Đạo Chu

Trong một rừng cây nhỏ, năm người một bé nam và bốn bé gái ngồi cùng với nhau. Dưới tán cây rộng rãi, một chiếc thảm xinh đẹp được trải rộng ở nơi này. Trên chiếc thảm đặt một đám đồ ăn thức uống vô cùng đẹp mắt và ngon miệng. Song cảnh tượng có chút đau mắt khi mà một cô bé tóc vàng ba tuổi đưa tay nâng một cái chai rượu to tướng đổ thẳng vào miệng mình.

“Khà...” Cô bé tóc vàng đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi khoé miệng đang dính đầy rượu của minh. Hai má đỏ hồng và khuôn mặt tràn ngập thích ý: “Đã lâu nắm không có được uống rượu đến vậy.” Con mắt nàng khẽ liếc nhìn về phía Tiểu Y và cười một ngày bí hiểm: “Sau này ta sẽ dạy cho cô nhiều điều thú vị trong cuộc sống này. Một trong nhưng thứ đó bao gồm cả thứ này...” Bàn tay cầm cổ chai nhẹ nhàng lắc lắc.

Tiểu Y hơi mở to mắt nhưng cô bé lại lắc lắc đầu ra vẻ từ chối. Chiếu Mỹ Minh ngồi ở bên cạnh Diễm Linh Cơ mở miệng nhắc khéo: “Cương Thủ, cô nên nhìn vóc dáng của mình một chút. Hiện giờ cô trông như một đứa bé ba tuổi vậy. Tuổi này thực sự thích hợp uống rượu sao?”

Năm ngón tay chụm lại đưa lên phẩy phẩy, Cương Thủ cười nhạt nói: “Chiếu Mỹ Minh, cô quá để ý mấy việc nhỏ nhặt rồi. Chúng ta đâu còn nhỏ tuổi gì nữa. Đến, đến... chúng ta cùng uống một ly như thế nào?” Vừa nói tay cũng vừa làm, chén rượu được rót đầy dưới tay Cương Thủ. Cô bé đẩy chén rượu đến trước mặt Chiếu Mỹ Minh.

Diễm Linh Cơ bây giờ có chút buồn bực, bàn tay nàng trực tiếp túm lấy cổ áo Vũ Vô Cực, con mắt mở to hết sức trừng trừng nhìn hắn: “Chàng nói cho ta biết chuyện này là sao? Rồi còn thân phận của hai người này nữa? Họ không phải võ hồn đơn giản như vậy sao?”

“Haha...” Vũ Vô Cực cười nhẹ một tiếng. Ngón tay đưa lên gãi gãi má của mình không biết trả lời như thế nào. Hắn quay ra nhìn về phía Tiểu Y đang ngồi bên cạnh mình. Đôi mắt mang theo cầu cứu nhìn về phía nàng. Bất quá đáp lại là Tiểu Y mở to mắt trừng nhìn hắn một cái.

“Đừng mong, Tiểu Y em ấy sẽ giúp chúng!” Diễm Linh Cơ tiếp tục chất vấn. Bàn tay nhỏ nhắn túm lấy cổ Vũ Vô Cực mà liên tục lắc lắc: “Nói cho chúng ta biết tất cả mọi việc đi. Nếu chàng còn tiếp tục dấu diếm như vậy đừng trách ta cùng với Tiểu Y không khách khí với chàng.”


“Buông hắn xuống đi!” Thiên Thủ Cương Thủ vẫy vẫy tay đối với Diễm Linh Cơ nói. Bộ dạng ngà ngà say Cương Thủ lúc này khiến cho cô bé vô cùng đáng yêu. Đồng thời Cương Thủ cũng trực tiếp nằm luôn trên thảm, một bàn tay chống cằm của mình, bàn tay đưa ra phẩy phẩy nói: “Nếu hai cô muốn biết chúng ta là ai? Ta sẽ trả lời cho hai người, chúng ta là hai người kiếp trước! Đúng vậy, kiếp trước hai người chính là chúng ta...”

Con mắt Tiểu Y lại lần nữa trừng lớn và quỷ dị nhìn về phía hai cái võ hồn. Diễm Linh Cơ lập tức nhấp môi mình, nàng buông bỏ Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Cô nói chuyện còn tính thú vị. Nhưng cô cho rằng chúng ta sẽ tin các cô nói sao? Nói cái gì đó các cô là kiếp trước của chúng ta?”

“Chúng ta không cần thiết lừa hai người!” Chiếu Mỹ Minh nhẹ nhàng mìm môi bé nhỏ của mình sau đó thở ra một hơi dài: “Thiên Thủ Cương Thủ, cô ấy xác thực là kiếp trước của Tiểu Y. Hai người chẳng qua chỉ là một người.”

“Vậy ý cô muốn nói là...” Diễm Linh Cơ hơi nở nụ cười có chút châm chọc, ánh mắt tràn ngập giễu cợt trong con ngươi khi nhìn thẳng Chiếu Mỹ Minh: “Cô là kiếp trước của ta mà ta là kiếp trước của cô. Cô định nói như vậy sao? Cô cho rằng ta tin?”

Chiếu Mỹ Minh còn muốn nói gì đó, Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài xen miệng vào: “Hà... Hai người đó nói hoàn toàn là sự thật. Kiếp trước Tiểu Y quả thực là Thiên Thủ Cương Thủ mà kiếp trước Diễm Linh Cơ quả thực là Chiếu Mỹ Minh!”

Con mắt Tiểu Y lại mở lớn trừng mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Đồng thời không biết đây là lần thứ mấy cô bé trừng mắt mở lớn rồi. Diễm Linh Cơ lại tiếp tục lặp lại những lời nói hài hước và châm chọc một lần nữa: “Chàng lại cùng với mấy người... không hai võ hồn đem chúng ta lừa dối sao? Hai võ hồn trở nên như vậy là công lao của chàng đi. Hiện giờ, chàng còn nói cái gì kiếp trước kiếp sau, chúng ta sẽ tin sao?”

“Thực sự như vậy!” Hai vai Vũ Vô Cực hơi nhún nhún, hắn mở miệng nói: “Nếu như hai nàng không tin ta cũng không có cách nào. Diễm Diễm...” Vũ Vô Cực dùng cách gọi yêu đối với Diễm Linh Cơ: “Vậy nàng cho rằng vì cái gì ta sẽ kết hôn với nàng khi mà nàng mới sáu tuổi? Sáu tuổi, ta có thể biết nàng lớn lên xinh đẹp còn là xấu xí đây?”


“Chàng nói chuyện vẫn tính thú vị như vậy!” Diễm Linh Cơ nhấp môi tựa lưng vào Vũ Vô Cực đồng thời khuỷ tay huých huých hắn, giọng cũng biến đổi thành châm chọc: “Ai biết chàng có hay không yêu thích đặc biệt nào đó!?”

Ngay tức khắc Vũ Vô Cực đen cả mặt lại, hắn sang hỏi Tiểu Y: “Tiểu Y, nàng nghĩ sao?”

Tiểu Y không trả lời mà trừng mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Thiên Thủ Cương Thủ lập tức trả lời thay: “Không cần hỏi! Nàng cũng cho rằng ngươi là loại người như vậy!” Vừa nói Cương Thủ lại vừa nắm vừa nhắm thức ăn sau đó há miệng nốc ực chén rượu, bàn tay phẩy phẩy: “Không nghĩ tới, ngươi không chỉ ngày một háo sắc còn biến thái thích trẻ con nữa. Đúng là một tên lolicon.”

Hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y lập tức bị từ cuối cùng Cương Thủ nói ra hấp dẫn. Dù chưa nghe được từ này nhưng hai người có thể hiểu ý một chút. Mặt Vũ Vô Cực cũng vì thế mà càng ngày đen hắn chỉ có thể lắc lắc đầu tặc lưỡi coi như đáp lại: ”Thôi được rồi ta sẽ đem toàn bộ nguyên do cũng như thân phận của ta kể cho các nàng nghe một chút.”

...

“Đây không phải quỷ nghèo Vương Thánh sao?” Đám người Hồng Liên vừa bước vào trong căng tin thì một thanh ấm cực kỳ chói tai khó nghe truyền đến.


Âm thanh này lập tức hấp dẫn đoàn người Hồng Liên. Họ quay lại chỉ nhìn một đám học viên cao niên cấp đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại. Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: "Nghèo quỷ chính là nghèo quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."

“Thằng nhóc con, ngươi là ai vậy?” Hồng Liên chỉ thẳng về phía trên lầu hai mở miệng nói: “Lầu hai có gì đặc biệt hơn người chứ?”

“Chị cả!?” Một tên công độc sinh đi đến nhỏ giọng vào tai Hồng Liên: “Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."

Nãy giờ, học viên nam chỉ chú ý đến Vương Thánh nhưng khi nghe được Hồng Liên mở miệng nói chuyện đặc biệt ở bên cạnh hắn có một học viên nam khác huých huých tay mới giật mình lại. Một đám bé gái xuất hiện trong mắt bọn họ. Nhất thời các bé gái làm cho đám học viên nam ở đây sáng mắt lên. Tên học viên nam nhìn về phía quần áo bọn họ cũng không phải nghèo hẹn vội vã mở miệng nói: “Mấy vị tiểu thư này mới đến nơi này sao? Hẳn mọi người mới đến, ta mời khách mời mọi người lên lầu hai ăn cơm như thế nào?” Bộ dạng thay đổi quay ngoắt 180 độ làm cho đám người Vương Thánh giật mình.

“Hừ...” Hồng Liên mở miệng châm chọc nói: “Lầu hai sao? Bản cô nương hôm nay muốn xem nơi đó có gì hơn người. Tất cả các ngươi lên hết lầu hai cho ta. Hôm nay toàn bộ chi phí do bản cô nương ra. Các ngươi ăn thoả thích không cần sợ.” 

“Chị cả...” Một đám công độc sinh lập tức lớn tiếng vỗ tay: “Vạn tuế, vạn tuế... vạn vạn tuế!”

Chính ở đây thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng đi tới: "Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm."

“Sư phụ...” Nhất thời đoàn người Tiểu Linh vội vã khom người chào hỏi.


“Sư phụ...” Hồng Liên chớp chớp đôi mắt to quay đầu nhìn. Đám người Vương Thánh đang định chạy lên thì đột nhiên cũng dừng chân lại ngơ ngác quay đầu nhìn về phía nơi này. Hồng Liên cười nhẹ nhàng và khá là tinh nghịch: “Ý...” Bàn tay nàng nắm lại đặt ở dưới cằm mình trông vô cùng đáng yêu: “Sư phụ, ngài cũng đến nơi này ăn cơm sao? Ta mời ngài ăn cơm như thế nào?”

“Được rồi!” Bàn tay Đại Sư mang theo từ ái xoa xoa đầu Hồng Liên: “Vậy mọi người cùng nhau lên lầu ăn cơm đi...” Hắn nở nụ cười hiền hoà nhìn về phía Hồng Liên. Nếu như hắn cùng nàng thành thân có lẽ con của họ cũng đáng yêu giống như Hồng Liên vậy.

Đoàn người được Đại Sư dẫn theo hướng về phía ở trên cao. Hồng Liên cảm giác được Đại Sư giống như cha mình, lại nhớ đến người cha quá cố, Hồng Liên có chút mủi lòng. Bàn tay trực tiếp ôm lấy cánh tay Đại Sư cùng đi về phía trước dẫn đầu đoàn người.

Vương Thành ở sau lưng nhỏ giọng với Tiểu Linh hỏi: “Đại ca! Các ngươi thực sự đã bái Đại Sư làm sư phụ!?”

“...” Tiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận: “Vương Thánh, có vấn đề gì không?”

Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: "Không thể nào.! Thực lực của hắn thực sư là...Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá."

“Dừng lại!” Năm ngón tay Tiểu Linh đưa lên trực tiếp chắn lời Vương Thánh nói: “Ngươi có lẽ nói đúng nhưng Đại Sư đáng kính trọng không phải ở thực lực mà là ở trí tuệ của người. Chính vì lý do đó mà ta mới bái Đại Sư làm sư phụ của mình. Một sư phụ tốt là có thể dạy dỗ truyền thụ đạo của mình cho đồ đệ, hướng dẫn độ đệ đi đúng con đường mình phải đi. Ta có thể bái một vị sư phụ có thực lực mạnh mẽ nhưng như vậy thì sao? Hắn thực sự có được trí tuệ và tầm nhìn xa như của Đại Sư, có thể đem kiến thức đó truyền thụ cho ta sao? Vương Thánh, ta hy vọng lần sau ngươi cần trọng trong lời nói. Không nói xấu sư phụ nếu không sau này chúng ta không có cách nào nói chuyện với nhau!”

Ở phía trước, Đại Sư cũng nghe được những lời này thì hơi dừng bước chân. Bất quá trên mặt của hắn xuất hiện nụ cười giễu cợt, giễu cợt chính bản thân mình. Song khi nghe Tiểu Linh nói thì trong lòng Đại Sư lại cảm giác được ấm áp hơn. Hắn mỉm cười nhè nhẹ đồng thời nhìn về phía Tiểu Linh với ánh mắt khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận