Đạo Chu

Ngồi dưới gốc cây, Vũ Vô Cực đem thân phận của Diễm Linh Cơ và Tiểu Y nói ra. Hai người cũng lẳng lặng lắng nghe Vũ Vô Cực nói: “Ta có thể đem ký ức một người mang đến cho người khác. Bất quá đoạn ký ức này đối với người trưởng thành chỉ giống như một đoạn phim ảnh nhập vai không hơn không kém. Mà người đạt được đoạn ký ức trở thành nhân vật chính trong bộ phim ảnh này.” Đảo qua nhìn sang Cương Thủ và Chiếu Mỹ Minh, Vũ Vô Cực nói: “Võ hồn là một phần linh hồn cùng với thân thể các nàng hoá thành. Nó giống như một người thứ hai của các nàng vậy. Ta tạo ra tính biến dị trên võ hồn sau đó đem ký ức kiếp trước các nàng đưa vào trong đầu bọn họ. Chỉ là không nghĩ tới sẽ thành công mà thôi!”

“Được rồi!” Diễm Linh Cơ đặt tay ở dưới cằm, nàng khẽ nghiêng đầu liếc mắt: “Bây giờ ta có chút tin những lời chàng nói. Vậy ra, ta là người thay thế cho Chiếu Mỹ Minh của chàng?” Tiểu Y cũng trực tiếp dùng con mắt mở lớn nhìn về phía Vũ Vô Cực. Không khí có chút nặng nề. 

“Ông chồng đẹp trai của em...” Chiếu Mỹ Minh, đôi mắt lam trực tiếp phản chiếu bóng hình Vũ Vô Cực: “Vậy chàng có thể cho em cùng Cương Thủ một lời giải thích được không? Những cô gái ở bên cạnh anh đó là ai? Chúng em sẽ không tính toán với anh về Diễm Linh Cơ và Tiểu Y. Không ai sẽ ghen với chính mình cả. Vậy những cô gái khác là sao, anh có thể giải thích được không?”

“Này...” Vũ Vô Cực đưa ngón tay gãi gãi má của mình, hắn cười khổ nói: “Lúc đó thực sự do trong cơ thể ta hoocmon quá mạnh mẽ đi. Với cả có ý chí Thiên Đạo thúc đẩy, tính toán nên mới gặp phải trường hợp như vậy.” Bất đắc dĩ Vũ Vô Cực phải đem lỗi đẩy cho Thiên Đạo. Quả thực ý chí Thiên Đạo không trực tiếp ra tay nhưng có thể ảnh hướng tới cảm xúc của con người. Trong đó có cảm xúc của các cô gái khiến họ lầm tường bản thân mình có cảm giác khác lạ, tim đập nhanh khi tiếp xúc với Vũ Vô Cực. Đồng thời cơ thể Vũ Vô Cực luôn toả ra hoocmon hấp dẫn phái nữ mãnh liệt nên mới xảy ra chuyện như vậy. Hắn nói tiếp: “Ta thực sự có lỗi với các nàng ấy hơn nữa cũng thoả thuận với các nàng ấy sẽ cùng các nàng ấy dành một trăm năm cho nhau. Coi như hoàn trả lại việc ta đã gây ra cho các nàng ấy...”

“Một trăn năm!” Chiếu Mỹ Minh và Thiên Thủ Cương Thủ quỷ dị nhìn về phía nhau. Sau đó họ giống như lâm vào suy tư.


Đáng trong lúc này, Diễm Linh Cơ nhẹ giọng nói: “Được a! Ta tin tưởng những lời vừa rồi chàng đã nói. Vậy tình cảm mà chàng dành cho ta và Tiểu Y chính là dành cho hai người bọn họ sao?” Con ngươi xinh đẹp phản chiếu hai bóng dáng Thiên Thủ Cương Thủ và Chiếu Mỹ Minh: “Trong mắt chàng, chúng ta là gì đây? Người thay thế cho hai người bọn họ!?”

Tiểu Y cũng bị câu hỏi này xúc đậu, đôi mắt cũng trực lăng lăng nhìn về phía Vũ Vô Cực. Chỉ bất quá Vũ Vô Cực chỉ thoáng chốc im lặng. Dù hắn trả lời câu này thế nào đi nữa sợ rằng cũng có khuyết điểm. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể vòng hai tay đem Diễm Linh Cơ và Tiểu Y nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Đồng thời hắn khẽ an ủi: “Cho dù các nàng là Chiếu Mỹ Minh, là Thiên Thủ Cương Thủ còn là Diễm Linh Cơ hay Tiểu Y. Trong lòng ta vẫn là yêu nhất các nàng không thay đổi? Cho dù tính cách các, con người các nàng thay đổi thế nào đi nữa, ta cũng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh các nàng.”

Ánh mắt Vũ Vô Cực mang theo thâm tình nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Tiểu Y. Đáp lại Tiểu Y nhìn trực lăng lăng nhìn hắn. Đầu cô bé hơi gật nhẹ xuống coi như đáp lại. Diễm Linh Cơ châm chọc nói: “Chỉ sợ chàng nói những lời này không ít với những cô gái khác đi!”

...

Ở trên lầu hai, Đại Sư cùng với đám người Hồng Liên tụ tập với nhau. Chiếc bàn ăn cũng không quá lớn chỉ có thể chia làm bốn năm người ngồi một bàn. Nhìn từng món ăn có thịt cá được bày lên trên bàn. Hồng Liên mở miệng nói chuyện: “Sư phụ, đệ tử mời ngài dùng bữa!”


“...” Đại Sư mỉm cười một cách hoà ái: “Vậy được rồi! Mọi người cùng ăn đi. Trong lúc ăn uống, chúng ta sẽ nói chuyện về võ hồn của mọi người. Ta cũng sẽ nói cho các con biết về võ hồn cũng như phương hướng phát triển của mỗi người. Đến lúc đó mỗi người có thể lựa chọn hướng phát triển của mình.”

“Thức ăn này thật khó khăn!” Hồng Liên trực tiếp đưa một miếng thịt vào bụng, ngay sau đó nàng trực tiếp chán ghét đem nó nhổ ra bên ngoài. Vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ đồng thời lấy ra một chiếc khăn lau lau khoé miệng mình. Giọng nói nàng giận dữ: “Những người này nấu ăn thực sự cho người ăn không vậy. Ta phải đi lý luận với bọn họ!?”

Đại Sư thấy cảnh này thì hơi lắc lắc đầu. Xem ra thức ăn hàng ngày của Hồng Liên sợ rằng đều là cao lương mỹ vị. Với tính cách này, Đại Sư có chút hiểu vì sao Độc Cô Bác đem đám người này tới nơi này. Khi Hồng Liên đứng lên thì đã bị Minh Châu nhẹ nhàng đưa lên chạm vào vai, giọng nói non nớt nhỏ nhẹ: “Hồng Liên, ngồi xuống đi!”

“Hồng Liên...” Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng ngón tay di chuyển, giọng nói mang theo răn dạy: “Cô quên nơi này là nơi sao?” Hơi dừng lại một chút, Hồ Mị Nhi châm chọc nói: “Nơi này là nhà ăn ký túc xá học viện sơ cấp. Một học viện sơ cấp, cô mong chờ điều gì ở nó cơ chứ?”

“Thức ăn không được tốt lắm!” Tuyết Nữ gật đầu đồng ý, nàng đem thức ăn nhấp vào miệng của mình khẽ nuốt rồi hơi nghiêng cằm. Đôi mắt nàng nghiêm túc nhìn về phía mọi người: “Nhưng vẫn có thể ăn được. Ở ngoài có không biết bao nhiêu người còn không có được ăn ngon như vậy. Chúng ta chấp nhận loại thức ăn này đi. Ở lại đây vài năm, chúng ta không thể không ăn những món ăn của nơi này!”


“Tuyết Nữ, em ấy nói đúng!” Đôi môi mềm mại Diễm Phi khẽ mở, bàn tay đưa lên thức ăn ăn. Cách ăn của nàng cực kỳ ưu nhã giống như một quý tộc. Diễm Phi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thức ăn ở nơi này không thể nào so sánh với chồng yêu nấu được. Đồng thời trong thức ăn còn có khá nhiều thứ không tốt cho cơ thể. Nhưng chúng ta cần thích ứng khi sống ở nơi này!?”

“Thức ăn gì đó chẳng qua là thứ nuôi sống cái thân xác này thôi!” Hiểu Mộng mở miệng đáp lời: “Đối với ta thì mùi vị như thế nào cũng được. Đều là thức ăn tiến vào trong miệng, không có gì khác biệt cả.”

“Chờ đã, chồng yêu anh ấy cùng với em Tiểu Y và chị Linh Cơ...” Lộng Ngọc chần chờ cũng chưa có động đũa. Nàng mở miệng nói tiếp: “Họ vẫn còn chưa có trở lại. Em có chút lo lắng, để em ra ngoài tìm bọn họ trở về!?” Ngôn ngữ của nàng cũng bắt đầu thích ứng với cách xưng hô ở đại lục Đấu La nay.

“Để ý ba người bọn họ làm gì!” Hồng Liên khó chịu phản bác nói: “Hiện giờ, ai biết họ chốn đi nơi nào còn ăn riêng với nhau ấy chứ? Nếu để bản cô nương biết họ đi ra ngoài riêng lại ăn cùng nhau. Ăn những món ngon, bản cô nương nhất định phải cho họ biết bản lĩnh của ta!”

“Cô nhìn ra được gì rồi, Hồng Liên!” Cô bé Nguyệt Thần mở miệng, ánh mắt cũng theo đó nghiêm túc nói: “Cô cho rằng họ sẽ lén đi ở cùng với nhau!”


“Đương nhiên rồi!” Hồng Liên lập tức hất cằm, vẻ mặt khẳng định: “Ta quá hiểu hắn mà!”

Đại Sư cảm giác đầu mình to như cái đấu. Tuổi tác bọn nhỏ lúc này bàn chuyện yêu đương có quá sớm không. Hắn vội vã nhắc nhở nói: “Các con... mấy đứa còn nhỏ tuổi!” Đại Sư bắt đầu thở ra một hơi dài khẽ nhắc nhở: “Mặc dù các con là vợ chưa cưới của Vũ Vô Cực, song các con cũng là một hồn sư. Vì tương lai của mình cùng hẳn vì cậu bé kia, các con nên tập trung toàn bộ vào trong tu luyện. Tương lai các con sẽ trở thành hồn sư. Chẳng lẽ các con nguyện nhìn mình thấp kém hơn so với người khác, nguyện nhìn đồng bạn của mình vượt qua đồng thời ở bên cậu bé Vũ Vô Cực sao?” Không hiểu suy nghĩ thế nào, Đại Sư lập tức mở miệng ra dùng biên pháp kích tướng

Quả nhiên hiệu quả cực cao, đám bé gái nhất thời nhìn về phía nhau với chiến ý dào dạt. Tiểu Vũ có chút không phục nói: “Vũ Vô Cực, tên đó có gì đặc biệt, có gì ghê gớm lắm sao? Ta thấy hắn ngoài có vẻ đẹp trai và đáng yêu một chút, đâu có gì khác biệt? Cũng đẫu phải là hồn thú biến hoá gì đó có ba đầu sáu tay cũng là người bình thường mà!?”

Lời này nhất thời đám nữ nhân đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Tiểu Vũ làm cho Tiểu Vũ hơi co rụt lại. Tiểu Linh mỉm cười nói: “Em gái, ngươi không nên nói như vậy về Vũ Vô Cực trước mặt mấy người họ. Trong lòng chúng ta, Vũ Vô Cực là một người thực sự...” Hơi ngưng một chút Tiểu Linh nói: “Rất giỏi, cậu ấy cũng là em rể của ta. Cậu ấy không có gì là không thể làm?”

“Có giỏi như vậy sao?” Vẻ mặt Tiểu Vũ tràn ngập nghi ngờ mang theo không tin.

Trong lúc này Đại Sư mở miệng nói: “Lát nữa, tất cả mọi người đến phòng của ta. Ta sẽ nói chuyện với các con về vũ hồn của các con. Gọi cả Tiểu Y và Diễm Linh Cơ trở lại phòng ta. Chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ về phương hướng phát triển cho mọi người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận