Trong sơn cốc nho nhỏ, Hồng Liên dùng vẻ mặt không tình nguyện dẫn theo bé gái cùng đi với đám người Tiểu Y, Tiểu Linh cùng với Minh Châu. Nàng chán ghét việc phải tự mình dọn dẹp những món đồ trong phòng. Nguyên nhân vì tính cách nàng đã quen sống với nhung lụa, hiện giờ lại muốn bản thân nàng phải dọn dẹp như vậy thực sự có chút không ổn.
Nơi này là một cái tụ bảo bồn, có rất nhiều loại dược liệu quý giá và cả độc dược. Nhiều loại còn là vừa có độc dược lại vừa có thể làm thảo dược. Minh Châu vốn tinh thông thảo dược nhưng nàng chưa gặp những loại cây như thế này. Nàng chỉ có thể nhờ vào Tiểu y xác nhận một chút thứ này là thảo dược còn là độc dược.
Bản thân Tiểu Y đối với thực vật có lực tương tác cực mạnh. Sau khi tu luyện công pháp tu chân hệ mộc thì tương tác này càng cao. Nàng có thể dễ dàng biết được thứ này có phải là độc dược hay thảo dược. Quan trọng hơn hết, nàng có thể cảm nhận được trong cơ thể chúng cất chứa thiên địa linh khí bị chuyển hoá thành dược lực. Thứ này tốt đối với cơ thể còn là có hại đối với cơ thể.
Một điều khác, đám người cũng thật may có được Độc Cô Nhạn đi cùng. Cô bé đối với dược vật cũng khá hiểu biết. Đặc biệt cô bé vốn là người ở nơi này thế nên đối với những loại cây cối cũng đọc được tên của nó và biết được tác dụng của nó làm gì. Nó có nguy hiểm độc hại hay không.
“Di... đó là...” Đột nhiên giọng nói non nớt từ miệng Độc Cô Nhạn vang lên. Lời nói của Độc Cô Nhạn làm cho đám người chú ý tới. Cô bé đi về phía một cái bông hoa kỳ quái sau đó trực tiếp ngồi xuống: “Tương tư đoạn trường hồng! Ông nội nói trong dược viên của ông nội có thứ này, xem ra ông nội không có nói dối a!” Bé gài ngồi xổm đưa tay chạm vào bông hoa kỳ quái này.
Đó là một đóa hoa màu trắng nhìn thoáng qua thì thấy cũng bình thường, kích cỡ lớn chừng bàn tay người trông giống như đoá mẫu đơn. Cũng không có lá cây, ở phía dưới rể cây có một tảng đá lớn, tảng đá đen xì toàn thân. Ở phía trên đóa hoa mầu trắng còn được hoà phối với vài vết màu đỏ kinh người, đỏ tươi như máu. Nhìn qua khiến cho người ta cảm giác vài phần kinh tâm động phách.
“Tương Tư Đoạn Trường Hồng!?” Mọi người nghe được cái tên này cảm giác được cực kỳ lạ lẫm. Dường như có cả một câu chuyện liên quan tới loài hoa này.
Ngón tay nhỏ xinh cô bé đưa lên chạm vào bông hoa, nàng mím môi mở miệng đáp lời: “Em cùng ông nội xem nó trong một cuốn sách. Quyển sách viết rằng tương tư đoạn trường hồng chính là thần phẩm chí bảo trong các loại tiên phẩm dược thảo. Nó còn có một câu chuyện trong truyền thuyết xa xưa, rằng đã rừ rất lâu trước kia, có một thiếu niên, trời sinh bản tánh điềm đạm, tập trung toàn bộ tinh lực của hắn vào một khu vườn hoa bằng gỗ, khu vườn viên mãn tràn ngập các loài hoa với hàng vạn mầu sắc khác nhau. Hắn bình thường hay ngắm hoa mà ngâm thơ, nâng chén mà thưởng nguyệt, chỉ cần một nhánh hồng tàn mà rơi rụng là hắn liền đau thương vô hạn, lệ mãi tuôn rơi, thu gom các cánh hoa lại mà đào đất mai táng. Thường ngôn truyền rằng tình hắn yêu hoa đến đã khiến cho thiên địa cảm động, tiên hoa trên trời đã cảm động mà lén xuống phàm trần mà sống cùng hắn như vợ chồng gắn bó như cá với nước không lìa.”
“Ai ngờ rằng là mỹ cảnh không kéo dài, thiên thần phát hiện ra, liền rất là tức giận, cho rằng tiên phàm không xứng đôi, bèn ra lệnh đem Tiên hoa tái hồi thần giới. Thiếu niên nọ từ khi mất đi tình lữ, cả ngày thở ngắn, than dài, buồn bã u sầu mà sinh bệnh vì vậy mà khuôn viên sụp đổ, hoa cỏ rã rời. Vườn hoa bỗng chốc trở thành một mảnh thê lương. Một ngày bỗng có một vị lão già tóc trắng tới và nói cho hắn biết là cây hoa mẫu đơn mầu trắng trong hoa viên mà hắn yêu mến kia chính là hóa thân người vợ yêu dấu của hắn, chỉ cần đem hoa hủy đi thì hoa tiên sẽ mất đi tiên thể mà giáng hạ phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng nhưng ngàn vạn lần không thể hủy đi khí hoa. Nói xong liền hóa thành một trận gió nhẹ bay đi.”
“Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm hối tiếc là chính mình đã đối xử lạnh nhạt với vườn hoa, liền bắt đầu chăm sóc vườn hoa trở lại, hắn mặc dù yêu mến ái thê, nhưng cũng không có nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt đi mà trái lại, lại càng trân trọng hơn, ngày đêm nhìn hoa mà lệ rơi ròng ròng, lệ khô tan nát cõi lòng, tương tư đoạn trường mà chết, lúc hắn lâm chung thì máu của hắn đã rơi trên cánh hoa, các ngươi nhìn cái huyết tí mầu đỏ sẫm kia chính là tâm huyết của gã thiếu niên nọ. Hoa vật phi phàm rất kén chọn chủ nhân, lúc hái cần thật tâm nghĩ tới tình nhân yêu mến, tình ý chân thành, phun một búng máu tươi vào cánh hoa, nếu như hơi có chần chừ thì ngay cả hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng gì đến việc hái xuống nữa. Hoa sau khi gỡ xuống, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân thì sẽ vĩnh viễn không phai tàn. Hoa cắm trên đá Ô tuyệt nếu như mạnh mẽ mà dứt ra thì dược lực của tương tư đoạn trường hồng này cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất.”
“...” Vừa kể chuyện song câu chuyện này, một âm thanh nức nở vang lên. Mọi người quay ra thấy được Hồng Liên đưa tay lau khoé mắt mình: “Ô... ô.... thật là đáng thương mà!”
“Nga... không nghĩ tới Hồng Liên điện hạ lại có trái tim mỏng manh, nhạy cảm như vậy!” Minh Châu khẽ khẽ cười nói. Bàn tay nàng đi tới đem tương tư đoạn trường hồng nâng lên, khoé miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không Hồng Liên điện hạ có thể thử xem. Biết đâu bông hoa này sẽ nở ra thì sao?”
“Hừ...” Hồng Liên lập tức không có khóc nữa, bàn tay của nàng lập tức chống eo của mình. Ngón tay chỉ thẳng về phía Minh Châu nói: “Cô... Vậy tại sao cô không thử trước đi. Không phải cô lúc nào cũng nói yêu hắn hay sao? Sao cô không thử nghiệm chứng xem mình có thật lòng yêu hắn hay không? Hừ... tại sao người thử trước là ta chứ?”
“Phốc!” Mọi người còn chưa biết được cuộc giao tranh này đã đến đâu thì thân mình Tiểu Y hơi rung động. Từ khăn che mặt màu trắng của nàng phóng ra một ngụm máu đỏ tươi trực tiếp tưới lên trên bông hoa này. Đôi mắt Tiểu Y theo đó cũng hơi nhắm lại.
Thân hình Tiểu Y theo đó cũng rung động liên hồi. Dường như đôi mắt của nàng đang nhắm nghiền lại và suy nghĩ điều gì đó. Một ý chí giao tranh làm cho thân mình Tiểu Y lắc lư không ngừng. Tương tư đoạn trường hồng cũng theo đó lắc lư liên hồi. Tiểu Linh ở bên cạnh cũng vì vậy kinh ngạc mở miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Y, em!”
Bản thân Tiểu Linh cũng không nghĩ đến tại sao Tiểu Y lại trực tiếp làm như vậy. Nàng thực sự bị câu chuyện từ miệng Độc Cô Nhạn làm cho cảm động sao? Hắn cũng không biết nhưng sự thực Tiểu Y đã làm như thế. Kịch liệt giao động càng ngày càng mãnh liệt cho đến khi Tiểu Y đột nhiên mở to đôi mắt màu tím của mình.
Rắc! Giống như quyết định của Tiểu Y, tương tư đoạn trường hồng phá đá mà ra. Trong lúc tinh thần nàng đang kịch liệt giao tranh. Vậy mà Tiểu Y lại có thể vượt qua được tâm ma trong lòng mình. Tương Tư Đoạn Trường Hồng cũng theo đó nở rộ. Bàn tay Tiểu Y uyển chuyển đưa lên và bông hoa tương tư đoạn trường hồng ấy cũng lơ lửng nhẹ nhàng bay về phía Tiểu Y rơi vào trong tay nàng.
Minh Châu kinh ngạc mở to mắt, Hồng Liên cũng nắm tay thành nắm đấm đặt ngực và mở to mắt hô: “Thật sự bứt ra rồi!” Họ còn thấy được tương tư đoạn trường hồng cũng trở nên trắng hơn màu sắc cũng chỉ còn hơi có màu hồng trong đó lấy màu trắng là chủ.
Nhìn mặt trời đã sắp xuống núi, Vũ Vô Cực ôm một cánh tay của mình nhìn về phía lão già ở phía dưới: “Lão độc vật được chưa vậy? Đã muộn thế này rồi đấy! Lão không định trở về hả?”
“Hộc... hộc...” Cả người Độc Cô Bác nhễ nhại mồ hôi của mình, hắn nhìn về phía dưới chân mình. Ở phía dưới chân lão nằm một con hồn thú. Ở trên người con hồn thú lơ lửng một cái hồn hoàn. Ánh mắt lão cũng trở nên bất thiện nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Thằng nhóc con, ngươi dạy dỗ có phải sai lầm hay không? Tại sao ta đã giết nhiều hồn thú như vậy rồi mà không có được một cái hồn cốt nào! Có phải ngươi cố tình trêu chọc lão phủ?”
“Lão Độc Vật, ta có thể thề với trời được chứ?” Con mắt Vũ Vô Cực mang theo khinh bỉ không thèm che dấu nhìn về phía Độc Cô Bác: “Lão làm không được đừng có đổ tội nên ta. Ta đã nói lão phải thu liễm khí thế làm cho hồn thú nghĩ rằng lão yếu hơn nó cơ mà. Tỉ lệ hồn thú sinh ra hồn cốt ảnh hưởng bởi hai yếu tố tu vi hồn thú và cảm xúc hồn thú. Tu vi càng cao càng dễ sản sinh hồn cốt. Cảm xúc hồn thú cũng ảnh hướng tới sinh thành hồn cốt. Nếu như hồn thú nguyện ý hiến tế tỉ lệ sinh ra hồn cốt cực cao hoặc hồn thú cực độ giận dữ và oán hận cũng có tỉ lệ cực cao sinh ra hồn cốt!”
Ngón tay Vũ Vô Cực chỉ thẳng về phía con hồn thú dưới chân Độc Cô Bác: “nhìn xem lão làm gì với con hồn thú này. Ta nhìn thấy nó run sợ lão bần bật còn nói lão muốn có hồn cốt. Cảm giác sợ hãi mà không phải cực độ giận dữ oán hận, như vậy mà có thể sinh ra hồn cốt, ta cho lão quỳ! Hừ...”
“Thằng nhóc....” Độc Cô Bác cảm giác giận tím mặt.
“Học cách đánh ra hồn cốt không có dễ dàng như vậy!” Vũ Vô Cực phấy phẩy tay: “lão không có thiên phú này quên đi! Chúng ta vẫn là trở về đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời mở miệng nói: “Xem ra muộn như vậy trên đường trở về hy vọng có thể bắt được vài con hồn thú thay thế cho phương tiện đi lại mới được...”