Đạo Chu

Bộ dáng Thiên Trạch ngồi nhàn nhã ở trên nệm, bàn tay đưa lên thích ý thưởng thức những món ăn ở trên bàn. Nó làm cho đám người càng trở nên tò mò hơn. Tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn. Ở trong mắt bọn họ đó là sự khó hiểu và không lý giải được lời nói này của Thiên Trạch. Chẳng lẽ Thiên Trạch muốn đám người sáu nước trực tiếp giao ra binh quyền và đầu hàng Đại Việt đế quốc. Ai nguyện ý từ vị trí cao cao tại thượng kia trực tiếp biến về thường dân?

“Đại Việt đế quốc là một chế độ gần như hoàn toàn là dân chủ?” Thiên Trạch bình tĩnh mở miệng nói: “Nó hoạt động theo nguyên tắc dùng phiếu cử tri đi bầu cử. Người nào có số phiếu cao mới có thể trở thành Thiên Đế hoặc chủ tịch nước. Chủ tịch nước và Thiên Đế là dùng để kìm chế quyền lực của nhau. Nó đảm bảo Đại Việt đế quốc sẽ không xuất hiện một hôn quân.” 

“Sáu nước khác đã trở thành quân phiệt, họ đều dùng đó chính là phụ tử kế tiếp nhau nắm quyền. Nếu như hậu duệ bọn họ tài đức sáng suốt sẽ là điềm lành đối với quốc gia, đối với dân chúng. Song nếu như hậu duệ bọn họ là kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đối với quốc gia, đối với dân chúng là sâu mọt là kẻ phá hại. Ai có thể đảm bảo hậu duệ của mình đều sinh ra là tài đức sáng suốt đây. Chính ta cũng không ngoại lệ. Song chế độ bầu cử này thì lại có thể đảm bảo hạn chế tình trạng này đến lớn nhất. Chỉ người nào có tài, người nào có thể đem hạnh phúc ấm no cho dân chúng, người đó mới có thể cầm quyền. Thiên Đế cũng do người bầu cử gia. Một kẻ thất đức không thể nào nắm giữ chức Thiên Đế này!”

“Long huynh...” Lúc này Hàn Phi vậy mà chắp tay lại đối với Thiên Trạch hành lễ: “Một lễ này, Phi kính trọng người như Long huynh. Vì Long huynh là người đem đến thái bình cho cả thiên hạ này. Phi từng nghi ngờ về dã tâm Long huynh, bây giờ Phi mới biết mình nhầm. Long huynh so với Phi tưởng hoàn toàn trái ngược, thực sự là một minh quân, thiên cổ chưa từng có. Ngay bậc thánh nhân cũng không có cách nào so sánh với Long huynh...”

Những lời khen ngợi từ miệng Hàn Phi làm cho Thiên Trạch có hơi ngẩn người. Hắn chưa từng bao giờ cho mình là thánh nhân hay gì đó? Điều mà hắn muốn chỉ là trừ bỏ chiến tranh. Không hy vọng có những cuộc chiến tranh vô nghĩa. Người có thể cùng nhau bắt tay xây dựng thế giới càng trở nên tươi đẹp hạnh phúc hơn. Chiến tranh có lẽ chưa từng dừng lại song Thiên Trạch muốn giảm nó đến mức thấp nhất. Chiến tranh không phải dùng đao kiếm chém người, dùng súng ống bắn người. Có chăng chỉ là chiến tranh trên thương trường hoặc tranh đấu chính trị.

“Long huynh...” Bàn tay Hàn Phi lại chắp lại hành lễ với Thiên Trạch: “Lễ này vì Hàn Phi đã từng tính kế Long huynh mà lấy làm có lỗi. Hy vọng Long huynh có thể bỏ qua cho những gì Phi làm trong quá khứ với Long huynh!”


“Gì thế này?” Đôi mắt Thiên Trạch chớp chớp, hắn quay ra nhìn về phía mọi người. Sau đó hắn liếc mắt nhìn sang Vệ Trang hỏi: “Bức huynh, hôm nay Hàn huynh có phải uống quá nhiều rượu không? Thế nên tinh thần có không được ổn định cho lắm. Thế nào lại bái nhiều như vậy chứ?”

Vệ Trang chỉ liếc mắt nhìn về phía hắn một cái rồi lẳng lặng tiếp tục cầm ly thuỷ tinh xinh đẹp uống rượu. Trong khi đó Hàn Phi chỉ cười khổ quay đầu thấy được Tử Nữ ở nơi đó tủm tỉm cười nâng chén rượu nhìn hắn. Hàn Phi cảm giác có chút bất đắc dĩ, hắn mở miệng nói: “Long huynh, ngươi đừng chê cười ta. Thời gian qua, Phi quả thực làm nhiều chuyện tính kế Long huynh. Bất quá, ta làm điều này chỉ vì hy vọng có thể bảo vệ an toàn Hàn quốc và lưu giữ mồi lửa cho vương thất Hàn quốc.”

“Hàn huynh, ngươi không cần phải như vậy!” Thiên Trạch lắc lắc đầu phả ra một hơi. Hắn cắn tiếp một tiếng táo phát ra âm thanh răng rắc nho nhỏ. Miệng nhấm nháp vị ngọt thanh mát nhè nhẹ, đôi mắt hơi nheo lại và nụ cười nhàn nhạt trên miệng hắn: “Chỉ cần vương thất Hàn quốc không quá tham lam. Họ hiểu rằng mình không còn là cao cao tại thượng tuỳ ý định sinh tử người khác như vậy mọi việc dễ nói chuyện. Ta có thể để họ giữ lại một phần tài sản của Hàn quốc. Gia tộc Hàn huynh có thể quật khởi trên Đại Việt đế quốc hay không còn tuỳ thuộc vào chính bản thân các vị!”

“Phù...” Tiếng thở dài nhẹ nhàng từ miệng Hàn Phi phát ra. Hắn nhìn về phía Thiên Trạch vẫn thấy Thiên Trạch nhàn nhã ăn uống như vậy. Trong lòng Hàn Phi như chút được gánh nặng bất quá có một gánh nặng khác không nhỏ đang đặt lên vai Hàn Phi. Đến cuối cùng vì cái gánh nặng này, Hàn Phi không thể không mở miệng hỏi: “Long huynh, ngươi đối với tiểu muội Hồng Liên ta, ngươi cảm thấy nàng thế nào?”

“Hồng Liên...” Bàn tay cũng dừng lại, miệng hơi đọng lại gần quả táo đang bị gặm một nửa. Hàng lông mày Thiên Trạch theo đó nhăn lại, vẻ mặt hơi có vài phần mê mang: “Hàn huynh, ngươi đây là có ý gì?”


Tử Nữ nhấp một ngụm rượu, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở dưới cằm của mình và khẽ cười nói: “Long tiên sinh vẫn là nơi nơi lưu tình như vậy. Tiên sinh đã rời đi lâu như vậy, vậy mà Hàn Vương của chúng ta chưa từng quên Long tiên sinh. Chỉ là xem ra Long tiên sinh sớm đã quên đin Hàn Vương của chúng ta rồi!”

Những lời này làm cho Thiên Trạch nhăn mày lại, hắn mở miệng hỏi lại: “Tử Nữ cô nương, đây là không biết vì sao cô nương lại nói như vậy?”

Tử Nữ nhoẻn miệng cười khẽ nói: “Nghe nói bên cạnh Long tiên sinh nhưng có không ít hồng nhan đâu. Đông Quân, Nguyệt Thần, hai vị Thiếu Tư Mệnh và Đại Tư Mệnh của Âm Dương gia. Còn có cả đệ tử nhỏ tuổi của Âm Dương gia, chủ tịch Ca Kịch học viện Tuyết Nữ, Lộng Ngọc, Y gia Đoan Mộc Dung...” Ngón tay Tử Nữ đưa lên nhẹ nhàng đếm, rồi nàng lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, nghe đồn Long tiên sinh cùng với hai vị thái hậu, Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu có mối quan hệ khá là thân cận. Cũng đến có gần mười vị đi! Long tiên sinh cũng quá chung tình đi!?”

Khoé miệng Thiên Trạch co quắp liên hồi, những người này quả thực có chút dây dưa không rõ với nhau. Bất quá hai vị Thiếu Tư Mệnh và Đại Tư Mệnh là người nào a? Ta mới quen họ mới đây thôi, làm thế nào họ biến thành dây dưa không quan hệ rồi. Hàn Phi lúc này thở ra một hơi thật dài trong lòng, hắn mở miệng hỏi: “Long huynh, ta luôn coi huynh như huynh đệ mình. Ta hy vọng Long huynh có thể trả lời Phi một lời. Long huynh, ngươi có thực sự yêu thích muội muội ta Hồng Liên hay không?”

Ở bên ngoài, một người thiếu nữ ăn mặc quần áo xinh đẹp lẻn vào nơi này. Ai nghĩ tới thân phận của người thiếu nữ này lại là Hàn Vương của Hàn quốc. Một người nữ nhân với thân phận cao quý như vậy lại lẻn vào một nơi như thế này. Họ cũng khó lòng mà tưởng tượng được. Bất quá với võ công hiện nay của nàng, lẻn vào một nơi như thế này chẳng khó khănc hút nào.


“Ca ca, ngươi thật đáng chết! Lại trốn ở Tử Lan hiên đi, lần này xem ta bắt được ngươi sẽ xử lý ngươi như thế nào?” Giọng nói Hồng Liên phát ra biến thành lẩm bẩm. Sau đó nàng áp sát cánh cửa rồi nhẹ nhàng muốn nghe lén và nhìn trộm vào bên trong. Một đám người thiếu nữ đi qua thấy sự xuất hiện của nàng ở nơi này thì đều trợn to mắt muốn quỳ xuống hành lễ. Lập tức ngón tay Hồng Liên đưa lên miệng của mình khẽ ra hiệu sau đó phẩy phẩy tay.

Đám thiếu nữ ở đây quỷ dị nhìn về phía nhau. Sau đó họ hơi cúi đầu hành lễ rồi xoay người rời đi. Hồng Liên tiếp tục công việc nghe lén của mình. Tai nàng kề sát vào bên trong cánh cửa giấy và lẳng lặng nghe âm thanh từ nơi đó phát ra. Nàng cũng tự nói với mình: “Giọng nói của ca ca, xem lần này huynh sẽ ăn nói thế nào với ta?” Bất quá sau đó nàng lại ngẩn người ra khi nghe được âm thanh Hàn Phi nhắc tới Long huynh, chẳng lẽ Vô Vọng hắn cũng ở nơi này.

Bàn tay Hồng Liên đưa lên chạm nhẹ vào trái tim mình, ở nơi đó trái tim nàng đang đập thình thịch liên hồi. Nàng rất muốn biết Thiên Trạch sẽ nhìn nhận nàng như thế nào trong trái tim hắn. Đối với điều này nàng vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.

Tính cách Hồng Liên rất giống nàng ấy, đây là điều mà Thiên Trạch luôn dấu trong lòng. Mỗi khi nàng ấy tuỳ hứng và vô lý còn hay thích uống rượu. Mỗi khi ấy, Thiên Trạch sẽ được thưởng một nắm đấm khá to và mạnh mẽ. Nàng ấy cũng vô lý và bạo lực giống như Hồng Liên. Nghĩ về Hồng Liên công chúa, Thiên Trạch chỉ có thể đưa một chén rượu lên uống cạn sạch. Tiếng thở dài cũng vì thế mà phát ra: “Khà...”

Đôi mắt Thiên Trạch có vài phần mê mang, hắn bắt đầu đáp lời: “Hồng Liên... ta yêu nàng ấy sao? Có lẽ là không đi!” Hồng Liên nghe thấy vậy trái tim trong phút chốc như tan vỡ. Hai tay nắm chặt lại thân hình hơi run run, đôi mắt theo đó ươn ướt. Song lời tiếp theo làm cho Hồng Liên lại cứng cả người lại: “ta thích nàng ấy sao? Có lẽ thực là như thế!”

Một cái hít khí lạnh thật sâu để Thiên Trạch có thể lấy lại được bình tĩnh: “Bản tính nam nhân vốn tham lam. Ta cũng không ngoại lệ. Ta thực thích nàng ấy. Ta thích nàng ấy ngây thơ vô tư, đặc biệt lúc nàng ấy điêu ngoa vô lý tuỳ hứng. Có lẽ đó là điểm mà ta thích nàng ấy. Mỗi lần ta trêu chọc nàng ấy, nàng ấy vì thế mà giận dữ lại làm cho ta vui vẻ. Song khi nàng ấy khóc lên, ta lại không nhịn được muốn đem nàng ấy ôm vào lòng bảo vệ và an ủi. Nó giống như một sự chiếm hữu nàng ấy. Ta không dám chắc loại cảm xúc phức tạp này là gì. Có lẽ nó bao gồm sự thích và chiếm hữu của một nam nhân.”


“Mỗi ngày nhìn thấy nàng ấy điêu ngoa, vô lý tuỳ hừng, có lẽ như vậy là đủ đối với ta. Ta có thể sẽ không thành thân với nàng ấy song ta lại cũng tuyệt đối không muốn thấy nàng ấy thành thân với nam nhân khác. Có lẽ là nam nhân quấy phá đi!” Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài, hắn lại tiếp tục nâng lên chén rượu nốc một hơi.

Tử Nữ ở bên này khẽ nhíu mày lên tiếng nói: “Long tiên sinh, tha thứ cho ta nói một câu. Ngươi cũng quá ích kỷ và tham lam đi! Ngươi từng có hay không nghĩ đến hạnh phúc của những nữ nhân ở bên cạnh ngươi? Các nàng cũng có tuổi xuân, các nàng cũng hy vọng có một gia định hạnh phúc, có một nam nhân ở bên cạnh nàng che chở an ủi. Nếu như tiên sinh không có thể cho họ điều đó, ta hy vọng tiên sinh hãy thả tự do cho họ!”

“Tử Nữ cô nương nói đúng!” Thiên Trạch gật đầu khe khẽ thở dài: “Ta quá thực quá ích kỷ rồi!”

Hàn Phi nhìn về phía Thiên Trạch một cái, bàn tay đặt bụng, bàn tay chìa ra: “Long huynh, ta từng nghe muội muội nói Long huynh muốn thành thân với một người khác ở Hàn quốc?” Thiên Trạch chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lại. Mép Hàn Phi vì thế hơi kéo lên, hắn mở miệng nói: “Long huynh, nếu ngươi đã yêu thích muội muội ta như vậy chi bằng...”

Vậy mà bàn tay Thiên Trạch đưa ra gạt một cái đánh đứt gãy lời Hàn Phi, hắn mở miệng nói: “Hàn huynh, không phải ta nguyện ý hay không? Ta thực sự muốn đem Hồng Liên mang về nhà nhưng được sao? Phải biết rằng Hàn Vương An chính là người ta giết. Đối với kẻ thù sát phụ, nhi tử hô huynh gọi đệ với hắn, nữ nhi lại gả làm thê tử hắn. Ta nguyện ý, Hàn huynh ngươi nguyện ý, Hồng Liên nàng ấy nguyện ý sao?”

Roạt! Cánh cửa vậy mà ngay lúc này mở ra. Đám người còn tưởng đó là một vị thiếu nữ nào trong Tử Lan hiên kia. Không nghĩ tới đám người thấy được một thân hình quen thuộc. Trương Lương và Tử Nữ là những người đầu tiên mở miệng nói chuyện, họ kính cẩn chắp tay: “Vương thượng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận