“A, ừm...” Đầu Thiên Trạch hơi nghiêng người một chút sau đó cười khổ một tiếng. Chiếc váy bị kéo lên khi Minh Châu trực tiếp cưỡi ở trên đùi Thiên Trạch. Đôi chân dài trắng nõn và cao vút xuất hiện trong mắt Thiên Trạch. Đặc biệt thi thoảng Minh Châu lại cố ý hơi run lên thân thể cọ sát nơi tư mật nhất vào phần cộm lên của cây d*ơng vật. Nó làm cho Thiên Trạch cảm giác khó khắn nói: “Được thôi, tuy nhiên nàng có thể thôi liên tục run rẩy và cọ sát như vậy được không? Ta có một nơi phản ứng có chút mãnh liệt nếu như nàng cứ như vậy!”

“Thiếp thân có thể dừng lại!” Minh Châu khẽ thổi hơi nóng vào tai Thiên Trạch. Đôi mắt mị mị quay sang nhìn về phía Thiên Trạch. Hai tay nàng bá cổ Thiên Trạch đồng thời mắt đối mắt nhìn thẳng hắn khẽ trêu chọc nói: “Chỉ cần ngài thành thật một chút!” Vừa nói thì nàng cũng liếc mắt nhìn về phía bàn tay Thiên Trạch. 

Lúc này, bàn tay Thiên Trạch đang trên đôi chân trắng nõn và thẳng dài của Minh Châu vuốt ve không rời tay chút nào. Bộ dạng dường như khá là thích ý đặc biệt một tay khác còn đang xoa bóp cặp mông vểnh cao của nàng. Thiên Trạch thấy vậy vội vã rụt tay lại sau đó bắt đầu cười nói: “Hahaha... cái bàn tay chết tiệt này! Nhiều khi chúng nó chẳng chịu nghe lời ta nói gì cả!” Bộ dạng cực kỳ vô lại.

Quả thực hành động, lời nói và mùi hương... Tất cả những thứ này Minh Châu từng ở trên một người mới cảm nhận được. Người này không ai khác chính là chấp niệm trong lòng nàng Thiên Trạch. Nàng lại kề sát tai Thiên Trạch mà khẽ thổi hơi nóng: “Nếu như ngài muốn nghe vậy thì thiếp thân sẽ kể cho ngài nghe...”

Đến cuối cùng Minh Châu cũng bắt đầu kể chuyện của nàng. Nàng đem tất cả những lời trong lòng nói ra. Ngay cả thời điểm nàng như thế nào gặp Thiên Trạch cùng với hắn quen biết nói ra một năm một mười. Đồng thời nàng cũng không quên nhìn mặt Long Thiên Đế và xem phản ứng hắn như thế nào. Tất cả những thứ này, nàng đều không có dấu mà tuôn mọi thứ ra ngoài.

“Lúc đó, nghe được tin chàng ấy chết, thiếp thân cũng cảm giác được cả thế gian này như từ bỏ thiếp thân. Thiên đâu còn muốn sống trên đời này nữa nhưng ông trời lại đùa bỡn thiếp thân. Khi mà thiếp thân đau khổ nhất, biểu ca thiếp thân Bạch Diệc Phi đã bỏ thuốc vào thức ăn của thiếp. Đó cũng là thiếp rơi vào trong vòng tay Hàn An. Đó là một loại xuân dược có thể khiến người khác rơi vào ảo giác, thiếp thân đã nhìn Hàn An thay vì người trong lòng thiếp thân.”


“Sau khi tỉnh dậy, thiếp thân bàng hoàng thấy được người ở bên cạnh thiếp thân chính là thái tử Hàn An. Đó cũng là lúc thiếp thân biết mình bị lừa. Trong phút chốc ấy, thiếp đã từng một lần muốn giết chết Hàn An sau đó tự sát. Nhưng thiếp biết nếu như một khi mình giết chết Hàn An vậy thì thân nhân mình nhất định phải gặp hoạ sát thân.”

Đôi mắt Minh Châu ướt át, nàng nhẹ nhàng chớp chớp mắt đối với Thiên Trạch khẽ nói: “Cô cô thiếp, nữ hầu tước duy nhất của Hàn quốc đã gặp thiếp. Nàng nói rằng kẻ yếu chẳng thể làm gì vì chúng chỉ là những món đồ chơi trong tay kẻ mạnh. Thiếp là kẻ yếu, một kẻ không có sức mạnh cũng chẳng có quyền lực. Nếu như thiếp có được sức mạnh, nếu thiếp có được quyền lực, thiếp đã có thể ở bên người mình yêu, người thiếp yêu cũng sẽ không vì bảo vệ thiếp mà chết. Tất cả lỗi lầm đều là thiếp nhỏ yếu. Nhỏ yếu chính là nguyên tội.”

Những lời rất nhẹ nhàng từ miệng Minh Châu phát ra song rơi vào trong tai Thiên Trạch lại giống như hàng trăm hàng nghìn mũi kim đâm vào trai tim hắn. Hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào chỉ có thể hối lỗi ở trong lòng. Ngay cả đối mặt với Minh Châu, Thiên Trạch cũng không dám nhìn vào mắt nàng. Hắn chỉ có thể thở ra một hơi dài: “Xin lỗi, ta thay mặt huynh trưởng ta xin lỗi với nàng. Nếu như không có sự có mặt của huynh trưởng có lẽ nàng cũng không trải qua những việc như vậy!”

“Nợ phụ tử hoàn, thiếu nợ thì trả tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa!” Minh Châu khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói. Lúc mà Thiên Trạch không chú ý thì nàng đã cởi được cái khoá và cúc quần Thiên Trạch. Miệng nàng nhoẻn cười, một nụ cười tràn ngập mê hoặc: “Thiên Đế, ngài nói đi có đúng không? Huynh trưởng của ngài đã thiếp nợ thiếp theo lý thuyết thiếp có phải hay không cần tìm ngài đòi nợ đây?”

“Cái này... cũng có lẽ là đúng đi!” Thiên Trạch có vài phần tránh né ánh mắt Minh Châu. Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi mở miệng nói: “Nếu như huynh trưởng ta... Minh Châu, nàng làm cái gì vậy!?” Vẻ mặt Thiên Trạch đã biến thành bàng hoàng.


Minh Châu vậy mà lớn mật trực tiếp móc ra cây d*ơng vật to tướng của Thiên Trạch ra. Ngón tay nhỏ xinh cầm lấy cây dương v*ật khẽ vuốt nhẹ. Cây d*ơng vật theo đó cương cứng và to tướng. Một nụ cười thoả mãn và nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt Minh Châu. Đôi môi ướt át khẽ mở và ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn về phía Thiên Trạch, bàn tay nàng vén chiếc váy lên phủ qua d*ơng vật Thiên Trạch để nó tiến vào trong váy mình. Hai chân dẫm trên mặt đất khẽ nhấc cao mông của mình lên. Giọng nói tràn ngập mị hoặc: “Thiếp đương nhiên muốn thu nợ rồi!”

Con mắt Thiên Trạch mở lớn hết mức. Minh Châu cực kỳ lớn mặt. Bàn tay nàng lúc này luồn vào trong váy mình và đang nắm cây d*ơng vật của Thiên Trạch. Hiên tại nàng đã tìm đúng điểm, đầu d*ơng vật đặt ngay trên miệng *m đạo nàng. Chỉ cần nàng ngồi vào một cái thì cây d*ơng vật sẽ cắm ngập cán vào trong lỗ *m đạo của nàng.

“Đôi cẩu nam nữ, bản vương giết chết các ngươi!” Một âm thanh lạnh lùng vang lên. Ngay sau đó một thân hình phóng tới. Quần áo màu hồng phất phơ trong gió, thân hình xoay tròn, bàn tay nắm chặt thanh kiếm xinh luyện đâm tới. Nó trực tiếp ngắm thẳng về phía nơi hai người tiến hành giao hợp với nhau.

Hồng Liên mang theo ngọn lửa giận ngút trời, thân hình nàng phóng đi như một con gió xoáy. Minh Châu thấy vậy lập tức làm ra phản ứng. Bản thân nàng lùi lại về phía sau để cho thân hình Hồng Liên vẫn phóng tới. Cái cây d*ơng vật to tướng đang ngóc đầu lên, ở trên đầu d*ơng vật còn đang dính chút nhớp nhớp dịch nhờn. Nó làm cho lửa giận trong lòng Hồng Liên bùng cháy. Hai người thực sự đã giao hợp cùng nhau.

Thật ra Thiên Trạch khó cầm cự nổi muốn giao hợp cùng Minh Châu. Tuy nhiên vừa rồi cây d*ơng vật mới hơi tách hai cánh thịt ra. Hắn còn chưa đút hẳn vào bên trong thì đã bì tiếng quát giật mình. Minh Châu cũng phản ứng cực nhanh rời khỏi người Thiên Trạch trong khi đó cây vũ khí sắc nhọn vẫn hướng về phía cây d*ơng vật đang cất cao ngọn cở mà đâm vào. Trong nháy mắt đó cây d*ơng vật héo rút co vòi lại.


Bàn chân Thiên Trạch dẫm mạnh lên đất, cả thân hình hắn và chiếc ghế đá theo đó lùi lại. Thân thể Hồng Liên xoay tròn và xích luyện kiếm đâm hụt cây d*ơng vật của Thiên Trạch. Tuy nhiên có một thứ không trượt đó là lúc đó thân hình nàng xoay tròn thì miệng nàng cũng trực tiếp hôn lướt qua cây d*ơng vật Thiên Trạch. Miệng nàng còn vì thế dính chút nhơm nhớp cái dịch từ *m đạo Minh Châu.

Thân thể đứng thẳng, bộ ngực liên tục phập phồng, nàng tức giận muốn nổ phổi. Đặc biệt một cảm giác ghê tởm truyền vào miệng của Hồng Liên. Ngay lập tức bàn tay nàng đưa lên lau đi môi của mình sau đó trực tiếp mở miệng trách móc: “Thật ghê tớm, ghê tởm chết bản vương rồi!” Nàng vậy mà lần đầu trực tiếp nhổ ra một ngụm nước bọt. Đồng thời ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Thiên Trạch, bàn tay cầm thanh kiếm xích luyện chỉ thẳng về phía Thiên Trạch quát lên: “Ngươi... ngươi...” vài câu không biết nói thế nào, nàng lại chửi lớn: “Ta giết đôi cẩu nam nữ này!”

Mọi chuyện diễn ra phức tạp hơn Thiên Trạch nghĩ, hắn chỉ có thể nhanh chóng vội vã mặc quần lại sau đó xách quần lên. Hiện tại hắn cảm giác có chút gì đó không ổn, quay ra thấy được Minh Châu hài hước nhìn về phía mình còn Hồng Liên thì dùng ánh mắt phún lửa nhìn về phía hắn. Đến cuối cùng Thiên Trạch lập tức phẩy phẩy tay: “Việc này... tính, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!”

Biết được Thiên Trạch muốn bỏ trốn, Hồng Liên sao có thể bỏ qua được cho hắn. Nàng lập tức quát lên: “Đừng lại!” 

Vậy mà Thiên Trạch phản ứng nhanh hơn một chút. Hắn quát nhẹ một tiếng: “Cẩn thận ám khí!” Thiên Trạch trực tiếp bàn tung vung ra đánh về phía Hồng Liên.

“Hừ...” Hồng Liên trực tiếp hừ nhẹ một tiếng. Nàng mới không tin Thiên Trạch dám dùng ám khí gì đó đả thương nàng. Bàn chân Hồng Liên dẫm nhẹ, thân hình phóng về phía trước đuổi theo. Vậy mà con mắt Hồng Liên hoàn toàn bàng hoàng vì Thiên Trạch sử dụng ám khí thực sự. Tốc độ xẹt qua của ám khí trực tiếp bắn quá nhanh, ngay cả thực lực của nàng cũng thấy một tàn ảnh. Ám khí nhanh như chớp chui tọt vào trong cổ áo của nàng.

Con mắt Hồng Liên theo đó bàng hoàng và mở lớn. Ngay trong lúc chui vào trong cơ thể nàng, một đám chân khí êm dịu trực tiếp tràn ra bên ngoài. Chúng giống như một thứ nước lan tràn khắp cơ thể nàng và đem cơ thể nàng xoa bóp đủ loại lập tức Hồng Liên phải dừng vận khí, thân hình trực tiếp đáp xuống mặt đất.


Khi mà nàng quan sát chung quanh thì nào có thấy được bóng dáng Thiên Trạch, hai chân nàng dẫm nhẹ trên mặt đất. Hồng Liên khẽ cắn hàm răng mở miệng mắng: “Đáng giận!” Đến cùng nàng đã hết cách chỉ có thể quay lại Minh Châu cung. Lúc này thấy được Minh Châu thái hậu và Hàn Phi đang nói chuyện với nhau.

Vừa thấy Hàn Vương xuất hiện, Minh Châu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng đáp: “Tư khấu đại nhân, nếu không có việc gì bản cung xinh phép! Bản cung đã mệt rồi!”

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hồng Liên đứng ở nơi đó mở miệng quát lớn.

Minh Châu dường như không để ý đến lời này, nàng vẫn quay người nhưng chỉ dừng bước một lát: “Vương thương, hôm nay bản cung đã rất mệt rồi, bản cung muốn đi nghỉ ngơi. Bản cung đã nói tất cả những gì với Tư Khấu đại nhân. Nếu vương thượng có gì muốn hỏi có thể hỏi Tư Khấu đại nhân!” Sau đó mặc cho Hồng Liên hô to như thế nào thái hậu cũng xoay người rời đi. Nàng chẳng sợ Hàn Vương có trách tội nàng hay không.

“Đáng giận!” Hai chân Hồng Liên dẫm dẫm, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Minh Châu thái hậu, cô ta quên mất ai mới là Hàn Vương, ai mới là chủ nhân của nơi này sao?”

“Được rồi, được rồi mà Hồng Liên!” Hàn Phi vội vã khuyên nhủ, hắn mở miệng nói: “Chẳng lẽ muội không muốn nghe một chút Minh Châu thái hậu nói gì sao? Không tò mò xem thân phận Long Thiên Đế thực sự là ai sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận