Đạo Chu

Trong nháy mắt ấy, một đám lam ngân thảo vọt ra. Kích cỡ của chúng bằng ba ngón tay, mang theo văn lộ kỳ dị, hơn mười căn Lam ngân thảo nhanh chóng phóng về biến dị Mạn Đà La Xà, đầu lá nhọn ngẩng lên, tựa như là hơn mười con Mạn đà la xà trực tiếp trói chặt lấy con hồn thú biện dị Mạn Đà La Xà kia.

Phựt! Đáng tiếc với sức mạnh biến dị Mạn Đà La Xà thì thứ này chẳng thể trụ được lâu. Nó chỉ thoáng chốc lát giữ lại con Mạn Đà La Xà. Thế đi của biện dị Mạn Đà La Xà vẫn tiếp tục thẳng hướng đám người Diễm Phi. 

Vụt! Lần này một vật loé sáng xuất hiện. Bàn tay Tiểu Linh trực tiếp đưa lên, năng lượng hội tụ trong lòng bàn tay. Một cái vật thể hình tam giác trực tiếp phóng ra. Nó hoá lớn trong tích tắc khoá chặt lại thân thể biến dị Mạn Đà La Xà. Cả cơ thể to lớn ấy bị hình tam giác bó trụ lại cho dù nó trực tiếp dãy dụa cũng không có cách nào trốn thoát.

Đáng tiếc Tiểu Linh cũng chỉ giữ được Mạn Đà La Xà trong giây lát nhưng thời gian đó cũng đã đủ. Thân hình La Tam Pháo cũng bay đến. Khi mà Mạn Đà La Xà thoát vây khỏi hình kim tự tháp màu xanh nước biển kia thì nó lập tức bị La Tam Pháo dùng toàn lực húc bay.

Phanh! Thân thể biến dị Mạn Đà La Xà cùng với La Tam Pháo theo đó cũng nhanh chóng ảm đạm và hoá thành một vệt ánh sáng bắn vào trong cơ thể Đại Sư và tan biến mất. Cùng lúc đó đám ánh sáng trên người đám người Diễm Phi cũng xuất hiện. Một đám võ hồn có xu hướng hoà quện với nhau. Theo đó một đám ánh sáng lập loè xuất hiện. Một nữ nhân xinh đẹp như ẩn như hiện sau lưng nàng trải giải sao trời lấp lánh, ánh trăng cùng với mặt trời cùng tồn tại.

Bàn tay nữ nhân xinh đẹp đánh ra, một cái chung cực lớn màu vàng xuất hiện trực tiếp bay ra. Nó theo đó hình thể nhanh chóng hoá lớn. Tốc độ cái chung vang phá không đâm mạnh vào Mạn Đà La Xà đồng thời phát ra âm thanh rung động: “Đong!”


Toàn bộ hồn lực tám người dung hợp thành võ hồn dung hợp kỹ lại thông qua Đông Hoàng Chung của Diễm Phi thôi động. Uy lực kinh người. Nó va đập mạnh vào biến dị Mạn Đà La Xà đem biến dị Mạn Đà La Xà đánh bay. Đồng thời chiếc chung phát ra một âm thanh muộn hưởng: “Đông!”

Theo đó biến dị Mạn Đà La Xà trực tiếp bị sóng xung kích nện thẳng vào cơ thể. Miệng máu nó trực tiếp bắn ra máu. Thân mình rung động theo đó da dẻ trực tiếp nứt tóc ra bên ngoài. Thân thể toàn bộ đám người cũng theo võ hồn dung hợp kỹ nhanh chóng ảm đạm mà trở nên mệt mỏi. Cơ thể mấy bé gái theo đó ngã gục xuống mặt đất.

“Hộc, hộc,hộc...” Mấy bé gái Diễm Linh Cơ, Hồng Liên nhìn về phía nhau thở hổn hển. Toàn bộ những bé gái khác ngay cả Tiểu Linh cũng bị hôn mê do quá sức. Cả người họ vã cả mồ hôi nhìn về phía khắp nơi tan hoang. Vài món đồ rơi xuống mặt đất tan tác. Hồ Mị Nhi cũng dần dần hồi tỉnh và phát ra từng tiếng thở, thân hình run lên lẩy bẩy. Giọng nói mấy bé gái theo đó cũng run rẩy: “Chúng... chúng ta sống rồi!”

Đường Tam cũng bàng hoàng nhìn về phía cảnh này. Hắn phát hiện thân thể mình tựu hồ bởi vì có được hồn hoàn nên đã sinh ra một chút biến hóa, vốn vóc người gầy nhỏ tựa hồ cao hơn một ít, bả vai cũng rộng hơn vài phần, trên da càng hơn một tầng sáng bóng oánh nhuận. Bất quá bây giờ không phải lúc hắn để ý đến cơ thể mình, hắn vội vã chạy tới bên cạnh Đại Sư hô lên: “Sư phụ!”

Đại sư nằm trên mặt đất, thân thể tựa hồ cứng ngắc, không nhúc nhích. Đoàn người cũng theo đó sốt sắng. Diễm Linh Cơ nhìn khuôn mặt đen của Đại Sư lập tức mở miệng nói: “Sư phụ hẳn là trúng độc. Nhưng ta nhớ sư phụ đâu có bị trúng độc đâu. Không đúng, là La Tam Pháo!” 

Trên khuôn mặt vốn cứng ngắc của Đại sư hắc khí vờn quanh, hít khí vào thì nhiều mà khí xuất thì ít, thân thể cứng cứng, đã mất đi tất cả cảm giác. Chỉ thấy cố Đại Sư xuất hiện dấu hiệu sưng to. Đúng là cắn vào cổ của La tam pháo. Thú vũ hồn cùng túc chủ là một thể, sợ rằng thú vũ hồn biến dị của Đại sư cũng giống như vậy. Vũ hồn trúng độc, tương đương với túc chủ cũng trúng độc


Vẻ mặt Đường Tam hoảng hốt, đại sư lại một tâm giúp hắn hấp thu hồn hoàn, một chút cũng không để ý tới an nguy của bản thân. Nếu không phải vì hắn đang trong tình trạng hấp thu hồn hoàn, Đại Sư toàn lực bảo vệ hắn có lẽ Đường Tam đã bị biến dị Mạn Đà La Xà giết chết.

Tương đối mà nói, tại phương diện này thì Khí vũ hồn tương đối có ưu thế, Khí vũ hồn bị dính độc tố sẽ không ảnh hưởng tới thân của túc chủ. Bàn tay Đường Tam đưa lên bắt lấy mạch của Đại Sư rồi hốt hoảng nói: “Không được, độc đã công tâm. E rằng khó cứu!” Vẻ mặt Đường Tam theo đó hoảng loạn và dại ra. Khuôn mặt bàng hoàng và kinh hãi. Độc mà công tâm cơ bản là đã không có thuốc chữa.

“Cái gì!?” Diễm Linh Cơ thấy vậy cũng chạy đến. Mấy cô bé nhanh chóng vọt tới xem tình trạng Đại Sư như thế nào. Trong khi đó Chiếu Mỹ Minh thì nhanh chóng đem đám bé gái cùng Tiểu Linh bảo vệ đảm bảo mọi việc không có gì. Nơi này thực sự giờ đây quá nguy hiểm.

Hai hàm răng Đường Tam khẽ cắn. Hắn đem toàn bộ hồn lực trong cơ thể của mình rót vào trong cơ thể Đại Sư. Trong lòng Đường Tam vốn có bí mật. Bản thân hắn có thể dùng hồn lực bức độc trong cơ thể Đại Sư ra bên ngoài. Bất quá độc đã công tâm, Đường Tam biết mình có cố gắng thế nào cũng vô dụng song hắn vẫn muốn thử một lần.

Bất quá Diễm Linh Cơ hơi cắn răng một cái. Nàng trực tiếp lấy ra một cái lọ nhỏ. Trong đó có một giọt chất lỏng trong suốt loé sáng. Vừa xuất hiện nó đã đem nơi này chiếu sáng trở nên mạnh mẽ hơn. Ngón tay đẩy ra miệng Đại Sư sau đó trực tiếp rót giọt chất lỏng này vào trong miệng Đại Sư.


“Sư tỷ!?” Nhìn hành động này, Đường Tam có vài phần kỳ quái. Rốt cuộc Diễm Linh Cơ cho đại sư ăn gì. Chỉ thấy một giọt chất lỏng đi vào trong cơ thể Đại Sư. Theo sau đó thân thể Đại Sư phát ra quang mang lấp lánh nho nhỏ. Hồn lực toả ra bên ngoài cơ thể làm cho cơ thể Đại Sư như sáng lên. Vết tím tái trên cổ nhanh chóng biến mất và làn da Đại Sư cũng theo đó bài ra một chất mùi vị tanh hôi vô cùng. Thứ này chính là độc của biến dị Mạn Đà La Xà.

Thời gian không quá lâu, đám người mặc dù dùng hết hồn lực nhưng họ cũng lục tục tỉnh lại. Nguyên nhân vì công pháp cùng vì cả thân thể họ khác biệt hắn với hồn sư bình thường. Tất cả chỉ nói với nhau đôi lời rồi nhanh chóng bu lại bên cạnh Đại Sư.

Không quá bao lâu, Đại Sư cũng theo đó từ từ tỉnh lại: “Ta đây là làm sao vậy!?” Thân thể mình hoạt động một cái, Đại Sư theo đó cảm giác được cả người khoẻ mạnh. Sức mạnh cũng giống như dùng không xong vậy. Cả cơ thể tràn ngập hồn lực, hồn lực giống như toàn bộ khôi phục.

“Sư phụ, người tỉnh rồi." Đường Tam kinh ngạc tới bên người Đại sư. Hắn dò xét một chút cơ thể Đại Sư phát hiện cơ thể Đại Sư rõ ràng khỏi hẳn hơn nữa còn khoẻ hơn trước kia. Vẻ mặt bàng hoàng nhìn về phía Diễm Linh Cơ hỏi: "Sư tỷ, ngươi..." 

“Ta còn sống!” Đại Sư phát hiện cả người thư thái nói.

Đường Tam gật đầu mở miệng nói: “Sư phụ, người hoàn toàn khoẻ mạnh. Lần này người phải cảm ơn sử tỷ.”

Đại Sư thấy vậy cười nói: “Biến dị Mạn Đà La Xà, độc tính không nhỏ. Ngay cả hoàng kim thánh long cũng khó mà chịu được. Con lại có thể chữa trị cho ta hoàn toàn. Bây giờ ta cảm giác cả người khoẻ mạnh. Xem ra bảo vật này khó được. Bảo vật này con không nên dùng trên người ta, hẳn nên dùng nó bảo đảm an toàn cho bản thân!”


“Không sao!?” Diễm Linh Cơ cười khẽ đáp lại: “Sư phụ, ngài không phải là sư phụ của chúng ta sao? Chúng ta làm sao có thể đứng yên đó ngồi nhìn ngài chết. Bảo vật dù rất quý giá nhưng sao có thể so sánh được với mạng người được!”

Lời nói non nớt dịu dàng từ miệng Diễm Linh Cơ làm cho Đại Sư cũng không tiện nói gì. Đầu Đại Sư hơi gật xuống: “Linh Cơ, cảm ơn con! Còn có tất cả các con nữa... Lần này ta nợ các con một mạng!” Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, Đại Sư mở miệng hỏi: “Con biến dị Mạn Đà La Xà như thế nào rồi?”

Hồng Liên chống eo của mình, giọng nói châm chọc nói: “Con thú đó dù chưa có chết thì cũng cách cái chết không xa. Hiện giờ nó bị thương rất nặng chỉ còn thoi thóp. Chúng ta chỉ cần cho nó một đòn cuối là được. Đáng tiếc ở đây lại không có ai cần hấp thu hồn hoàn của nó, thật có chút lãng phí!”

“Cẩn thận một chút vẫn hơn! Sinh mệnh lực hồn thú vô cùng ương ngạnh!” Đại Sư đưa tay ra ngăn lại. Đồng thời bàn tay Đại Sư cũng phất ra: “Ra đi La Tam Pháo!” Lần này hắn trực tiếp lần nữa triệu hồi ra võ hồn của mình. Đôi mắt nhìn chằm chằm về phía con Mạn Đà La Xà. Đôi mắt Đại Sư nhăn lại mở miệng nói: “Con biến dị Mạn Đà La Xà này đã đạt đến nghìn năm. Bởi vì tiên thiên mang chút long huyết trong huyết mạch nên mới mạnh như vậy. Không nghĩ tới các con chưa có hồn hoàn lại có thể dùng võ hồn dung hợp ký đánh thương nó. Thật tốt, con thú này vừa thích hợp với La Tam Pháo. Mặc dù thuộc tính nó không phù hợp nhưng nó lại mang theo một chút huyết mạch long tộc.”

“La Tam Pháo, giết nó đi!” Theo mệnh lệnh Đại Sư, La Tam Pháo trực tiếp vọt lên hung hăng dùng miệng cắn vào cổ biến dị Mạn Đà La Xà. Hiện giờ lân giáp toàn thân biến dị Mạn Đà La Xà bị bóc cách sao có thể là đối thủ của La Tam Pháo.

Thân mình biến dị Mạn Đà La Xà hơi quẫy đuôi một cái, một cái vòng tròn màu tím dần dần lơ lửng trong không khí. Đại Sư nhìn thấy cái vòng sáng màu tím này thì cực kỳ mừng rỡ và hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận