Đạo Chu

Bất chợt Độc Cô Bác cùng với một lão già trong lúc này đi vào bên trong căn phòng. Ngay lập tức sự xuất hiện cảu lão già mới này khiến cho đám người ở đây đều nhìn về phía lão. Tất cả không hẹn mà cùng nhau chắp tay đối với lão già cực kỳ cung kính tiến hành chào hỏi: “Viện trưởng, chào ngài...” Một đám người bắt đầu kính cẩn đối với lão già.

Lão già mới tới này nhìn có vẻ hiền hoà, râu khá dài và trắng. Mái tóc cũng đã bạc gần hết nhưng thân hình vẫn quắc thước. Bộ dạng lão trông khá già nhưng con ngươi lại có thần và thân hình lại đứng thẳng. Ngón tay uyển chuyển đưa lên vuốt chòm râu dài, lão già mỉm cười nhìn về phía đoàn người Vũ Vô Cực nói: “Đây là mấy vị tiểu thư và thiếu gia tiền bối đưa đến sao? Đúng là nhân trong long phượng. Không những bề ngoài tuấn tú xinh đẹp mà thiên phú còn rất tốt. Tiền bối xin yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố chúng thật tốt!”

“Như vậy thì tốt rồi!” Độc Cô Bác gật đầu mở miệng nói. Một tay đặt ở sau lưng, một tay chìa về phía đoàn người Vũ Vô Cực nói: “Sau này chúng phải làm phiền ông rồi, viện trưởng!”

“Dễ nói, dễ nói!” Lão viện trưởng chắp tay cười một cách thân thiện: “Tiền bối cứ giao chúng cho ta. Theo như ý tiền bối muốn để mấy tiểu thư và thiếu gia trải qua cuộc sống bình thường. Y theo lão phu thấy các vị tiểu thư ta sẽ an bài cho một phòng riêng biệt như thế nào?” Năm ngón kẹp chặt, lão hướng về phía mấy đưa bé gật đầu.

“Không cần!” Độc Cô Bác lắc lắc đầu mở miệng nói: “Ông cứ sắp xếp mấy đứa giống như bình dân là được. Dù sao chúng chỉ là một bé gái cùng bé trai, đừng để ý đến mấy điều này.”

“Viện trưởng!” Một âm thanh vang lên làm cho lão viện trưởng hơi ngẩn người. Họ quay ra thấy được Đại Sư mang theo một bé nam có làn da ngăm đen quay trở lại. Đại Sư quay ra nhìn về phía Độc Cô Bác khẽ chắp tay chào hỏi: “Tiền bối Độc đấu la...”

“Đại sư...” Lão viện trưởng kinh ngạc nhìn về phía Đại Sư, đầu hắn không quên quay sang nhìn Độc Cô Bác hỏi: “Đại sư, ông cũng quen tiền bối Độc đấu la...”


Đại Sư lập tức xuất hiện nụ cười khổ lên mặt của mình: “Chúng ta vừa mới quen biết mà thôi. Nhờ tiền bối hậu ái đem mấy đứa trẻ có thiên phú cực cao này giao cho ta. Hiện giờ chúng đều là đồ đệ của ta.” Vừa nói Đại Sư chìa tay hướng về phía đám bé gái cùng với bé nam.

Con mắt lão viện trưởng kinh ngạc mở to hết cỡ: “Thì ra là như vậy!” Vẻ kinh hoàng không che dấu được trên mặt lão viện trưởng. Ánh mắt lão sáng quắc nhìn về phía đám người nói: “Không nghĩ tiền bối lại đem chúng giao cho Đại Sư ông. Đúng là khó được. Tiền bối, nếu ngài đã giao các vị tiểu thư và thiếu gia cho Đại Sư, ta tin tưởng đây chắc chắn là một quyết định không có sai.”

Bản thân Độc Cô Bác quả thực quá không quen những lời nịnh bợ này. Hắn nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Thằng nhóc con... Lão phu ở ngoài chờ ngươi sau khi xong việc ra ngoài, lão phu chờ ngươi ở ngoài!” Nói xong những lời này Độc Cô Bác nhìn về phía viện trưởng và Đại Sư: “Hai vị, đám nhóc này phiền phức hai vị trông nom.”

“Nhất định!” Đại Sư và lão viện trưởng đều đối với Độc Cô Bác cực kỳ kính trọng.

Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Bác khuất xa, Tô chủ nhiệm mới nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “viện trưởng, Đại Sư, không biết vì vừa rồi là...” Hắn cực kỳ tò mò rõ ràng nghe được viện trưởng và Đại Sư gọi người kia một tiếng Độc đấu la. Chẳng lẽ người này là... Càng nghĩ Tô chủ nhiệm càng cảm giác được toàn thân ớn lạnh. Làm sao ở một nơi như thế này lại xuất hiện một người như vậy. 

“Khụ, khụ...” Lão viện trưởng nắm tay của mình đặt ở miệng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng. Ánh mắt nheo lại nhìn về phía Tô chủ nhiệm nói: “Tô chủ nhiệm, thân phận vị tiền bối kia không tầm thường. Ngươi chỉ cần biết chúng ta không có cách nào đặc tội nổi. Các vị chị cẩn nhớ nếu như gặp phải vị kia nhất định phải đối sử như thượng khách, tuyệt đối không thể chậm trễ. Nếu như ai trong các ngươi đắc tội vị kia, lão phu cũng không giữ nổi các ngươi. Hừ...”


Giọng nói uy hiếp của lão viện trưởng làm cho cả đám người ở đây đều rét lạnh vô cùng. Cả người bọn họ ướt đẫm mồ hôi. Thân thể theo bản năng gật đầu lia lịa. Ở một bên, Đại Sư mở miệng nói: “Giới thiệu với mọi người đây là đồ đệ ta mới thu, tên hắn là Đường Tam! Sau này ta hy vọng mọi người có thể ở chung với nhau hoà thận.”

“Ra mắt các vị sư tỷ, các vị sư huynh!” Đối với đám bé gái và bé nam nay, Đường Tam cực kỳ kính cẩn đáp lại.

“Nga, là tiểu sư đệ sao?” Hồng Liên lập tức chống hai tay trên eo của mình, bàn tay đưa ra vẫy vẫy Đường Tam nói: “Đến đây tiểu sư đệ, sau này chị Hồng Liên sẽ bao bọc ngươi!” bộ dạng mười phần lão luyện như một chị lớn chân chính. Nhất thời Đường Tam bị hành động này cứng cả người lại. Đồng thời một đám bé gái bắt đầu bu lấy Đường Tam tiến hành săm soi trêu chọc hắn.

Trên trán Đại Sư tràn đầy mồ hôi, hắn có chút lo lắng cho Đường Tam. Bàn tay đưa lên gạt trên trán mồ hôi sau đó mở miệng nói: “Mọi người có thể trở về phòng trước. Ta đi ra ngoài một chút sau đó sẽ trở lại. Nhớ sống hoà thân với nhau một chút. Mọi người làm sư huynh và sư tỷ của Tiểu Tam, đừng có trêu chọc hắn.”

“Sư phụ người nói nhiều thật đấy!” Hồng Liên là người ngay thẳng trực tiếp mở miệng nói: “Ta chưa bao giờ có tiểu sư đệ nên sao có thể bắt nạt hắn chứ?” Đầu Đại Sư chỉ lắc lắc vài cái thở dài sau đó rời đi. Hồng Liên đưa lên vỗ vai Đường Tam nói: “Tiểu sư đệ, đi! Chúng ta cùng đi tới phòng ở nào.”

Túc xá của đệ tử tổng cộng có bảy gian, bởi vì đệ tử của sơ cấp hồn sư học viện tuổi đều tương đối nhỏ, vì để thống nhất quản lý cho tốt, nên đệ tử của mỗi niên cấp đều thống nhất ở tại một phòng lớn (big dorm room – phòng ngủ tập thể lớn). Mà đệ tử của mỗi niên cấp ở Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng bất quá trong khoảng 40 người mà thôi.


Túc xá lâu có ba tầng, đã có bảy gian phòng lớn mà đệ tử ở, mỗi gian túc xá đều có một gã sư phụ phụ trách.

Gian số bảy gian phòng trong bảy gian túc xá của đệ tử tồn tại tương đối đặc thù, điều kiện cũng là kém nhất, là địa phương chuyên môn cấp công độc sanh ở. Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí công độc sanh mặc dù giảm miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như đệ tử bình thường.

Bảy gian cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả đều công độc sinh ở lại chỗ này. Đám bé gái cùng bé nam có chút háo hức tiến tới căn phòng này. Ở trong đó có một căn phòng tương đối tồi tàn phát ra âm thanh khá là ồn ào. Song khi mở ra cánh cửa, đám bé gái đều nhăn mày lại, vẻ mặt mang theo chán ghét.

Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông bên trong đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng cũng chỉ có giường, chỉ có mười một giường có đầy đủ chăn, ga gối đệm. Lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ tám đến mười hai đang huyên náo. Đương Tam kỳ quái nhìn về phía mấy bé gái ở bên cạnh sau đó nhìn cả vào bên trong rồi hỏi: “Nơi này cũng nam nữ ở chung hay sao?” 

“Nơi này hôi hám bẩn thỉu như vậy thực sự cho người ở sao?” Hai tay Hồng Liên chống nạnh, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng nói. Đồng thời nàng chán nản lắc đầu nói: “Còn nam nữ hồn hợp ở chung. Thật sự là...” Nàng quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Chồng yêu... ta có thể không ở nơi này sao?”

“Không được!” Vũ Vô Cực trực tiếp gạt tay nhẹ nhàng một cái. Đối với Hồng Liên cùng với đám bé gái mở miệng nói: “Mọi người cũng chỉ là trẻ con ở chung một chút ta cũng không ngại. Vẫn là càng nàng sợ hãi một đám trẻ con hay sao? Phòng ở này bẩn thì trực tiếp dọn dẹp một chút. Ta mang các nàng đến nơi này trải qua một cuộc sống bình phàm có ý nghĩa của nó. Đừng đòi hỏi quá cao được chứ?”

“Ta... nghe chàng!” Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng nhìn Vũ Vô Cực gật đầu. Tuy nhiên mặt nàng cũng xuất hiện vẻ chán ghét nhìn về phía trong phòng.

“Năm nay nhiều công độc sinh như vậy!? Nhìn cách họ ăn mặc cũng không quá nghèo như thế nào lại tới nơi này!?” Một đám trẻ con bên trong bắt đầu nói to nhỏ. Độ tuổi của chúng từ tám đến mười hai tuổi. Chúng thì thầm hô to gọi nhỏ với nhau: “Đại ca Vương Thánh, đến lượt đại ca rồi!”


Một đứa bé có tuổi lớn nhất, khuôn mặt có chút tương đối khôi ngô. Lúc này đi về phía đám người Vũ Vô Cực, khuôn mặt hắn theo đó hơi đỏ lên: “Các ngươi, các ngươi chính là công độc sinh mới tới đi? Ta... ta là Vương Thánh.” Vừa nói xong hắn có chút ấp úng: “Ta chính là đại ca ở đây. Sau này các ngươi nghe ta hiệu lệnh. Ta sẽ bao bọc các ngươi...” Bàn tay hắn đưa lên vỗ vỗ ngực của mình. Bất quá hắn mở miệng lên tiếng nói: “Không biết... không biết các vị tiểu thư tên là gì!?”

“Di...” Minh Châu khẽ liếc mắt nhìn về phía Vương Thánh, nàng cười trông rất đáng yêu làm cho đám bé nam ở đây đều ngất ngây: “Không nghĩ em trai này còn rất tính thú vị!”

“Đúng là những suy nghĩ của người phàm!” Hiểu Mộng trực tiếp cho đám người này một câu nói. Thân ảnh của nàng loá lên. Một trận khói xuất hiện sau đó nàng xuất hiện ở một khoảng cách xa. Đôi chân di chuyển rất nhẹ nhàng. Lại một chân khói xuất hiện nàng lại xuất hiện ở một khoảng cách khá xa. Cho đến khi nàng tới chiếc giường cuối cùng. Ngồi lên trên giường, Hiểu Mộng bắt đầu ngồi khoanh chân tiến hành tu luyện.

Một đợt thân pháp cao thâm làm cho đám bé nam ở đây đều há hốc miệng nhìn về phía nàng. Vũ Vô Cực chỉ thở ra một tiếng khá dài mà thôi. Song hắn cũng không có nói gì chẳng lẽ trách móc Hiểu Mộng quá làm ra vẻ cao thâm sao? Một đám bé nam hô lên: “Hồn kỹ, chẳng lẽ đó là hồn kỹ...”

“Không sai... không sai được là hồn kỹ. Chỉ có hồn kỹ mới có thể như vậy!”

“Thật sự là hồn kỹ sao? Bất quá hồn kỹ này thực sự là đẹp mắt a!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận