Đạo Chu

“Năm cách để hồn sư thành thần...” Bàn tay năm ngón Vũ Vô Cực đưa lên, đôi mắt khẽ nhăn lại. Vẻ mặt của đám người cực kỳ nghiêm túc nghe được lời từ miệng Vũ Vô Cực phát ra. Trở thành thần theo như với Vũ Vô Cực nói như vậy có phải hay không có đạt được trường sinh bất lão, có tuổi thọ vô cùng vô tận. Không những tuổi thọ vô cùng vô tận còn có thực lực mạnh mẽ vô song.

“Phân biệt là dùng lực chứng thần, tam hồn hợp nhất thành thần, công đức thành thần, tín ngưỡng thành thần cùng với truyền thừa thành thần!” Vũ Vô Cực mỗi lần nói đều sẽ đem một ngón tay khép lại. Giọng nói hắn hết sức trầm trọng: “Trong đó lấy lực chứng đạo thành thần mạnh nhất rồi đến truyền thừa thành thần yếu nhất. Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ nếu như được truyền thừa từ một thần vị mạnh mẽ lại khác. Bất quá truyền thừa thần vị thường cũng không có cách nào có thể bằng tự mình thành thần. Đặc biệt nó không thể so sánh được với dùng lực chứng thần, tam hồn hợp nhất thành thần và công đức thành thần.” 

“Nghe có chút thú vị!” Diễm Linh Cơ ở bên cạnh nhẹ nhàng mấp mày đôi môi ướt át và mềm mại của mình: “Vậy chàng nói xem, tỷ.... chị em chúng ta nên làm thế nào!?” Ngay sau đó Diễm Linh Cơ cảm giác được mông mình bị vỗ mạnh một cái quay sang thấy được Vũ Vô Cực trừng mắt nhìn mình thì nàng chỉ cười khanh khách coi như đáp lại: “....”

Mặt Vũ Vô Cực đen lại, hắn quay ra thấy được Tiểu Y ngồi bên cạnh hắn như vậy. Bộ dạng dễ thương của nàng với đôi mắt tím nhìn về phía hắn, Vũ Vô Cực còn cảm thấy Tiểu Y là đáng yêu nhất thường không phá hay chẹn ngang học khi hắn đang nói lời nào. Bàn tay ở dưới đàn đưa ra trực tiếp cấm lấy tay Tiểu Y xoa xoa. Cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng, Vũ Vô Cực thích ý không muốn dừng lại.

Đôi mắt màu tím xinh đẹp của Tiểu Y mở lớn hết cỡ nhìn về phái Vũ Vô Cực. Nàng hoàn toàn không hiểu được vì sao Vũ Vô Cực lại muốn xoa tay mình lúc này. Hai má nàng hơi đỏ lên nhưng khi nàng quay ra thấy được Vũ Vô Cực không có nhìn nàng nhưng bàn tay vẫn xoa xoa tay của nàng thi thoảng đan xen ngón tay vào kẽ tay của nàng. Tiểu Y chỉ có thể ở đó tiếp tục xấu hổ nghe Vũ Vô Cực nói: “Dùng lực chứng thần vị tức đem vũ hồn tu luyện đến mức cao thâm, đem đạo lý cùng với hiểu biết của mình về pháp tắc ngưng tụ thành thành thần cách. Tự chứng thần vị với thiên địa đại đạo. Trực diện với thử thách lôi kiếp của thiên địa đại đạo mà chứng vị thành thần. Chính vì vậy mà mới nói dừng lực chứng thành thần vị là mạnh nhất nhưng đồng thời nó cũng nguy hiểm nhất.”


“Bình thường phong hào đấu la chưa chắc đã biết ngưng tụ thần cách như thế nào. Thứ hai, họ muốn tu luyện đạt đến 99 cấp cũng không hề đơn giản. Người như vậy đều là lông phượng sừng lân. Nói chi đến việc độ kiếp đều là cửu tử nhất sinh.” Vũ Vô Cực hơi thở dài một hơi than khẽ nói: “Các nàng có thể lựa chọn cách thành thần này nhưng thực sự ta hy vọng các nàng không lựa chọn nó. Vì mấy cách sau thì thành thần có tính an toàn hơn nhiều.”

“Cách thứ hai là tam hồn hợp nhất thành thần...” Vũ Vô Vực đưa ba ngón tay của mình lên: “Muốn tam hồn hợp nhất thành tựu thần vị, nó yêu cầu người này không những phải có tam sinh võ hồn mà còn là võ hồn hỗ trợ nhau. Các võ hồn cũng chênh lệch không nhiều khi hợp nhất mới có thể sinh ra biến chất thành thần. Người trở thành hồn sư đã ít, người có song sinh võ hồn thì từ trước đến nay chưa đủ năm ngón tay. Không những đòi hỏi tam sinh võ hồn mà còn phải yêu cầu võ hồn hỗ trợ nhau. Điều này so với thành thần còn khó hơn rất nhiều. Bất quá các nàng không phải lo điều này, phận làm chồng, ta có thể đảm bảo được mọi người có tam sinh võ hồn hơn nữa còn phù hợp võ hồn hỗ trợ nhau. Chỉ là thành thần khi tam hồn hợp nhất tỉ lệ thành thần cũng chỉ có năm thành.”

“Vô Vọng...” Hai tay Hồng Liên chống eo, vẻ mặt chất vấn: “Hình như chàng còn chưa nói với chị em chúng ta võ hồn hỗ trợ nhau là gì đây?” Mọi người nghe thấy vậy thì đều gật đầu nhìn về phía Vũ Vô Cực nghe được hắn mở miệng nói.

“Vậy được rồi để ta giải thích một chút!” Vũ Vô Cực nhìn về phía Phi Yên nói: “Nếu như Phi Yên lựa chọn võ hồn thái dương chẳng hạn. Như vậy có rất nhiều võ hồn có thể hỗ trợ cho thái dương như võ hồn ánh sáng, võ hồn lửa, võ hồn kim ô hay võ hồn Phu Tang thần mộc... Đối với võ hồn thái dương của Phi Yên, chúng đều sẽ mang theo hỗ trợ.”


“Theo như chàng nói...” Đông Quân Phi Yên rất thông minh đã nhận ra được vấn đề: “Mọi người đều có thể lựa chọn võ hồn và số lượng võ hồn!”

“Phi Yên, nàng thực thông minh!” Vũ Vô Cực bình tĩnh mở miệng nói: “Ta xác thực có cách để các nàng đạt được võ hồn cũng như số lượng võ hồn. Tuỳ theo mà cách các nàng lựa chọn thành thần theo cách như thế nào thì sẽ lựa chọn số lượng võ hồn thích hợp. Nhiều võ hồn cũng có ưu thế mà ít võ hồn cũng có ưu thế của nó.”

“Công đức thành thần là làm việc có ích cho thiện địa được thiên địa giáng xuống công đức từ đó thành thần...” Đôi mắt Vũ Vô Cực nheo lại khẽ quét về phía mọi người. Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn lẳng lặng nghe hắn nói. Không ai còn có dám chen vào lời Vũ Vô Cực nói: “Còn làm thế nào đạt được công đức, đó là làm việc có lợi cho thiên địa. Ta sẽ nói với các nàng sau. Tín ngưỡng thành thần đó là để cho sinh vật có trí tuệ như hồn thú hoặc con người sùng kính chúng ta mà đạt được tín ngưỡng. Từ việc ngưng tụ tín ngưỡng mà chúng ta có thể thành thần.”

“Cách cuối cùng đó là tìm được truyền thừa. Thật ra trên đại lục Đấu La này, nước rất sâu. Ở nhiều nơi có rất nhiều truyền thừa. Chỉ cần các nàng có được võ hồn mạnh mẽ lại có tính cách phù hợp với người được chọn. Như vậy các vị thần nhất định sẽ lựa chọn mọi người trở thành người kế thừa thần vị của họ.”


Dường như bắt được tín hiệu, Tiểu Hồ Ly khẽ mở đôi môi hồn ướt át của nàng: “Theo như chàng nói, thế giới này thực sự tồn tại các vị thần!” Ngón tay chỏ nhẹ nhàng di chuyển đặt ở đôi môi của mình. Ánh mắt cũng mang theo nhu tình nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Xác thực có thần giới....” Đầu Vũ Vô Cự gật xuống, hắn mở miệng đáp lời: “Tuy nhiên họ bị thần giới quản lý, thần là không có cách nào xen được tay vào đại lục Đấu La. Nếu có họ chỉ có thể gián tiếp can thiệp vào nơi này mà thôi. Chỉ cần chúng ta tuân theo quy tắc trò chơi, họ sẽ chẳng làm gì chúng ta đâu. Các nàng có thể yên tâm tuỳ ý, hơn nữa với thực lực của chúng ta muốn làm gì đó cơ bản là họ chẳng thèm để ý!”

Lời Vũ Vô Cực ra là những lời nói thật lòng, mặc dù những lời này thực sự làm cho người có chút buồn bực. Song sự thực vẫn là như thế, đám người Vũ Vô Cực không yếu song đối với phong hào đấu la gì đó cơ bản không có tác dụng gì. Yếu đến thảm hại. Nhìn thấy mọi người lâm vào suy tư, Vũ Vô Cực mở miệng tiếp tục nói: “Nếu các nàng vẫn lựa chọn tu chân, ta không có bất cứ ý kiến gì. Dù sao thì đối với mọi người lựa chọn, chúng ta cần tôn trọng bất cứ ai trong chúng ta lựa chọn con đường đi tiếp!”

“Mọi người vẫn còn thời gian để suy nghĩ!” Vũ Vô Cực mở miệng tiếp tục nói: “Không cần quá sớm để quyết định con đường của mình sẽ đi. Lựa chọn tu chân hoặc trở thành hồn sư để tìm cách thành thần, trăm sông đổ về một biển. Con đường chung cực đi đến cuối cùng đều là theo đuổi lực lượng, trường sinh bất tử và sự siêu thoát. Không có gì khác nhau giữa tu chân và tu võ hồn khi đến cuối đâu. Ta sẽ cho mọi người ba ngày suy nghĩ như thế nào?”


“Nè... nè...” Vậy mà Diễm Linh Cơ lại phá hư không khí lúc này, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Vô Cực, ánh mắt tràn đầy mị hoặc nhìn hắn: “Chàng còn chưa nói cho mọi người biết chàng làm thế nào để mọi người có được võ hồn đây?”

“Đúng là như vậy...” Cằm Tuyết Nữ theo đó hơi đong đưa, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Chàng còn quên mất chưa nói cho chị em chúng ta, chàng làm như thế nào để mọi người có được võ hồn!”

“Khụ khụ, khụ...” Bàn tay nắm lại đặt ở miệng của mình, Vũ Vô Cực mở miệng và năm ngón tay hơi chỉ lên trời. Đầu ngón tay ngưng tụ khí tạo ra một quả cầu nhỏ lơ lửng trong đỉnh ngón tay: “Mọi người hẳn phải biết huyết thống di truyền chứ? Ta có thể dùng loại kỹ thuật này tạo ra một bào thai nhân tạo trong tử cung của các nàng. Chỉ cần các nàng tu luyện một loại công pháp đặc biệt đem thai nhi dưỡng tốt đồng thời dần dần đem linh hồn tiến vào cơ thể mới. Bằng cách này mọi người sẽ trở thành một đứa bé. Nhưng mọi người đừng lo, chúng ta chỉ về khoảng lúc sáu tuổi mà thôi. Ơ kìa... sao mọi người lại nhìn về phía ta với ánh mắt như vậy...” Thấy ánh mắt kỳ quái mọi người nhìn về phía hắn, Vũ Vô Cực nhăn mày lại lên tiếng hỏi.

“Chồng yêu... thì ra chàng đánh bản tính này sao?” Minh Châu cười khẽ nói. Ngay sau đó nàng nhìn về phía Đại Tư Mệnh và Hiểu Mộng rồi mở miệng cười như không cười: “Xem ra chúng ta sắp có thêm một hai vị chị em nữa gia nhập hội rồi!” Mùi vị ghen tuông phát ra kèm theo đó là chút ý vị châm chọc thâm trầm.

Mặt Vô Cực đen lại, hắn nghĩ thầm nói: “Cái gì đây? Tự nhiên có việc rơi từ trên đầu xuống dưới thế này! Rõ ràng mình không có làm gì kia mà!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận