Đạo Chu

Hàn Phi giật thót cả mình khi mà Hồng Liên quay ngoắt đầu lại. Hắn thấy được Hồng Liên hai tay chống eo mình. Bộ dạng lại giống như thiếu nữ Hồng Liên năm xưa đanh đá, chua ngoa, vô lý và ngây thơ. Con mắt nàng mở to nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Ca ca, ngươi nói xem việc này còn cần phải hỏi nữa sao?”

“Cái này... cũng đúng!” Ngón tay Hàn Phi đưa lên gõ gõ trán. Đặc biệt đầu Hồng Liên đang rướn ra dài như một con gà mái kéo cái cổ thật dài của nó. Đồng thời con gà mái này phát ra từng tiếng quang quác khi mà có kẻ nào xâm phạm ổ trứng của nó. Hàn Phi vội vã hơi lùi về phía sau đồng thời ngón chỏ đưa lên và nói ra ý kiến của mình: “Chúng ta vẫn cần xác nhận lại một chút, Long Thiên Đế có phải Long huynh hay không? Ta cần tìm Tử Phong và Vệ Trang huynh bàn bạc một chút!”

“Còn bàn bạc!” Hồng Liên hoàn toàn nội giận, bàn tay hơi phất ra một cái, giọng nói tràn ngập oán hận: “Ta có thể khẳng định hắn là tên Vô Vọng chết tiệt. Hắn... hắn vậy mà dám cõng ta cùng với mấy con hồ ly tinh đó!” Thân thể nàng run lên, nàng cảm giác được tức giận trong lòng bị đè nén muốn bùng nổ. Đến cuối cùng dường như ngọn lửa không có cách nào phát tiết, hai mắt Hồng Liên đã bắt đầu ướt át, từng giọt lệ rơi xuống mặt đất: “Nhiều năm như vậy... hắn chẳng lẽ không đến gặp mặt ta một lần. Hắn có biết ta lo lắng hắn như thế nào không? Ta cứ nghĩ hắn đã chết rồi cơ? Hu... hu...”

“Hài...” Hàn Phi chỉ thở ra một hơi dài nhẹ nhàng. Bản thân hắn cũng không biết mình nên nói gì với Hồng Liên. Mọi thứ lúc này đã có đáp án song đáp án này quả thực khiến cho người ta quá chấn động. Đôi mắt Hàn Phi theo đó hơi xụp xuống vì trong lòng buồn bã và rối rắm, hắn có thể nói với Hồng Liên chỉ có một câu: “Hồng Liên, hiện giờ Long huynh là Long Thiên Đế đồng thời cũng là Đại Việt Vương!”

Đôi mắt Hàn Phi khi đó cũng khẽ liếc nhìn trong tay Hồng Liên. Một vật lấp lánh nho nhỏ trong tay Hồng Liên. Đó là chiếc dây chuyền mà nàng từng tặng cho hắn sau đó bị Hồng Liên thu lại. Rồi Hồng Liên tặng cho Long Ngạo Thiên, Hàn Phi biết được ý nghĩa của chiếc dây chuyên này. Nó chính là tín vật đích ước cũng như gửi gắm trái tim Hồng Liên. Sau khi Long Ngạo Thiên chết, Hồng Liên vẫn luôn mang theo nó bên người chưa từng đem nó ly khai. Thật ra vừa rồi ám khí Thiên Trạch phóng ra chui vào cổ áo Hồng Liên cũng chính là thứ này.

Trở lại trong vương cung của mình, Minh Châu tiến vào trong phòng sau đó đưa tay ra phẩy phẩy nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi!”

“Vâng!” Đám tỳ nữ lập tức khom người hành lễ rồi lẳng lặng rời đi. Họ rời đi không quên đem cánh cửa đóng lại. Ở trong phòng chỉ lờ mờ ánh sáng ảm đạm của cây đèn nhỏ. Chúng vừa đủ để Minh Châu quan sát mọi thứ xung quanh.

Bước chân thon dài đi về phía một mặt tường, Minh Châu mở ra một cơ quan nhỏ ở đó. Nàng đưa ngón tay trắng nõn vào bên trong lấy ra một cây gậy dài. Một cây gậy có hình dáng giống như d*ơng vật của nam nhân. Ngón tay Minh Châu bấm nhẹ lên một cái nút nhỏ ở đó. Chiếc gậy như sống lại và uyển chuyển phát ra từng tiếng rè rè...


Đôi mắt xinh đẹp nàng nhìn về phía cây d*ơng vật giả đa rung động lên, khoé miệng nàng hơi kéo: “Nơi đó của chàng còn to hơn so với thứ này!” Minh Châu lẩm bẩm những thứ này. Nàng đem quần áo cởi bỏ, một thân thể trắng nõn, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh và cặp vú cao ngất xuất hiện. Một thân hình như ma quỷ có thể làm nam nhân điên cuồng.

Phịch! Thân thể Minh Chậu trực tiếp ngã xuống chiếc giường êm ái. Tiếng thở nhè nhẹ từ đôi môi ướt át nàng phát ra. Bàn tay nàng di chuyển nhẹ khẽ miết *m đạo, một đám dịch sinh dục làm cho bàn tay nàng ướt nhẹp. Đôi mắt Minh Châu hơi nhíu lại, nàng khẽ lẩm bẩm: “Chỉ cần nghĩ đến chàng đã ướt như vậy sao?” Hàng lông mày hơi kéo xuống, con mắt mang theo vài phần mê mang nhìn về phía cây d*ơng vật giả nói: “Nếu như được thứ đó của chàng lấp đầy, hẳn sẽ rất tuyệt!”

Sự mê mang trong đôi mắt Minh Châu mang theo biến thành kiên định. Bàn tay nắm chặt cây gậy rung sau đó nàng trực tiếp cắm vào trong *m đạo của nàng. Bàn tay liên tục rút ra rút vào, một tay khác thì đưa lên xoa bóp một bên ngực của mình.

Ngực truyền tới kích thích, *m đạo bị chiếc gậy rung liên tục đả kích. Từng trận khoái cảm truyền tới làm cho Minh Châu run lên. Toàn thân nàng cảm giác như bị điện giật và thân thể theo đó co quắp và run lên. Miệng nàng phát ra những tiếng rên rỉ và cầu khẩn: “A... A.... A Thiên... Mạnh nữ lên... yêu thiếp đi... chàng hày làm mạnh hơn nữa đi.... thiếp yêu chàng, A Thiên... Ư... ư... A Thiên... A Thiên...”

“Phù!” Thiên Trạc thở ra một hơi trực tiếp trốn về nhà. Trong lòng thầm nghĩ tới phụ nữ không thể trêu chọc, không thể trêu vào. Đặc biệt là nữ vương, thái hậu gì đó... Mình tuyệt đối không thể trêu chọc vào. Khi tiến vào trong phòng, Thiên Trạch thấy được Diễm Linh Cơ cũng đã đắp chiếc chăn mỏng rơi vào giấc ngủ.

Lúc này, Thiên Trạch trực tiếp tiến tới. Bản thân hắn chui vào trong chăn không phải nói là rúc đầu vào trong chăn. Diễm Linh Cơ theo đó chớp chớp mở ra đôi mắt, giọng nói nàng mang theo mông lung: “Chàng đã trở về rồi sao?” 

“Ừm...” Thiên Trạch nhàn nhạt đáp lại.


“Chủ nhân, trên người chàng có mùi hương nước hoa của những nữ nhân khác.” Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng hích hích cái mũi sau đó mở miệng lẩm bẩm nói: “Để thiếp đoán, một mùi hương của Hàn Vương, một mùi hương khác hẳn là từ chỗ Minh Châu thái hậu hoặc Hồ thái hầu... Chàng...” Cảm giác quần lót đã bị kéo ra, Diễm Linh Cơ ngay sau đó cảm giác được chiếc lưỡi trực tiếp đá lên hột l* đồng thời miệng hắn cũng húp lấy *m đạo nàng.

“Nếu nàng muốn mắng ta thì để sau được không...” Thiên Trạch rúc đầu vào hạ thể Diễm Linh Cơ, hắn đáp lời nàng sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình: “Ta muốn hoàn thành công việc của mình!” Vừa nói xong thì một tay kéo dài đưa lên luồn vào trong áo lót của nàng.

“Hư...” Diễm Linh Cơ vừa tức giận vừa buồn cười. Song bàn tay nàng cũng vọc vào trong chăn bắt đầu túm lấy đầu Thiên Trạch. Nàng hưởng thủ sự yêu thương từ Thiên Trạch. Không quá bao lâu thì toàn thân nàng trở nên hơi đỏ bừng, *m đạo của nàng cũng trở nên ướt dầm dề. Thiên Trạch theo đó xách thương trực tiếp đút thẳng vào *m đạo Diễm Linh Cơ.

Cảm giác cây d*ơng vật đã cắm ngập cán *m đạo mình, Diễm Linh Cơ cảm giác sương sướng truyền đến. Song nó chưa đủ để nàng phát ra tiếng kêu dâm đãng và đánh mất đi lý trí mình. Đặc biệt Thiên Trạch cúi xuống muốn hôn nàng thì hai vòng tay nàng đã vòng lên cổ hắn khẽ nói: “Thật không thú vị chút nào, có phải chàng ở Hàn Vương cung bị thiệt thòi lên muốn tới chỗ thiếp tìm lại bản thân!”

“Linh Cơ, nàng có thể thiếu bóc ra nguỵ trang của ta được chứ?” Thiên Trạch cười khổ mở miệng nói.

Đôi mắt Diễm Linh Cơ tràn ngập nhu tình nhìn về phía Thiên Trạch. Ngón tay nàng đưa lên khẽ vuốt ve khuôn mặt Thiên Trạch và khiêu khích hắn: “Vậy còn xem chàng biểu hiện ra sao? Thiếp rất tò mò ngày hôm nay chàng còn có thể làm thiếp đạt được cực lạc hoan ái bao nhiêu lần đâu?”

“Linh Cơ, nàng đây xem như đang khiêu khích trượng phu của nàng sao?” Thiên Trạch không quên di chuyển nhè nhẹ thân thể mình, hắn làm cho d*ơng vật nhẹ nhàng cọ sát ra vào *m đạo Diễm Linh Cơ. Ướt át, nhớp nháp, âm ấm cùng với hai thành siết chặt lại cho Thiên Trạch thoải mái không muốn dừng lại: “Cẩn thận ngày mai nàng không xuống được giường!”


“Vậy cho thiếp xem bản lãnh của chàng đi!” Diễm Linh Cơ nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Để xem chàng có thể đưa thiếp lên cực lạc sung sướng bao nhiêu lần? Xem hôm nay ai mới là người sẽ không xuống được giường!?” Ngay lập tức Diễm Linh Cơ nghe được tiếng hừ lạnh của Thiên Trạch. Vừa rồi sự khiêu khích và nghi ngờ của nàng đã khiến cho Thiên Trạch tức giận. Hắn lập tức vận lực toàn eo đẩy mạnh đến khiến cho cú va chạm phát ra tiếng ba khá lớn. Diễm Linh Cơ cũng hơi phát ra tiếng rên như: “A...”

Đáng tiếc nàng còn chưa kịp phát ra tiếng rên hoàn toàn thì đã bị Thiên trạch trực tiếp hôn lên đôi môi của nàng. Miệng nàng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm đồng thời dùng lưỡi đáp lại sự tấn công của Thiên Trạch. Tốc độ đút ra đút vào Thiên Trạch cũng bắt đầu gia tốc và nhanh hơn. Kỹ thuật Thiên Trạch cũng vô cùng nhuần nhuyễn có thể kích thích vào điểm nhạy cảm nhất của Diễm Linh Cơ.

“Ba, ba, ba...” Khi cào trào nhất đi tới đó chính là trong phòng phát ra từng tiếng va đập mạnh mẽ. Dường như chưa thoả mãn, Thiên Trạch trực tiếp bế lên Diễm Linh Cơ. Hai tay hắn trực tiếp bá lấy cặp đùi Diễm Linh Cơ trong khi Diễm Linh Cơ thì bá hai tay vào cổ hắn.

Mỗi lần Thiên Trạch dùng lực hất nàng lên không trung một chút. Theo đà quán tính, thân thể Diễm Linh Cơ mang theo cả trọng lượng thân thể nàng va đập mạnh xuống dưới. Cây d*ơng vật theo đó cũng đâm ngút cán. Đầu d*ơng vật cũng theo đó cắm vào tận cổ t*ử cung của nàng.

“A.... a... chàng nhẹ nhẹ chút...” Tiếng rên rỉ phát ra liên tục cho đến gần sáng. 

Ngày hôm sau, Diễm Linh Cơ cũng nằm liệt giường mà trực tiếp ngủ đến giữa trưa. Thiên Trạch dậy sớm hơn chút. Hắn cần tham gia cuộc phỏng vấn với Hàn Vương để tăng lên thân mật giữa hai quốc gia. Song cuộc gặp mặt quá không suôn sẻ, dường như đối mặt với Hàn Vương, Thiên Trạch có thể thấy ánh mắt u oán của nàng nhìn về phía hắn. Điều đó làm cho Thiên Trạch có chút chột dạ.

Ngồi ở trên bàn ăn nhẹ chỉ có riêng hai người với nhau. Nơi này cũng không có phóng viên cũng không có tỳ nữ. Sự xấu hổ của hai người làm cho không khí có chút đọng lại. Thiên Trạch đành đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng: “Hàn Vương, ta gặp mặt ngài riêng như vậy thực sự là việc cần ngài giúp đỡ. Ta hy vọng có thể được sự trợ giúp của ngài!”

“Long Thiên Đế, ngài chính là Đại Việt đế quốc chân chính người cầm đầu!” Hồng Liên oán trách nhìn về phía Thiên Trạch: “Ngài cần gì sự giúp đỡ từ một nước nhỏ bé như Hàn quốc chúng ta chứ?”

“Thật ra thì...” Cảm nhận được sự oán trách trong giọng nói Hồng Liên, Thiên Trạch chỉ có thể lái sang việc khác thử thăm dò một chút nàng: “Hết thảy ngày hôm qua đều là hiểu lẩm.”


“Hiểu lầm!?” Đôi mắt Hồng Liên theo đó mở to, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn Thiên Trạch: “Ngài nói cảnh ta thấy cũng là hiểu lầm. Cảnh thái hậu cưỡi trên người của người...” Nói đến đây nàng đã đỏ bừng khuôn mặt, giọng nói cũng trở nên ấp úng: “Còn còn... ngươi đút cái đó vào nơi đó của thái hậu cũng là giả? Ngươi... ngươi...” Đến cuối cùng nàng mở miệng nói: “Cầm thú!”

“Thực sự là hiểu lầm!” Thiên Trạch buồn bực mở miệng lên tiếng thở ra một hơi dài: “Hàn Vương, nàng tin hay không thì tuỳ nàng. Hiện giờ ta xác thực muốn nhờ nàng một chuyện. Thật ra là...” Hai vai Thiên Trạch hơi nhún nhún. Hắn bắt đầu nói đến Đại Việt đế quốc tuyên bố luật pháp không cho kết hôn với người thứ hai. Song nếu như người này kết hôn ở các nước khác thì lại không tính là phạm pháp. Đây là lỗ hổng của pháp luật Đại Việt mà Thiên Trạch cố tình để lại.

Nghe được Thiên Trạch nói muốn kết hôn với một nữ nhân khác. Hồng Liên có chút tức giận sau đó đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó. Hai má nàng theo đó cũng trở nên hồng hào, nàng khẽ mở miệng lẩm bẩm: “Hắn... hắn chẳng lẽ muốn... người hắn muốn thành thân chẳng lẽ là mình sao?” Trong lòng nàng theo đó lại loạn như ma: “hắn có thể đến các quốc gia khác để thành hôn kia mà. Vậy hắn đến Hàn quốc tìm mình chẳng lẽ...” Hai má Hồng Liên đỏ bừng lại, nàng dường như trở nên e ngại và xẩu hổ.

Con mắt Thiên Trạch theo đó kỳ quái nhìn về phía Hồng Liên. Hắn thực sự không rõ Hồng Liên đang nghĩ gì. Chỉ thấy được Hồng Liên xấu hổ đỏ mặt nói: “Người... người ngươi muốn kết hôn là ai? Nếu... nếu có thể giúp được, bản vương nhất định có thể giúp ngươi!”

“Khụ, khụ...” Bàn tay nắm chặt lên miệng mình và ho khan vài tiếng, Thiên Trạch cười khổ nói: “Thật ra thì ở Đại Việt đế quốc nghiêm cấm kết hôn với hai nữ nhân trở nên đồng thời nghiêm cấm kết hôn với nữ nhân dưới mười sáu tuổi. Ở Hàn quốc không có cái luật lệ này nên ta muốn đến đây để kết hôn. Người ta muốn nói với Hàn Vương đó là Tiểu Y, ta muốn kết hôn cùng nàng ấy!”

“Nếu ngươi...” Hồng Liên đỏ mặt lẩm bẩm. Trong lòng ngẫm nghĩ đến việc Thiên Trạch sẽ đề ra hôn nhân muốn thành thân với nàng. Vậy nàng đáp ứng còn là không đây? Nếu đáp ứng nhanh như vậy có phải hay không hắn cho rằng nàng quá dễ dãi. Song lúc này đột nhiên Hồng Liên đứng phắt dậy, vẻ mặt nàng bàng hoàng không tin nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Ngươi... ngươi nói cái gì hả?”

“Có vấn đề gì sao, Hàn Vương!” Thiên Trạch chớp chớp mắt nhìn về phía Hồng Liên với ánh mắt kỳ quái: “Người ta muốn kết hôn là Tiểu Y. Nàng hẳn phải gặp nàng ấy trong bữa tiếc rồi. Tuổi tác nàng ấy mới mười ba tuổi, ở Đại Việt là không có cách nào cũng ta kết hôn bất kể vì lý do tuổi tác và pháp luật. Thế nên ta mới đem nàng ấy đến Hàn quốc, ta muốn ở Hàn quốc tổ chức hôn lễ với nàng ấy!”

“Tốt, tốt...” Thân thể Hồng Liên phập phùng lên hồi, bộ ngực như phình to rung động theo mỗi tiếng hít thở của nàng. Hai tay nàng nắm siết thật chặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch. Ngón tay chỉ thẳng Thiên Trạch mắng: “Tên Vô Vọng, khốn kiếp này! Ngươi... ngươi làm tức chết bản vương rồi. Ngươi... ngươi...” Nàng đã nói không lên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận