Đạo Chu

“Tiên thiên mãn hồn lực!” Vũ Vô Cực giả vờ ngu sau đó nhăn mày một cái, khoé miệng hơi mím lại: “Chẳng lẽ chính là mười cấp sao, chú?” Bàn tay hắn cũng rút ra khỏi quả cầu từ đó ánh sáng dần dần ảm đạm sau đó tắt hẳn.

“Cậu bé, xem ra cậu cũng hiểu biết rất nhiều đấy!” Người thanh cười nhẹ, bàn tay nắm lại ở miệng mình bắt đầu ho khan vài tiếng. Thân hình con gấu của hắn cũng bắt đầu thu lại, cơ thể cũng dần dần hoà thành hình người. Trên trán hắn đã lấm tấm đầy mồ hôi hột. Hắn cười nhẹ nói: "Mỗi người tại lúc vũ hồn lực thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không dĩ ngoại,hồn lực nhiều ít bao nhiêu cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ một tia, đều cũng có thể thông qua minh tư tiến hành tu luyện, mà khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực nhiều ít bao nhiêu rất trọng yếu, quyết định Hồn sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự nhiên lĩnh hội trước người khác. Vì tiên thiên mãn hồn lực chính là tại lúc vũ hồn giác tỉnh là lúc tiên thiên có khả năng đạt tới cao nhất hồn lực." 

“Cao nhất sao?” Vũ Vô Cực giả vờ ngu cười hỏi: “Vậy có cao hơn không chú? Ví dụ như 14, 15 hay 20 gì đó?”

“Không có, vũ hồn chỉ có mới thức tỉnh lúc đầu là 10 cấp đã là mãn cấp rồi.” Người thanh niên thở ra một hơi dài lắc lắc đầu: "Vũ hồn cấp bậc của chúng ta là như thế này, mỗi thập cấp là một xưng hiệu. Chỉ cần sau khi vũ hồn giác tỉnh, có thể tự xưng là Hồn sĩ. Đương nhiên là nhất cấp Hồn sĩ. Dựa theo vũ hồn lực mạnh yếu để phân cấp bậc. Vì tiên thiên mãn hồn lực, hay chính là lúc vũ hồn giác tỉnh, hồn lực có thể đạt tới tiên thiên cao nhất thập cấp cảnh giới. Đó là cảnh giới cấp bậc hồn lực cao nhất vừa mới thức tỉnh rồi. Nếu như muốn đột phá nhất định phải hấp thu hồn hoàn.”

Ở trong lòng Vũ Vô Cực thầm phỉ nhổ người thanh niên này kiến thức hạn hẹp. Những người như Tiểu Y, Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ... tiên thiên hồn lực đều cao vô cùng. Đều có mấy chục cấp hồn lực chứ nói gì hồn lực chỉ có 10 cấp. Đơn giản vì ở cấp bậc hồn sĩ này thì nó chỉ biểu hiện 10 cấp mà thôi. Chỉ hấp thu hồn hoàn thì nó mới biểu hiện ra bên ngoài. Nếu hấp thu song hồn hoàn họ có thể đạt đến 20 cấp lại hấp thu tiếp hồn hoàn. Đương nhiên nếu họ tu luyện theo hồn sư thường quy nói đến.


“Khụ, khụ...” Người thanh niên nhìn Vũ Vô Cực thu lại võ hồn, thân hình cậu nhóc cũng theo đó nhỏ đi và trở nên bụ bấm đáng yêu. Để đảm bảo thành công, hắn nở nụ cười thân thiện nhất với cậu bé và nói: “Cậu bé, em có hứng thú hay không tham gia vào Võ Hồn Điện!”

“khụ, khụ...” Bất chợt một âm thanh ho khan đánh đứt lời người thanh niên đang nói. Hắn quay ra nhìn về phía người phát ra âm thanh thì thấy được Độc Cô Bác đã ho khan vài tiếng. Cả người người thanh niên bắt đầu đổ mồ hôi hột. Hắn làm sao quên được người mang theo đám trẻ con đến thức tỉnh võ hồn lại là Độc đấu la Độc Cô Bác. Trước mặt Độc Cô Bác, hắn dám đào người, hắn quả thực không biết sống chết.

Thật may Độc Cô Bác cũng không có tính toán đối với hắn, thân mình Độc Cô Bác đứng dậy rất khách khí đối với bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư nói: “Bạch kim giáo chủ, cảm tạ đã khoản đãi ta. Bây giờ, mấy đứa trẻ nhà ta cũng đã thức tỉnh võ hồn thành công. Ta đây cũng không làm phiền bạch kim giáo chủ nữa.”

Đối với sự ra về đột ngột của Độc Cô Bác, Tát Lạp Tư cũng chỉ mỉm cười đừng dậy, hắn hoà nhã nói chuyện với Độc Cô Bác: “Ngài không ở lại nơi này chơi một chút sao? Hiếm khi, Võ Hồn Điện được tiếp đãi một vị Phong Hào Đấu La!” 


“Để khi khác đi!” Độc Cô Bác trực tiếp nhẹ nhàng phất tay: “Mấy đứa trẻ vừa mới thức tỉnh võ hồn. Lão phu cần đem chúng trở về truyền thụ cho chúng kiến thức về võ hồn. Muốn xem chúng lựa chọn phương hướng phát triển như thế nào!”

“Vậy được rồi...” Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư lại cười một cách thân thiện nói: “Vậy để ta đưa ngài cùng với bọn trẻ ra xe!”

Mọi người cũng không có phản đối lời khách sáo của Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư. Tất cả lên xe trong khi đó Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư đứng ở phía dưới cười thân thiện đối với đám người Độc Cô Bác. Đồng thời hắn nhìn chiếc xe rời đi, trong thoáng chốc ánh mắt Tát Lạp Tư cũng biến thành âm trầm lên. Nhưng khi quay đầu lại thấy người dân, hắn lại lộ ra một nụ cười cực kỳ thân thiện.

Vừa đi vào trong hành lang không có người ngoài, sắc mặt Tát Lạp Tư cũng theo đó biến đổi lên. Hắn lạnh giọng mở miệng nói: “Đem tin tức đứa trẻ tiên thiên mãn hồn lực báo cáo về tổng bộ!”

“Vâng!” Người hầu cận bên cạnh hắn lập tức kính cẩn trả lời nói.


“Hừ...” Ngồi trên xe, Vũ Vô Cực ôm ngực nhếch miệng cười nhẹ nói: “Đúng là một con cáo già mà. Mặt ngoài thì nở nụ cười thân thiện sau thì mặt âm trầm muốn rút dao găm đâm lén sau lưng. Không hổ giáo chủ Vũ Hồn Điện!” Ánh mắt sau đó hắn nhìn về phía mấy nữ nhân thấy được vài người đối với võ hồn đùa nghịch thì hắn nở nụ cười nhè nhẹ. Trong mắt hắn mang theo yêu thương.

“Thằng nhóc này...” Độc Cô Bác buồn bực mở miệng nói: “Ngươi vì sao phải để đám người đó biết mình là tiên thiên mãn hồn lực. Lão phu thừa biết ngươi có thể điều tiết ra hồn lực biểu hiện đúng không?” Vừa nói lão già liếc mắt nhìn về phía mấy bé gái nói: “Hồn lực bọn họ thực sự cũng không thấp so với biểu hiện đúng không?”

“Lão độc vật...” Vũ Vô Cực ôm tay cười nhẹ một tiếng nói: “Lão thực sự cho rằng ta không biết sao? Nhưng có áp lực mới có động lực để tu luyện. Họ sẽ không vì một cái tiên thiên mãn hồn lực mà xuất động lực lượng khủng khiếp để mạt sát ta đi.” Bàn tay hắn đưa lên phẩy phẩy: “Ngoài ra theo sau ta tu luyện cần phải có áp lực, loại tu luyện này rất cần mối nguy hiểm rình rập bên người mới có thể đạt được xúc tiến phát triển.” 

“Ngươi không biết mộc tú với lâm phong tất tồi chi sao?” Ngón tay chỏ Độc Cô Bác chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Nếu theo lời ngươi nói vậy sao ngươi không để tất cả bọn họ đều biểu hiện hồn lực thực sự đi?”

“Lão độc vật...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài: “Lão cũng thừa biết sự tình sẽ tồi tệ thế nào nếu như họ bộc lộ ra hồn lực thật sự của mình. Mà lão chẳng nẽ không tin vào năng lực của mình, ngay cả một hồn sư mới thức tỉnh võ hồn có tiên thiên mãn hồn lực cũng không thể bảo vệ được. Một phong hào đấu la như lão không có đủ tự tin sao?”


“Hừ... đảo cũng không phải!?” Đầu Độc Cô Bác liên tục lắc lắc, con mắt mang theo khó chịu nhìn thẳng Vũ Vô Cực cảnh cáo nói: “Ta có thể cảnh cáo hạng trộm gà bắt chó. Bảo ngươi nhất thời những không thể bảo ngươi cả đời. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi được. Những lúc ta không ở bên cạnh ngươi, thằng nhóc, ngươi phải cẩn thận!”

“Không cần như vậy!” Vũ Vô Cực lại phất tay cười nhẹ một tiếng: “Cho đến khi ta biểu hiện ra thực lực đủ uy hiếp bọn họ thì bọn họ mới sẽ để ý đến ta. Bây giờ ta quả thực quá yếu chẳng đáng để bọn họ lo. Hơn nữa, ta cũng không phải không có dự phòng nếu như đám người đó đến tìm ta phiền phức. Vả lại, đám người Vũ Hồn Điện cũng với ta chưa chắc đã là kẻ thù. Dù sao thì Vũ Hồn Điện không đến mức thấy được thiên tài mà thiên tài không ra nhập thì lập tức tìm cách mạt sát thiên tài đi!?”

“Hà...” Tiếng thở dài khe khẽ từ miệng Độc Cô Bác phát ra: “Thằng nhóc.... cũng không đến mức như vậy. Thôi, thôi... lão phu cũng già rồi. Sau này thế giới là của người tuổi trẻ các ngươi. Lão phu cũng sẽ không nói gì nữa!”

Mấy nữ nhân dù đã nghe được những lời từ miệng Vũ Vô Cực nói nhưng bọn họ còn lo lắng. Lo lắng thực sự Vũ Vô Cực sẽ gặp phải nguy hiểm. Nếu như Vũ Vô Cực biểu lộ ra hồn lực thấp một chút chẳng thể làm cho đám người Vũ Hồn điện đó để ý đến. Nhưng bây giờ lại là tiên thiên mãn hồn lực, hiển nhiên đám người này không có lý do gì không đem tin tức một người có tiên thiên mãn hồn lực báo lên trên. Đến lúc đó, Vũ Vô Cực không bị chú ý mới là lạ. Bị chú ý đồng ý với nguy hiểm.

Nhìn ánh mắt mang theo vài phần u oán của đám nữ nhân, Vũ Vô Cực cười khổ gãi gãi sống mũi mình: “Ta đã nói ta sẽ không sao mà....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận