Đạo Chu

Bản thân Vũ Vô Cực không muốn lão già Độc Cô Bác tham gia vào việc này nhiều nắm. Bất quá không thể không cho lão tham gia. Dù sao thì có một vị Phong Hào Đấu La đi bảo hộ thì tốt hơn hẳn. Đặc biệt dưới trường hợp tiến vào trong rừng rậm này. Uy áp một vị Phong Hào Đấu La toả ra chẳng khác nào một con hồn thú mười vạn năm. Chỉ bằng khí thế, họ có thể tránh thoát được không ít phiền phức.

Con người hẹp dài Độc Cô Bác khẽ liếc nhìn về phía người ở phía sau. Lúc này, mỗi người đều dù không có hồn hoàn nhưng đều thi triển ra thân phán của mình. Vẻ mặt Độc Cô Bác cũng hơi trở nên ngưng trọng và âm thầm kinh hãi vì khả năng của họ. Thứ mà họ sử dụng gọi là võ công, tiên pháp này có thể so sánh được với cả hồn kỹ. 

Một bé gái tóc trắng bay nhanh trên cành cây. Mỗi lần bàn chân nàng chạm vào lá cây, thân hình sẽ phóng về phía trước. Đột nhiên phía trước một cái lá cây bay múa trực tiếp rơi xuống chạm vào người bé gái. Nhất thời thân ảnh bé gái biến thành một trận khói trắng. Chiếc lá bay xuyên qua thân thể bé gái, thân ảnh bé gái cũng đã xuất hiện ở phía trước.

Một bé gái khác với mái tóc màu tím ngắn đem khăn che miệng, đôi mắt tím nhìn thẳng về phía trước. Thân thể nàng mềm nhẹ như yến. Mỗi một lần bàn chân nàng dẫm trên một chiếc lá, thân thể ngay lập tức nhẹ nhàng bay về phía trước giống như một con bướm nhỏ màu tím.

Mỗi người đều thi triển ra thân pháp độc hữu của người. Quả thực thân pháp vô cùng cao siêu. Thực sự chúng làm cho Độc Cô Bác âm thầm tặc lưỡi không thôi. Trong lòng thầm nghĩ: “Thằng nhóc này... nữ nhân của hắn bản lĩnh cũng không cạn. Xem ra phải tìm cách lấy ở thằng nhóc mấy bản khinh công gì đó cho Nhạn Nhi mới được...”


Vũ Vô Cực không biết mình bị Độc Cô Bác nhắm vào, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y cười nhẹ nói: “Tiểu Y, nàng nhớ thời gian mấy tháng trước ta có đòi lấy đi Tương Tư Đoạn Trường Hồng của nàng sao?” Nghe thấy vậy Tiểu Y nhưỡng máy nhìn về phía Vũ Vô Cực một cái. Trong ánh mắt nàng cũng trở nên oán trách. Vũ Vô Cực vội vã gãi gãi sống mũi nói: “Ta mang đi thứ đó là có lý do. Lúc này đến Dược Viên của lão độc vật, nơi đó sẽ có niềm vui nhỏ cho các nàng. Mỗi người đều có phần, đều không thiếu.”

“Nè, nè...” Diễm Linh Cơ phi thân song hành Vũ Vô Cực khẽ liếc mắt đưa tình nháy mắt: “Chúng ta đều có phần sao?”

“Đương nhiền rồi!” Vũ Vô Cực cười nhẹ gật đầu nói: “Mỗi người đều có phần. Hơn nữa, ta đoán các nàng hẳn sẽ thích nó. Các nàng không tò mò tại sao một năm nay ta luôn bận đi đi lại lại sao? Tất nhiên là chuẩn bị quà cho các nàng rồi. Khi các nàng trở thành hồn sư, mấy thứ đó hẳn cũng đã hoàn thành rồi đi!”

“Vậy chàng có thể bật mí cho thiếp biết trược được không?” Diễm Linh Cơ lập tức khẽ phả hơi nóng vào tai Vũ Vô Cực: “Chồng yêu!” Ngay lập tức mấy nữ nhân nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Vũ Vô Cực với ánh mắt cảnh giác và đôi tai cũng vểnh lên. 


“Bí mật!” Vũ Vô Cực bất đắc dĩ dùng ngón tay chỉ đặt ở miệng khẽ nói: “Đến nơi đó các nàng sẽ biết!” Lập tức đám nữ nhân bĩu môi nhìn về phía hắn. Độc Cô Bác nhìn cảnh này, hắn nhớ lại được năm xưa mình phong lưu cũng là như thế. Nhất thời một cỗ hoài niệm nảy lên trong lòng Độc Cô Bác.

Ban đêm, bầu trời âm u như sắp muốn mưa. Cảnh trong rừng trở nên tối đen. Thật may Vũ Vô Cực chế tạo ra một số cây đèn ở nơi này hoạt động. Hắn dẫn theo Độc Cô Bác cùng với đám nữ nhân tiến về phía trước âm dương linh tuyền.

Đứng trước linh tuyền, Vũ Vô Cực dùng ngón tay vết hoạ ra những ký tự kỳ quái đánh ra. Lập tức nó dung nhập vào linh tuyền. Toàn bộ linh tuyền sáng lên, vòng sáng mạnh mẽ nhanh chóng sáng rực lên với những hoa văn đặc biệt. Đồng thời nó cũng nhanh chóng ảm đảm xuống và biến mất.

“Món quà các nàng ta đặt chúng ở dưới Âm Dương linh tuyền...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi nói bất quá vẻ mặt buồn bực: “Hài... bây giờ thực lực giảm xuống lấy ra mấy thứ này đúng là có chút khó khăn.” Hắn nhìn về phía Độc Cô Bác nói: “Lão độc vật, ông không cũng tò mò ta làm nhiều như vậy là cái gì sao? Nhờ ông đó, đem bảo vật trong dòng suốt kia vớt lên...” Thấy mặt Độc Cô Bác nhanh chóng biến thành màu đen, hai vai Vũ Vô Cực nhún nhún lên, hắn cười khổ nói: “Thực không có cách nào, thực lực hiện giờ của ta muốn vớt lên căn bản có chút khó.”

Đám nữ nhân thì càng tò mò về thứ ở dưới âm dương linh tuyền này. Vừa rồi hẳn là một loại bảo hộ nào đó đảm bảo không có người ăn trộm được những món đồ này. Độc Cô Bác cũng lăng không phi hành bay xuống phía dưới. Quả nhiên đến gần đó, lão cảm nhận được năng lượng dao động giữ dội. Xem ra ở nơi đó quả thực có bảo vật.


Bàn tay lão Độc Cô Bác vung lên cách không nhiếp vật. Đối với Độc Cô Bác thì hành động này chẳng khó chút nào. Một đám bảo vật dần dần bay lên không trung sau đó bị lão độc vật hất tay bay thẳng về phía đám người Vũ Vô Cực. Mấy nữ nhân nhìn về phía mấy bảo vật này thì có chút sáng mắt lên.

“Xích luyện kiếm!” Hồng Liên nhìn một thanh kiếm với tạo hình quen thuộc. Đôi mắt của nàng theo đó mở lớn hết cỡ. Vẻ mặt nàng yêu thích nhìn về phía cây kiếm xích luyện này: “Vô Vọng, chàng đã vì ta mà làm ra thứ này sao?”

Mấy món bảo vật bị bắt vào tay, Vũ Vô Cực mỉm cười nói: “Hồng Liên, nàng thích sao?” Hồng Liên cầm lấy cây kiếm xích luyện sau đó yêu thích không buông tay. Cho dù bây giờ nó quá khổ với thân hình nhỏ bé của nàng. Vũ Vô Cực cười nói: “Đều là bảo vật nhận chủ. Các nàng cần đem máu chúng nhỏ lên đồng thời có thể đem chúng thu vào trong đan điền của mình. Một loại bảo vật được ta kết hợp giữa tu chân và đạo văn. Sau này nó sẽ theo các nàng trưởng thành mà trưởng thành, ta gọi nó là bản mạng hồn đạo khí.” 

Độc Cô Bác nhìn về phía đám bảo vật này, ánh mắt hắn mang theo tham lam, miệng hắn không khỏi khô khốc muốn nuốt ực một ngụm nước miếng. Từng cái bảo vật được lấy ra khỏi linh tuyền, trong đêm đen chúng phát ra ánh sáng rực rỡ. Đặc biệt khi biết được bảo vật uy lực, lão già Độc Cô Bác càng thèm khát hơn.

Đông Quân Diễm Phi đạt được một món bản mạng hồn đạo khí đó là một cái chung vàng có thể biến lớn biến nhỏ tuỳ ý. Đồng thời phát ra âm thanh có thể công kích thần hồn đồng thời có phòng ngự mạnh mẽ được Vũ Vô Cực gọi tên Đông Hoàng Chung.


Nguyệt Thần đạt được một món màu bạc. Không phải nói một bản cung điện cỡ nhỏ có thể thay đổi kích thước. To lớn nhất có thể biến to như một cung điện cỡ nhỏ. Nó có thể dùng để phòng ngự, chữa trị đặc biệt nó có sức mạnh đó là độn. Chạy trốn và phi hành là nhất lưu. Có thể phòng ngự tinh thần lực tấn công.

Tiểu Y đạt được bản mạng hồn đạo khí đó là Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Hắn dùng thứ này luyện chế thành bản mạng hồn đạo khí. Có tác dụng công phòng nhất thể đồng thời phát huy cực mạnh trong việc chữa trị thương thế bất kể ngoại thương, nội thương còn là linh hồn. Có thể lớn nhỏ tuỳ ý được nàng đeo vào tay.

Tuyết Nữ là một cây tiêu làm bằng băng phát ra hàn khí lạnh lẽo vô cùng. Âm ba công mang theo lạnh lẽo tấn công vào tâm thần nhiều loạn tinh thần con người. Minh Châu yêu thích chế dược đạt được một cái đỉnh ba chân công phóng nhất thể. Hồ Mị Nhi đạt được phược kim tác có thể truy đuổi, phân thân và trói đối phương.. Lộng Ngọc được một chiếc ngọc bội. Diễm Linh Cơ cũng có phần.

Ngay cả Hiểu Mộng cũng được một thanh kiếm dài có phất trần ở chuôi kiếm giống như bội kiếm trước đây nàng sử dụng. Đại Tư Mệnh được một đôi giày cao gót cùng với găng tay gia tăng sức tấn công và sức tấn công của lửa. Không có bất cứ ai là không đạt được một món đồ mình yêu thích cả.

Những món đồ này đều là Vũ Vô Cực cật lực cày cấy suốt một năm nay mới có thể đạt được. Nhìn một đám nữ nhân vui cười nhận được những món quà này thì hắn thở ra một hơi dài. Bất quá Hồng Liên lại chống eo đi về phía Vũ Vô Cực nói: “Vô Vọng, chàng có phải thiên vị quá hay không? Tại sao ta chỉ có được mỗi cây kiếm xích luyện này. Nó thua xa những món đồ khác...” Mặt Vũ Vô Cực đang tươi cười thì cứng lại và đen xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận