Đạo Chu

“Ông lão đó có thể tin được sao?” Tiểu Linh hơi nhướng mày. Hắn mặc một thân quần áo hưu nhàn đi về phía bàn trực tiếp ngồi xuống. Vẻ mặt hơi mang chút lo lắng nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Ta xem thực lực của người này không yếu. Cả người lại tràn ngập độc, giúp người này thực sự sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Tiểu Y ở bên cạnh hơi gật gật đầu đồng ý với anh trai nàng nói.

Cằm Tuyết Nữ khẽ nghiêng một cái, nàng cũng đồng ý với ý kiến của Tiểu Linh. Bờ môi tươi tắn ướt át khẽ mở, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Vũ Vô Cực: “Phu quân, biết người biết mặt không biết lòng. Chàng không thể không phòng.” 

“Ông lão đó rất mạnh!” Nguyệt Thần đan xen đôi tay vào nhau, bộ ngực cao vút nàng hơi ưỡn về phía trước. Cằm nàng hơi cúi xuống, giọng nói cũng mang theo trầm trọng: “Thiếp chưa từng gặp phải người nào mạnh như vậy. Ông lão đó còn mạnh hơn so với Đông Hoàng Thái Nhất rất nhiều. Thực lực ông lão đó sâu khôn lượng, thiếp không nhìn thấu. Chẳng lẽ như lời chàng nói đó là thực lực đỉnh ở thế giới này Phong Hào đấu la!”

“Lão già đó đúng là Phong Hào Đấu La, ngoại hiệu Độc Đấu La!” Vũ Vô Cực không phản đối mà trực tiếp gật đầu xác nhận. Bàn tay chống cằm, Vũ Vô Cực nói: “Thực lực lão quả thực coi như những người đứng đầu. Đáng tiếc lão cũng chỉ coi tầm trung trung ở Phong Hào Đấu La, nếu gặp phải bị khắc sợ rằng yếu đến đáng thương. Chúng ta vừa trải qua truyền tống không có cách nào mang theo trang bị không gian. Vì trang bị không gian sẽ ảnh hưởng đến truyền tống. Nếu không chúng ta cũng không cần quá cẩn thận!”

Tiếng thờ dài khẽ phát ra từ miệng Vũ Vô Cực, ngón tay hắn hơi đưa ra, vẻ mặt bình thản: “Hiện giờ mọi người đã đến nơi này, chúng ta cần có sự khởi đầu mới. Đồng thời cũng học theo cách xưng hô của những người ở đây đi. Các nàng cũng đừng gọi ta là phu quân này nọ gì nữa. Hãy gọi ta là chồng, chồng yêu, anh yêu, bảo bối của em... Ta sẽ gọi các nàng là vợ yêu...” Nói xong hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Linh nói: “Anh vợ, ngươi cũng đừng gọi ta đại nhân gì đó. Cứ gọi ta là em vợ hoặc Vô Cực là được!”

“Được rồi...” Diễm Linh Cơ ngồi sát bên cạnh Vũ Vô Cực, nàng chiếm vị trí sát gần hắn trước. Giọng nói mang theo vài phân trêu chọc và khiêu khích: “Vậy nghe chàng nói. Vậy chàng muốn chúng ta gọi chàng là gì? chồng, chồng yêu, người nam nhân của em, người đàn ông của em... vẫn là người tình của em?”


“Linh Cơ tỷ...” Phi Yên hơi nhăn mày mở miệng nói: “Phu... Chồng yêu...” Gọi bằng lời này, Phi Yên cảm giác được mình có chút ngượng ngùng. Hai má nàng theo đó hơi đỏ lên, Phi Yên tiếp tục nói: “Chồng yêu, chàng có việc quan trọng. Chị có thể đừng trêu chọc chàng được nữa không?”

“Được rồi... em gái Phi Yên!” Diễm Linh Cơ khẽ chớp mắt một cái với Phi Yên rồi cười: “Ta không trêu chọc chồng yêu của chúng ta là được nữa chứ gì?”

Trong đám người, Minh Châu cười và gọi ngọt ngào hơn ai hết: “Chồng yêu... chàng có thể tiếp tục công việc mà chàng đang giang dở rồi. Chàng cần thiếp... chàng cần em giúp chàng một tay sao?” Vừa nói Minh Châu không tiếc liếc mắt đưa tình đối với Vũ Vô Cực.

“hai nữ nhân thành một cuộc nói chuyện mà ba nữ nhân thành cái chợ...” Đưa tay lên xoa xoa Vũ Vô Cực thở ra một hơi thật dài: “Lời cổ nhân không có khinh ta!” Bàn tay hắn đưa lên vỗ trán của mình một cái. 

Âm thanh hết sức từ tốn và nhỏ nhẹ từ miệng Lộng Ngọc phát ra: “Các vị tỷ tỷ...” Nàng gọi sai cách lại muốn sửa lần nữa: “Các chị... xin nghe chồng yêu nói...” Gọi cái tên này Lộng Ngọc cũng đỏ mặt vì ngượng ngùng và không quen với các gọi này. Nàng hơi chớp chớp mắt và cúi đầu thẹn thùng đáp: “Chàng hẳn có chuyện rất quan trọng muốn nói!”


“Lộng Ngọc!” Vậy mà Tiểu Hồ Ly lập tức mở miệng trêu chọc Lộng Ngọc ngay lập tức. Đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng khẽ mở, ngón tay chỏ đưa lên: “thực hiểu biết lòng phu quân... không là chồng yêu. Xem ra người quan tâm chồng yêu nhất ở đây không ai khác là Lộng Ngọc nha!”

“...” Hai má Lộng Ngọc theo đó đỏ ửng, nàng cúi đầu dùng tay xoắn xuýt vào với nhau.

“Vô Vọng...” Âm thanh sang sảng vang lên, hai tay Hồng Liên chống eo. Vẻ mặt nàng tràn ngập buồn bực khó chịu: “Chàng có gì thì mau nói ra. Ấp a ấp úng, chàng có phải nam nhân không vậy. Còn không nói cho chúng ta biết!”

Đại Tư Mệnh cười như không cười nhìn về phía Vũ Vô Cực. Đối với mặt Vũ Vô Cực đang đen lại, Đại Tư Mệnh cảm giác có vài phần đáng yêu. Ngón tay nàng đưa lên xoắn xoắn ngọn tóc mai của mình. Hiểu Mộng thì vẫn giữ im lặng. Vũ Vô Cực buồn bực trong lòng thầm nói: “nãy giờ các nàng nói hết rồi có để cho ta nói đâu!”


“Phù...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài sau đó lại hít một hơi khí lạnh cho mình tỉnh táo lại hơn. Đến lúc này vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc và mọi người cũng không xen vào hắn nói nữa: “Thực ra mọi người đến nơi này đã được hai ngày hẳn cũng nhận ra một chút phải không? Nơi này thiên địa linh khí khá dày thực thích hợp với tu luyện đặc biệt là tu chân?”

Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, Vũ Vô Cực đưa bàn tay lên gõ gõ trên bàn sau đó tiếp tục nói: “Thực ra lần này ta có việc quan trọng muốn nói với mọi người. Ta mang mọi người đến đại lục Đấu La này không phải vì hoàn cảnh thích hợp tu luyện hay vì cái mới lạ gì đó. Nhắc lại lần nữa, ta mang mọi người không đến nơi này để chơi.”

“Vậy chàng mang chúng ta đến nơi này là để làm gì?” Hồng Liên dùng dáng vẻ ngốc ngốc chống hai tay ở eo và dùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Chàng muốn chúng ta tu luyện võ hồn!” Người mở miệng nói chuyện đầu tiên là Phi Yên. Dường như Phi Yên là người nhận ra sớm nhất điều này. Phi Yên thấy Vũ Vô Cực gật đầu một cái, nàng tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình: “Nhưng chàng chẳng phải nói chúng ta đều không có vũ hồn sao?” 

“Đúng là như vậy!” Vũ Vô Cực gật đầu xác nhận lời Phi Yên nói: “Nhưng ta có cách để cho các nàng trở thành hồn sư. Tuy nhiên một khi trở thành hồn sư, các nàng sẽ bị hạn chế bởi một thứ đó là tuổi thọ. Tuổi thọ hồn sư quá ngắn so với tu chân giả. Các nàng nguyện ý trở thành hồn sư sao?”

“Vô Vọng...” Hồng Liên lại là người tranh lời mở miệng nói trước: “Vậy tại sao chúng ta không tiếp tục tu chân nữa? Vì cái gì nàng còn muốn chúng ta trở thành hồn sư!”


Nguyệt Thần nhăn hàng lông mày xinh đẹp lại, đôi mắt mông lung và xinh đẹp của nàng nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Phu... chồng yêu, chàng nhìn thấy gì ở thứ gọi là hồn sư này sao?”

“Khác với Hồng Liên ngốc nghếch đáng yêu ra... Ngoài ngốc, bạch và ngọt ra chẳng còn ưu điểm gì khác!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài: “Thật may mấy bà vợ của mình, thông minh vẫn là có thừa!”

“ngươi, đáng chết!” Hồng Liên nghe được những lời này lập tức giống như con gà mái bị ăn trộm mất trứng bắt đầu xù lông rướn người. Ngón tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực nói: “Vô Vọng, ngươi... ngươi nói ai là ngốc, bạch, ngọt!”

Bất quá Vũ Vô Cực chẳng thèm để ý đến nàng mà bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Tu chân khiến cho tu luyện giả có tuổi thọ dài lâu. Bất quá cũng có hại rằng càng tu luyện về sau càng khó đột phá. Nhất định cần phải ngộ đạo mới có thể tiến tiếp theo. Tuy nhiên hồn sư thì lại khác. Hồn sư có thể nhờ việc hấp thu hồn hoàn mà tăng cấp. Trong các hồn hồn nó có chứa đựng pháp tắc so sánh với ngộ đạo đơn giản hơn. Hồn sư trở thành thần rất khó nhưng so với tu chân giả thì lại dễ dàng hơn nhiều. Thành thân với hồn sư giống như tu chân trở thành tiên nhân vậy. Ta chưa gặp tiên nhân nên chưa rõ thực lực hai bên thế nào. Tuy nhiên hồn sư thành thần sẽ có được cuộc sống gần như vĩnh cửu.”

“Một năm ở nơi này...” Đôi mắt Vũ Vô Cực nheo lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Ta phát hiện ra cách hồn sư thành thần. Kết hợp với công pháp của chúng ta, ta có thể đảm bảo tỉ lệ các nàng rất cao có thể thành thần. Tổng cộng ta đã tìm được năm con đường thành thân, tỉ lệ rất cao để các nàng có thể thành thần. Đó là lý do vì sao ta mang mọi người tới đại lục Đấu La này!”

Mọi người có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nghi ngờ lời Vũ Vô Cực. Nếu là Độc Cô Bác ở nơi này nhất định há hốc mồm trợn tròn mắt và nghi ngờ những lời này. Đã bao lâu rồi trên đại lục Đấu La không có hồn sư thành thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận