Đạo Chu

Quay đầu nhìn về phía Độc Cô Bác, Vũ Vô Cực cũng là khẽ gật đầu. Hắn chìa bàn tay nhỏ nhắn về phía Độc Cô Bác: “Lão độc vật, ông tò mò như vậy cũng chẳng là lùng gì cả. Hồn đan khác biệt với hồn hạch. Hồn hạch nó thuộc về phong hào đấu la và phong hào đấu la muốn lên cấp nhất định phải ngựng tụ hồn hạch. Hẳn lão phải rõ hơn ai hết!”

“Bình thường phong hào đấu la không lên cấp được nguyên do chưa ngưng kết được hồn hạch tiến vào cấp tiếp theo. Ta nói đúng đi lão Độc Vật!?” Vũ Vô Cực cười nhạt nhìn về phía Độc Cô Bác, hắn phe phẩy cái đầu nho nhắn dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Độc Cô Bác. Sau khi thấy Độc Cô Bác trầm mặc không nói, Vũ Vô Cực nói: “Thật ra đám người đó nhầm lẫn một điều, ngưng tụ hồn hạch cũng không có phải vì hồn lực tích luỹ không đủ. Nhiều người vẫn lầm tưởng điều đó. Giống như ông vậy, lão Độc Vật, ông cho rằng hết thảy trách nhiệm mình không có tăng tiến nguyên do bởi vì cơ thể trúng độc đúng không?”

“Không phải sao?” Độc Cô Bác lập tức nhăn mày lại. Đối với thủ đoạn quỷ thần khó lượng của Vũ Vô Cực, hắn thầm đều lấy làm kinh hãi và kiêng kị. Sự tò mò của Độc Cô Bác với Vũ Vô Cực càng ngày càng nhiều, hắn lập tức hỏi: “Mấy ngày nay ta ẩn ẩn tu vi của mình lại sắp đột phá. Nguyên do còn không phải giải quyết tai hoạ ngầm trong cơ thể?”

“Lão cho rằng như vậy sao?” Vũ Vô Cực cười giễu cợt nhìn về phía Độc Cô Bác: “Thực ra lời này không có sai? Song lão chưa bao giờ nghĩ đến khi lão cả người bị trúng độc cũng có lợi ích sao?” Ngay tức khắc con mắt Độc Cô Bác biến thành kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực. Lại nghe Vũ Vô Cực chìa tay nói chuyện: “Thật ra khi cơ thể trúng độc, cơ thể lão cũng được rèn luyện, tinh thần lão cũng được rèn luyện ngay cả hồn lực cũng bị rèn luyện một lần. Khi tai hoạ ngầm được giải quyết hoàn toàn đương nhiên lão sẽ tấn chức rồi.”

“Ở đại lục Đấu La này, pháp môn tu luyện quá đơn giản!” Hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún, hắn cười nhẹ một tiếng: “Mà trong tay chúng ta nắm giữ pháp môn rèn luyện cơ thể, tinh luyện hồn lực, gia cường tinh thần lực. Lão độc vật, thường ngày lão nhìn trộm chúng ta không ít hẳn cũng phát hiện vấn đề này đi!”


Đám nữ nhân hơi có vẻ kinh hãi nhìn về phía Độc Cô Bác, ngay cả Tiểu Linh cũng không ngoại lệ khi nghe Vũ Vô Cực nói thế. Độc Cô Bác cũng không phản đối, lão chỉ thở ra một hơi dài: “Hài... ngươi nói đúng thằng nhóc. Quả thực các ngươi ở trong nhà ta lâu như vậy, lão phu không có lý do gì không nhìn ra. Chỉ là dù sao ngươi đã giúp lão phu và cháu gái trị hết tật bệnh, lão phu quả thực không thích hợp ra tay.”

“Từ trước đến nay ta vẫn cho rằng lợi ích đủ lớn có thể xui quỷ đưa ma, ngay cả thần cũng không ngoại lệ. Lão độc vật, ngươi cho rằng lời này thế nào?” Vũ Vô Cực cười nhẹ mở miệng lên tiếng nói chuyện. Độc Cô Bác không có phản đối mà chăm chú nhìn xem Vũ Vô cực nói gì. Hắn thấy được hai tay Vũ Vô Cực mở rộng, đôi mắt tròn nhìn về phía Độc Cô Bác: “Chúng ta giao dịch như thế nào? Vì ta làm việc ba mươi năm, ta dạy cho ông cháu lão công pháp tu luyện. Đồng thời đảm bảo cháu gái lão sẽ có một hồn hoàn mười vạn năm và một bộ hồn cốt mười vạn năm như thế nào?”

“Ngươi...” Lập tức lời này làm cho Độc Cô Bác giật mình: “Ngươi... lời này ngươi nói có thật hay không? Đừng có lừa lão phu. Ở cùng lão phu nhiều năm như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết mười vạn năm hồn hoàn và mười vạn năm hồn cốt quý giá như thế nào?”

“Lão độc vật, quen biết thời gian không ngắn như vậy. Ông còn không hiểu tính của ta sao?” Vũ Vô Cực cười nhẹ nhún vai nói: “Quyền quyết định ở ông thôi. Phong hào đấu la như ông sống vài chục năm nữa cũng không hề hấn gì. Hơn nữa thêm một điều kiện sau ba mươi nam, ta sẽ giúp ông niết bàn trở lại làm một đứa trẻ như thế nào?”

“...” Hô hấp Độc Cô Bác theo đó dồn dập không thôi. Ánh mắt tham lam nhìn về phía Vũ Vô Cực. Hắn nhịn không được muốn đem Vũ Vô Cực bắt nại tra hỏi xem toàn bộ bí mật của Vũ Vô Cực. Song hắn cố lén tham niệm trong lòng lại. Đôi môi nhợt nhạt hắn khẽ mở ra: “Được, chỉ cần ngươi có thể làm những gì như ngươi nói. Lão phu dùng ba mươi năm để đổi lấy tương lai cháu gái mình, có gì không thể!?”


“Ha...” Đầu Vũ Vô Cực gật nhẹ xuống, bộ dạng vài phần ngạo mạn: “Lão độc vật, lựa chọn không tồi chút nào đâu!” Trong tay hắn xuất hiện một mảnh kim hồn tệ đúc ra mỏng như tờ giấy. Ở trên đó còn chằng chịt những đạo văn khó hiệu. Vũ Vô Cực cười nhẹ mở miệng nói: “Vậy chúng ta cũng phát thề sau đó đem giọt máu ấn lên trên này là xong.”

Nhìn tờ giấy làm bằng kim hồn tệ chằng chịt những đạo văn kỳ quái, lại nghe được Vũ Vô Cực đưa tay lên thề với Thiên Địa rồi dùng ngón tay dính máu ấn vào vị trí phía dưới của tờ giấy. Độc Cô Bác cũng học theo Vũ Vô Cực bắt đầu mở miệng thề và dùng ngón tay dính máu ấn lên tờ giấy bằng kim hồn tệ.

Lập tức tờ giấy loé sáng trong tích tắc sau đó nó hoá thành bột phấn rơi xuống dưới sàn xe. Trong chốc lát dường như lão già Độc Cô Bác có một cái cảm giác liên hệ với thiên địa. Nếu như hắn không thực hiện được những lời trong miệng đã nói thì sẽ có sự tình vô cùng xấu sẽ xảy đến với hắn. Đây là cảm giác mà không nói lên thành lời được. Con mắt Độc Cô Bác co rụt lại, ánh mắt như thấy quỷ nhìn về phía Vũ Vô Cực. Đặc biệt nụ cười như có như không của Vũ Vô Cực làm cho Độc Cô Bác rùng mình lại. Trong lòng lão ngẫm nghĩ mình có phải làm sai bước chân lên thuyền giặc rồi không?

“Đại nhân...” Người đánh xe ngựa dừng lại xe sau đó mở ra rèm thò đầu vào bên trong nói: “Ngài dặn dò ta đã đánh xe ngựa đến nơi rồi ạ!” Thái độ hắn đối với Độc Cô Bác cực kỳ cung kính, thân hình hơi khom trong khi nói chuyện.


Chiếc xe ngựa dừng lại ở một phố buôn bán, Vũ Vô Cực trong lúc này mới lên tiếng nói chuyện: “Các nàng đi dạo phố nhân tiện mua xắm đồ, giải trí tinh thần một chút. Bất quá cẩn thận bọn lừa bán trẻ em đấy nhé? Đến lúc đó các nàng bị họ lừa bán nhưng ta lại mất công đi tìm chuộc lại!”

Mấy nữ nhân trừng mắt nhìn về phía hắn khinh bỉ một tiếng. Các nàng lục tục xuống dưới xe bắt đầu họp thành đoàn đi cùng với nhau. Ngay cả một người không có chút nào để ý đến nam nữ khác biệt như Hiểu Mộng cũng xuống xe ngựa lẳng lặng đi cùng với họ. Vũ Vô Cực chỉ nhìn về phía nàng nở nụ cười thân thiện. Đôi mắt Hiểu Mộng khẽ liếc nhìn về hắn một cái sau đó mới bước chân rời đi.

Thật may đoàn người còn có người đánh xe dẫn đường. Người đánh xe này cũng là một hồn sư. Không hổ là phong hào đấu la, ngay cả đánh xe cũng là một hồn sư. Độc Cô Bác quay ra thấy được Vũ Vô Cực lấy ra giấy và bút, lão có chút tò mò lên tiếng hỏi: “Thằng nhóc, ngươi không phải nói sẽ nói cho lão phu về Hồn Đan sao? Thứ đó hình như ngươi mới nói cho lão phu một nửa đúng chứ?”

Vừa viết lách trên tờ giấy trắng, Vũ Vô Cực dùng là một loại bút chứa mựng lên không cần giống người dân đại lục Đấu La này. người dân ở đây vẫn dùng cái loại bút viết bằng lông chấm mực sau đó mới viết. Vũ Vô Cực trực tiếp chế tạo ra cho mình mấy cây bút bi.

Ngẩng đầu khẽ liếc một cái, Vũ Vô Cực lại cúi đầu viết lách, vừa viết vừa nói: “Hồn đan ngưng tụ càng sớm càng tốt. Song nó cũng có cái giá của nó. Hồn đan cũng có phân cấp bậc từ thấp đên cao. Hồn đan chất lượng càng cao thì càng yêu cầu nhiều hồn lực. Chính vì vậy ngưng kết hồn đan sẽ khiến cho tu vi giảm mạnh xuống. Bất quá nó có được lợi ích sau này mà hồn hạch không có cách nào có được.”

“Phong hào đấu la muốn đột phá lên 100 cấp mà không có thần truyền thừa thì khó hơn lên trời. Song hồn đan lại có thể hoàn mỹ giải quyết được việc này mà hồn hạch không giải quyết được. Hồn đan ngưng tụ hồn lực, khí huyết cùng với tinh thần lực. Chi bằng gọi nó là nguỵ thần cách.” Vũ Vô Cực viết hình vẽ vẽ bình tĩnh giải đáp.


“Nguỵ thần cách!” Độc Cô Bác nòi cả con mắt ra ngoài: “Ngươi muốn nói thứ đó có thể để cho ngươi thành thần?”

“Không phải!” Bàn tay xua xua, Vũ Vô Cực cười nhạt nói: “Mỗi lần hấp thu một lần, hồn đan sẽ thăng cấp. Hồn sư cảm ngộ về đạo tắc sẽ đem những gì mình hiểu ngưng kết lên hồn đan. Nhiều người vì tư chất mà không có cách nào trở thành phong hào đấu la. Dù trở thành phong hào đấu la muốn trở thành siêu cấp phong hào cũng bị giời hạn bởi tư chất nếu như không có cơ duyên. Hồn đan có thể giải quyết hoàn mỹ. Thậm chí nó có thể để hồn sư đột phá lên 100 cấp trở thành nguỵ thần...”

“Cái gì?” Con mắt Độc Cô Bác lại nói ra hơn một chút, lão trợn cả mắt lên nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Ngươi... ngươi nói hồn đan có thể trở thành nguỵ thần!?”

Vũ Vô Cực đem một đám tờ giấy lúc này đã viết xong đưa vào tay Độc Cô Bác cười nói: “Đây là cho lão và cháu gái lão. Hai bản này chia làm nam nữ tu luyện khác biệt. Đừng tu luyện sai biệt đến lúc đó ta cũng không có cách cứu lão đâu...”

“...” Độc Cô Bác vươn tay nhận lấy một tập giấy sau đó nheo mắt lại nhìn. Quả thực ở nơi này ghi chú rất rõ ràng và nhanh. Không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy Vũ Vô Cực đã hoàn thành xong những thứ này. Bất quá hình như chỉ là một bản thiếu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận