Đồng thời khi đó một cỗ lực lượng từ bốn phương tám hướng giống như đè ép lên người Vũ Vô Cực làm cho thân thể Vũ Vô Cực vô cùng khó chịu. Đây là hồn kỹ Triệu Vô Cực có tên trọng lục đè ép. Vừa có thể tấn công đối thủ lại có tác dụng ngăn cản đối thủ di chuyển khiến cho Triệu Vô Cực dễ dàng tiếp cận đối thủ hơn.
Đứng trước thân hình khổng lồ của con gấu to tướng kia, Vũ Vô Cực không có sợ hãi mà nhìn một cách quỷ dị. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía con gấu, nụ cười nhàn nhạt châm biếm xuất hiện trên miệng Vũ Vô Cực. Giọng nói nho nhỏ từ miệng hắn phát ra: “Nghệ thuật chính là nổ mạnh!”
Oanh! Thân thể Vũ Vô Cực trực tiếp nổ tung trước mặt đám người Đái Mộc Bach. Nó khiến cho Đái Mộc Bạch há hốc mồm ra, chẳng lẽ Vũ Vô Cực muốn tự sát. Vụ nổ khủng bố khiến cho thân ảnh con gấu to tướng kia hơi lùi về phía sau vài bước. Mặc dù nó chẳng gây tổn thương gì đến Triệu Vô Cực nhưng cũng làm cho hắn mặt xám mày tro.
Bẹp... Triệu Vô Cực kinh hãi khi thấy được chân mình giống như lâm vào một đám sình lầy. Thân thể nặng nề của con gấu to tướng cũng khiến nó chìm xuống mặt đất nhanh hơn. Song một thứ vũng bùn này chỉ có thể kiềm chân một vị hồn thánh trong chốc lát sao có thể vây khốn nổi hắn.
Rắc! Vũ Vô Cưc phá đất chui ra, hắn nhìn về phía con gấu to khổng lồ đang rơi vào vũng sình lầy thì quát to một tiếng: “Thiếu Thiếu, Diễm Diễm thu võ hồn sau đó lập tức lại đây!” Theo tiếng quát của Vũ Vô Cực thì hai người lập tức hiểu ý trực tiếp biến mất tại chỗ. Họ sử dụng khinh công cực kỳ cao minh trực tiếp đã xuất hiện ở bên cạnh Vũ Vô Cực.
“Ngâm!” Cầm long công được Vũ Vô Cực sử dụng một cách nhuần nhuyễn. Bàn tay hắn trực tiếp hướng về phía hai người Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh sử dụng. Cả hai người giật mình cảm giác được giống như bị một cỗ cự lực hấp dẫn thẳng về phía Vũ Vô Cực và lao nhanh thẳng về phía người hắn. Âm thanh quát lớn lại phát ra từ miệng Vũ Vô Cực: “Toàn thân thả lỏng đừng chống cự!”
Hai người giật mình khi nghe những lời này. Bất quá họ vẫn là nghe theo lời của Vũ Vô Cực, toàn thân thả lỏng và tin tưởng Vũ Vô Cực. Lập tức hai người trực tiếp bị hút vào trong cơ thể Vũ Vô Cực. Không chỉ hai người mà Diễm Linh Cơ và Tiểu Y cũng bị hút chặt lại. Ánh sáng theo đó phát ra lấp lánh rực rỡ. Nó bao phủ cả năm người vào bên trong.
“Đây... đây là võ hồn dung hợp kỹ!” Đái Mộc Bạch cực kỳ kinh hãi hô lên, hắn không nghĩ tới năm người lại có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ. Theo lý thuyết giống như võ hồn bọn họ đêu có mối quan hệ gì, làm sao có thể sử dụng ra võ hồn dung hợp kỹ được. Giống như võ hồn của hắn Bạch Hổ cùng võ hồn Chu Trúc Thanh là U Minh Linh Miêu, có độ khớp 70% mới có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ mới đúng.
“Năm nay quái vật đúng là nhiều, hơn nữa còn là năm tên!” Con gấu phát ra âm thanh ồm ồm: “Hơn nữa còn là năm người có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ. Thật đúng là làm người ngạc nhiên. Năm người các ngươi, ta thu định rồi. Bất quá, muốn thắng ta đó là không thể nào? Còn sớm lắm, lũ nhóc!”
Ánh sáng lập tức tản ra, một thân hình quỷ cao lớn xuất hiện, nó cưỡi trên một con U Minh Linh Miêu to lớn. Bản thân hình con quỷ giống như bằng gỗ nhưng toàn thân nó bốc cháy ra ngọn lửa hừng hực. Trên tay nó cầm một cái tháp khá to. Thân hình của cả con quỷ cưỡi trên con mèo lớn to không thua kém chút nào so với võ hồn chân thân của Triệu Vô Cực.
Vù... Lập tức chiếu tháp bay thẳng lên trời cao trực tiếp chiếu xuống ánh sáng lấp lánh bảy màu tiến vào trong cơ thể của võ hồn chân thân Triệu Vô Cực. Trong nháy mắt đó, Triệu Vô Cực cảm giác được mình tốc độ cùng lực lượng theo đó giảm xuống một cách nhanh chóng. Cơ bản có 30% tốc độ cùng lực lượng bị giảm xuống.
Cùng lúc đó bàn tay quỷ thần đưa ra, một quả cầu nước xoáy rít gào tạo thành hình giống như một xoáy nước khủng bố. Con U Minh Linh Miêu ở phía dưới cũng há miệng ngưng tụ một quả cầu khá lớn màu đen.
Phù, vụt... Quả cầu từ tay quỷ thần bắn ra ngoài thì trong miệng con U Minh Linh Miêu cũng trực tiếp phun nó ra ngoài. Chúng trực tiếp kết hợp với nhau tạo ra một quả cầu màu đen gợn sóng giống như một lỗ đen hắc ám vậy. Nó bay thẳng về phía Đại Lực Kim Cương Hùng.
Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên khi nó va chạm vào thân thể của Đại Lực Kim Cương Hùng. Nó giống như một cây nấm theo đó mở rộng với tốc độ nhanh chóng. Kiến trúc xung quanh theo đó bị cày nát tung toé. Toàn bộ đất đá bị sới tung toé lên, thân mình Đại Lực Kim Cương Hùng bị bao phủ hoàn toàn ở trong đó.
“A...” Tiếng rên của con gấu từ trong bụi bậm phát ra. Nó rõ ràng rơi vào trong tai tất cả mọi người. Ánh sáng theo thân mình quỷ thần và U Minh Linh Miêu trực tiếp biến mất. Thân thể đám người lảo đảo từ trong đó ngã xuống mặt đất. Ninh Vinh Vinh trực tiếp quỳ chân ở trên mặt đất, hai tay chống mặt đất, cả người nhễ nhại mồ hôi, tiếng thở dốc từ miệng phát ra. Trong khi đó Chu Trúc Thanh quỳ một chân, thân hình run lên nhưng ánh mắt lại trừng trừng nhìn về phía trước, nàng vẫn còn có thể gắng gượng được.
Đoàn người Vũ Vô Cực cũng không khá hơn, lúc đó toàn lực tấn công khiến cho năng lượng trong cơ thể họ bị áp bách quá nhiều. Đến bây giờ thân thể cũng theo đó vẫn còn có cảm giác rệu rã. Chân tay cũng còn hơi run run cho dù họ đứng thẳng đi nữa. Ngay cả Tiểu Y và Diễm Linh Cơ cũng vẫn chưa có thể triệu hồi ra võ hồn. Hình ảnh quỷ thần sau lưng Vũ Vô Cực trông cũng cực kỳ mờ nhạt.
“Đám nhóc con các ngươi...” Thân thể con gấu to xuất hiện, miệng nó giật ra máu tươi, hiển nhiên máu này chính là của Triệu Vô Cực. Hắn giận giữ nói: “Xem ra ta phải động thực lực thật rồi!”
“Thầy Triệu...” Đái Mộc Bạch lúc này mở miệng vội vã ngăn lại. Hắn chạy tới chắn trước người Chu Trúc Thanh: “Hương đã hết rồi a!”
“Cái gì, nhanh như vậy!” Con gấu mở miệng lớn, con mắt to tròn quay đầu nhìn sang. Lúc này hương cũng hoàn toàn đốt cháy. Triệu Vũ Cực chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng: “Hừ...” Ngay sau đó hắn thu hồi võ hồn chân thân. Bộ dạng rách nát, khuôn mặt thậm tím, miệng chảy máu trông vô cùng thê thảm. Bất quá hai tay của hắn cũng chỉ có thể ôm ngực ra vẻ cao ngạo.
Đái Mộc Bạch, nhìn vẻ mặt vương máu của Triệu Vô Cực, vừa muốn cười lại không dám, cao giọng hô to: "Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp! Mau lại đây, có sinh ý cho ngươi nè". Thông qua hồn lực khuếch đại âm thanh, chỉ sợ là bên trong học viện không ai không nghe được.
“Thầy Triệu...” Giọng nói mệt mỏi từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra làm cho người ta miên man bất định. Quả thực làm cho người ta có cảm giác tiêu hồn không thôi: “Vậy chúng ta đã qua đợt thi này sao?”
“Qua...” Triệu Vô Cực cắn hàm răng phát ra tiếng đáp lại. Song khi ánh mắt hắn nhìn khắp nơi bị tàn phá, lòng Triệu Vô Cực đau như cắt. Bàn tay đưa lên chạm vào ngực của mình, không biết hắn phải bồi tiền bao nhiêu nữa đây. Cứ nghĩ đến điều này, cả người Triệu Vô Cực lành lạnh.
"Sinh ý ở chỗ nào? Sinh ý ở chỗ nào?". Thanh âm mềm mại của Áo Tư Tạp mang theo vài phần kích động từ xa vang tới, rất nhanh hắn xuất hiện trước mắt mọi ngừơi.
Có lẽ bởi vì phản ứng quá nhanh nhẹn mà hắn bỏ chính sạp hàng của mình ở xa mà chạy vội tới.
"Tiểu Áo, lại đây". Đái Mộc Bạch gọi hắn.
Áo Tư Tạp vội vàng chạy tới: "Đái lão đại, là ngươi gọi ta?"
Đái Mộc Bạch gật đầu: "Mau lên, tạo hương tràng, bọn họ đều bị thương."
Áo Tư Tạp rất mừng rỡ: "Năm hồn tệ một cây, cuối cùng đừng quên trả tiền cho ta. Lão tử là một cây đại hương tràng". Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một hồn thú quái dị, ánh sáng lóe lên, một cây hương tràng xuất hiện.
Ánh mắt Đái Mộc Bạch chuyển sang Vũ Vô Cực: "Ngươi ăn đi, người này mặc dù tâm bất thiện, nhưng hương tràng của hắn quả thật rất hiệu quả. Đây chính là đệ nhất hồn hoàn phụ gia hương tràng, có thể giúp cơ thể nhanh chóng hồi phục".
“Ta không cần!” Vũ Vô Cực trực tiếp mở miệng từ chối: “Võ hồn của ta có khả năng trực tiếp khôi phục!” Vừa nói thân thể Vũ Vô Cực cũng theo đó đứng thẳng cũng không con run run nữa. Hình ảnh quỷ thần sau lưng hắn nhanh chóng ngưng thật.
“Ta cũng không cần!” Diễm Linh Cơ trực tiếp từ chối nói. Nàng phiền mắt qua nhìn về phía Tiểu Y. Thấy được Tiêu Y cũng đang chỉnh lại khăn che mặt. Nàng trực tiếp lắc lắc đầu biểu thị cho bản thân mình cũng không cần.
Võ hồn Tiểu Y trực tiếp xuất hiện, Thiên Thủ Cương Thủ cũng theo đó xuất hiện. Nguyên một bộ hồn cốt của đám người Diễm Linh Cơ có một loại hồn kỹ do tất cả các hồn cốt cộng lại. Loại kỹ năng hồn cốt này đó chính là vô hạn hồn lực. Nếu nói vô hạn hồn lực thì nói chi nó tự hấp thụ năng lượng ngoại giới phục hồi hồn lực với tốc độ kinh khủng. Chỉ trong vài hô hấp, hồn lực của họ đã hoàn toàn đầy tràn.
Đái Mộc Bạch thấy ba người nhanh như vậy khôi phục thì cũng hơi kinh hãi. Tiểu Y đi về phía Chu Trúc Thanh ở gần nhất trực tiếp đem bàn tay chạm lên người nàng. Thiên Thủ Cương Thủ cũng là như vậy. Theo năng lượng giao tiếp tiến vào trong cơ thể hai người bọn họ. Cơ thể họ nhanh chóng khôi phục lại. Toàn thân Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh cũng theo đó cảm giác được thư thái.
"Áo Tư Tạp, lại đây, cho ta một cây hương tràng." Thanh âm Triệu Vô Cực có chút mơ hồ. Cũng khó trách hắn, mặc dù nhờ vào hồn lực tinh thuần cố ngăn không cho độc lan tràn, nhưng độc tố ở đầu lưỡi của hắn cũng còn gây ảnh hưởng.
Áo Tư Tạp tròn xoe cặp mắt: "Ngươi là ai? Như thế nào lại vào Sử Lai Khắc học viện chúng ta, mà lại còn biết đến tên ta?"
"Hỗn láo, ngươi muốn bị phạt à? Ta là Triệu Vô Cực!". Triệu Vô Cực giận dữ, hơi thở hỗn loạn, suýt chút nữa đã phun máu ra.