Đạo Chu

Cả người Đại Sư nhễ nhại mồ hôi, hắn thở hồng hộc đem toàn bộ tinh hoa chút vào trong cơ thể hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông. Mặt Đại Sư gục lên bộ ngực cao vút của Bỉ Bỉ Đông. Bất quá khi hắn áp mặt vào nơi này thì đột nhiên cánh cửa phá ra. Một thân ảnh nhỏ bé đập vào mắt của Đại Sư làm cho hắn giật mình hoảng hốt và xấu hổ.

“Sư phụ, ngài...” Đường Tam chết cứng cả người lại. Hắn còn chưa thấy cái cảnh này bao giờ. Không nghĩ tới sư phụ cũng có lúc phải làm chuyện như vậy. Ngay lập tức cả mặt Đại Sư và Đường Tam đều trở nên đỏ ửng như trái ớt chín. Đầu Đường Tam vội vã rối rít cúi xuống: “Ta xin lỗi, ta không biết ngài đang...” Hắn vội vã trực tiếp lùi lại nhanh chóng đem cửa đóng lại.

Mặt Đại Sư đen như đít nồi, hắn nhìn về phía hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông. Nhìn toàn thân Bỉ Bỉ Đông đỏ bừng và hơi thở gấp gáp từ miệng Bỉ Bỉ Đông phát ra. Thứ này dù rất giống người nhưng Đại Sư cũng biết được rằng nó không hẳn là người. Nó chỉ có thể hỏi sau đó theo trình tự trả lời một số câu đơn giản. Đồng thời có thể phản ứng với những kích thích. Khi quan hệ tình dục sẽ phát ra những tiếng rên cực kỳ kích thích. Lỗ *m đạo hồn đạo khí cũng khít chặt sít lấy d*ơng vật Đại Sư khiến cho hắn có thể đạt được cảm giác cực khoái.

Bất quá, khi mà bị Đường Tam phát hiện, Đại Sư cảm giác mình không còn mặt mũi nào gặp học trò nữa. Đến đây hắn thở ra một hơi thật dài. Cả người mêt nhọc, không còn sức lực nào nữa. Nhìn về phía hồn đạo khí phập phồng với lan da trắng hồng như người thật, Đại Sư chỉ có thể hít một hơi khí lành sau đó tự giễu cười khổ một tiếng. Có lẽ đối với Đại Sư thì một thứ nhỏ nhoi này cũng đủ để hắn thoả mãn. Nhìn bóng hình hồn đạo khí mô phỏng ra, Đại Sư tự giễu cười một tiếng. Đầu hắn hơi lắc lắc vài cái đem ý nghĩ trong lòng xua tan nhưng sao hắn vẫn cảm giác trái tim nhói một cái.

Toà trang viên Độc Cô Bác, một đám người đang ngồi xung quanh bàn trà ở ngoài vươn. Cảnh sắc tươi đẹp ở ngoài vườn với những bụi hoa, thảm cỏ xinh đẹp, nền đá cứng và ao nước thực sự làm cho cảnh sắc nơi đây trở nên hài hoà và trang trọng. Đối diện với Độc Cô Bác và Vũ Vô Cực là bốn người, một nam nhân trung tuổi, một cô bé con khoảng bảy tuổi và hai lão già.

Một lão già khô đét đang chậm rãi uống từng ngụm trà, mặc dù hắn là ngồi ở chỗ đó. Nhưng vóc người lại khiến cho kẻ khác phải giật mình. Hắn cũng không phải loại người có thân thể cường tráng nhưng bộ khung xương của hắn lại to hơn người thường nhiều, Vốn chiếc ghế Salon rất lớn nhưng khi hắn ngồi trên thì trông nhỏ đi nhiều. Các khớp xương nhô ra lằn hết cả ra ngoài của bộ quần áo, cơ thể thật sự giống như da bọc xương, ánh mắt chậm rãi yếu ớt mang theo vẻ già nua. Nếu là vào ban đêm chỉ sợ nhìn hắn như một bộ xương khô khổng lồ. Trên đầu lơ thơ vài cụm tóc bạc mọc phía trên mảnh da đầu.


Một người nam nhân tầm trung tuổi. Hắn mặc một thân y phục màu trắng. Cả người toát lên khí chất cao quý. Đặc biệt hơn là khuôn mặt hắn dù đã trung tuổi nhưng thực sự là tuấn tiếu. Nếu như ở thời trẻ tuổi, hắn thực sự không biết hấp dẫn bao nhiêu cô gái.

Ở đằng sau người nam nhân trung tuổi là một lão già khác. Đó là một vị lão giả mặc trường bào trắng như tuyết, một đầu màu bạc tóc dài ở sau lưng chỉnh tề, tướng mạo vô cùng nhu hòa, hai mắt vẫn khép hờ có chút mấp máy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đặc thù trong đó.

Một cô bé ngồi trên đùi người nam nhân trung tuổi. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn. Khuôn mặt trông xinh xắn đáng yêu vô cùng, nó làm cho người ta có cảm giác vô hại. Cô bé tò mò nhìn về phía cậu nhóc đẹp trai đáng yêu tóc trắng này. Đối với cậu nhóc cùng tuổi giống mình, cô bé cũng bắt đầu hiếu kỳ.

“Ninh tông chủ...” Độc Cô Bác ngồi bên cạnh Vũ Vô Cực bình thản hỏi: “lão Cốt, lão Kiếm... Các ngươi có thời gian rảnh rối đến thăm lão phu làm lão phu thực sự vui mừng!?” Vừa nói thì Độc Cô Bác đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu của mình. Giọng nói mang chút châm chọc, ánh mắt Độc Cô Bác nhìn về phía lão già tóc dài màu trắng nói: “Lão Kiếm, thực lực của người hình như có tịnh tiến!”

“...” Người nam nhân trung tuổi rất phong nhã nhấp một chút vị trà sau đó đặt ly trà lên bàn. Khuôn mặt mang theo ôn hoà và nhã nhặn nhìn về phía Độc Cô Bác nói: “Lần này ta đến đây phải cảm ơn tiền bối cùng với anh bạn nhỏ này. Nhờ vào linh vật mà tiền bối đưa tặng, chú Kiếm cũng đã chữa khỏi bệnh kín trong cơ thể mình. Thế nên, ta muốn đến đây cảm tạ các vị.”


“Đừng có cảm tạ lão phu!” Độc Cô Bác phất tay một cái, lão đảo mắt qua nhìn về phía cậu nhóc đang ngồi ở phía gần đó nói: “Thứ này xuất từ tay thằng nhóc này. Ninh tông chủ, lão Kiếm, lão Cốt... Nếu các ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn thằng nhóc.”

“Thì ra là vậy...” Người nam nhân trung tuổi mỉm cười nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Cảm ơn cháu bé đã tặng cho chúng ta một món đồ quý giá như vậy. Nếu không có thứ đồ quý giá đó, thực lực tông môn chúng ta cũng khó nâng cao một bước.”

“Ninh tông chủ...” Vũ Vô Cực hơi nghiêng đầu nhìn về phía người nam nhân trung tuổi.

Người nam nhân trung tuổi cười hiền hoà nói: “Tên ta là Ninh Phong Trí. Nếu như cháu muốn có thể gọi ta là chú Ninh hoặc chú Phong Trí là được. Thực sự ta rất tò mò về thân phận của cháu cũng như tông môn nào có thể đào tạo ra một người có thiên phú giống như cháu vậy.” Vừa nói Ninh Phong Trí cười nói: “Thực lực của cháu cũng phải đến hai hoàn hồn sư rồi đi. Ở tuổi này đã có thể đạt được cấp bậc Đại Hồn Sư thật là hiếm thấy.”


“Gì? Cha...” Cô bé ngồi trong lòng nam nhân trung tuổi lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Cha... ngươi không nói quá chứ? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Cũng chỉ bằng Vinh Vinh thôi mà, sao hắn có thể là Đại Hồn Sư được? Con không tin!”

“Vinh Vinh!” Bàn tay Ninh Phong Trí ôn hoà đưa lên vuốt ve mái tóc Ninh Vinh Vinh, hắn cười nhẹ nhàng nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Con là thiên tài của Thất Bảo Lưu Ly tông chúng ta nhưng thiên tài ở đại lục Đấu La này rất lớn. Con không thể tự phụ rằng mình cao hơn người nhất đẳng. Anh bạn nhỏ này trước mặt con là một ví dụ...” Hướng về phía Vũ Vô Cực cười nhẹ một tiếng.

“Ninh tông chủ, ngài nhìn được tu vi của ta!?” Vũ Vô Cực mở miệng lên tiếng hỏi. Bất quá theo lý thì Ninh Phong Trí không thể nhìn được tu vi của hắn. Thứ nhất tu vi của hắn không dựa theo hồn sư nên muốn dò xét tu vi của hắn vô cùng khó khăn. Thứ hai hắn đã ẩn dấu tu vi của bản thân mình, không lý do Ninh Phong Trí dò xét được.

Chỉ thấy Ninh Phong Trí mỉm cười nói: “Võ hồn Thất Bảo Lưu Ly của ta vừa hay có một loại hồn kỹ có thể cảm ứng được hồn lực người khác. Thế nên ta mới biết được anh bạn nhỏ ngươi cũng đã đạt đến Đại Hồn Sư.” Tất nhiên đây là Ninh Phong Trí nói dối, hắn chẳng thể cảm nhận được gì ở trên người Vũ Vô Cực cả. Hắn có thể biết được tu vi Vũ Vô Cực vì hắn từng tra xét ra tham gia đấu hồn khu chính là Vũ Vô Cực và biểu hiện ra là hai hoàn Đại Hồn Sư lấy tên là Võ Đế.

“Thì ra là như vậy!” Vũ Vô Cực mỉm cười gật đầu nói. Dù sao Ninh Phong Trí đã nói như vậy hắn cũng không có nói gì thêm chỉ cười cho xã giao.

Lúc này, Ninh Phong Trí mới trực tiếp tiến vào câu chuyện: “Lần trước nhờ ơn của người bạn nhỏ, chú Kiếm mới khỏi hẳn. Lần này, ta đến để cảm ơn người bạn nhỏ đã tặng cho chúng ta một thứ quý giá đến như vậy!”


Bàn tay Vũ Vô Cực theo đó đưa lên, hắn cười nhạt đáp lại: “Ninh tông chủ ngài quá lời rồi! Thân là đời tiếp theo của tông chủ Thiên Địa tông, có ơn tất hoàn có thù tất báo là tiêu chí của chúng ta. Chính ngài đã đính thân đến chữa trị cho ta lúc ta hôn mê. Ta theo đúng nghĩa trả lại ơn cho ngài mà thôi. Sau này chúng ta cũng không nợ gì nhau!”

Vẻ mặt Ninh Phong Trí theo đó có chút hơi khó coi nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Anh bạn nhỏ, lúc đó ngươi chỉ rơi vào hôn mê sâu. Ta cũng không có làm gì cả. Đúng rồi, nghe người bạn nhỏ này nói thì ngươi xuất thân đời tiếp theo tông chủ Thiên Địa tông. Chỉ là tại sao ta chưa từng nghe được cái tên này?” Vừa nói hắn hơi mờ mịt nhìn về phía Kiếm đấu la và Cốt đấu la.

Hai lão già cũng mờ mịt nhìn về phía nhau. Họ chưa từng nghe thấy được cái tên này. Chỉ thấy Vũ Vô Cực cười nói: “Thiên Địa tông vốn là ở nơi hải ngoại cách xa nơi này cả vạn dặm. Ở phía xa xôi như vậy hồn thú tại biển đều là hung hãn. Từ đại lục Đấu La này đến Thiên Địa tông vô cùng khó khăn. Nếu không phải có hồn đạo khí đặc biệt ngay cả Phong Hào Đấu La cũng khó mà vượt biển. Trên biển rộng lớn, hải lưu thay đổi không ngừng, mưa gió thất thường, một con thuyền muốn độ hải đến với Thiên Địa tông quả thực khó càng thêm khó.”

“Thảo nào, chúng ta chưa từng nghe được cái tên Thiên Địa tông! Thì ra nó nằm ở hải ngoại...” Không biết Vũ Vô Cực nói thật còn là nói dối, Ninh Phong Trí cũng chỉ cười gật đầu. Hắn mở miệng hỏi: “Vậy ta có chút tò mò, người bạn nhỏ này, ngươi đến Thiên Đấu đế quốc không biết là việc gì?”

“Xin lỗi, ta không có cách nào nói trực tiếp mục đích của chúng ta cho các vị!” Vũ Vô Cực lắc lắc đầu bình thản mở miệng nói: “Bất quá đối với các vị trên đại lục Đấu La này là một việc tốt mà không phải việc xấu. Ta xin lấy danh nghĩa Thiên Địa tông ra thề. Thật ra, lần này ta đến Thiên Đấu đế quốc là muốn mở rộng và xây dựng một chi nhánh Thiên Địa tông ở nơi đây. Chúng ta sẽ đem những sản phẩm của Thiên Địa tông tại nơi này bán ra. Vì vậy chúng ta cần người hợp tác. Trong những người được chúng ta hợp tác thì Thất Bảo Lưu Ly tông là đối tượng không tồi.”

“Ân...” Ba người Ninh Phong Trí, Kiếm Đấu La và Cốt Đấu La nhìn về phía nhau. Họ cho rằng mình gặp sai người. Thế nào thằng nhóc này nói chuyện giống như người lớn vậy. Nếu không phải con mắt nhiều năm, họ xác nhận thằng nhóc này chỉ có bảy tuổi, mấy lão còn nghi ngờ người này là một lão quái vật biến hình. Nói chuyện cứ như người lớn vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận