Đạo Chu

Ra khỏi cửa hàng bán đồ tình dục, Độc Cô Bác thở ra một hơi thật dài. Lão cảm giác đầu mình to hơn và lão cũng già hơn mấy tuổi. Đôi mắt hắn cũng biến thành quái quái nhìn về phía ba thiếu nữ. Trên tay ba thiếu nữ phủng một chiếc hộp có một tá những đồ dùng phục vụ cho quan hệ. Trong đó có những kích cỡ *m đạo giả khác nhau cùng với mùi hương khác biệt.

“Đám nhóc các ngươi...” Độc Cô Bác lẩm bẩm, ánh mắt quái dị nhìn về phía chiếc hộp hỏi: “Các ngươi sẽ không có yêu thích gì đặc biệt đi!?”

Lập tức, lão bị Tuyết Nữ và Lộng Ngọc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Chỉ nghe thấy được Hồng Liên mở miệng phản bác: “Lão độc vật, ông nghĩ cái quái gì vậy!? Những thứ này là dành cho sư phụ. Sư phụ định đốt huỷ chiếc hồn đạo khí nên chúng ta muốn mua một thứ khác thay thế cho sư phụ.”

Bàn tay Hồng Liên khí khái vung lên, một chiếc phi hành hồn đạo khí xa hoa xuất hiện. Nàng trực tiếp mở ra cánh cửa xe bước vào. Sau đó đám người Tuyết Nữ và Lộng Ngọc cũng tiến vào trong xe đem cánh cửa đóng lại. Họ để lại lão già Độc Cô Bác lẳng lặng đứng ở nơi đó. Không bao lâu, chiếc xe khởi động bay lên trời biến mất chỉ để lại Độc Cô Bác với ánh mắt đờ đẫn cùng với một tiếng thở dài.

Tại học viện Sử Lai Khác, đám người Vũ Vô Cực nhìn về phía những căn nhà gỗ khá là đơn sơ. Tiểu Y nhướng mày nhìn về phía mấy căn nhà này. Diễm Linh Cơ nghiêng đầu, tràn đầy hứng thú đánh giá mấy căn nhà nói: “Thực sự thú vị thật, học viện Sử Lai Khắc thật sự khác người!”

Sử Lai Khắc học viện quả thật không có tiền. Cả học viện là thuê một phần ba diện tích của thôn, sau đó xây dựng đơn giản mà lập nên. Cả trường học cùng với các phòng học đều chỉ là nhà gỗ trước kia của thôn mà thôi. May là cự li chia cắt cũng tương đối gần nên khi mua đồ cũng tương đối thuận lợi.


“Sử Lai Khắc thực sự là không có tiền!” Vừa nói thì Đái Mộc Bạch trực tiếp chỉ về phía trước nói: “Toà nhà này là ký túc xá nam. Cách bên này ba mươi thước là căn ký túc xá nữ. Học viện chúng ta nam nữ ở riêng biệt, đặc biệt không có chuyện gì quan trọng, học viên nam không thể tuỳ tiện quấy rầy học viên nữ. Nói cách khác, nội quy là rất nghiêm khắc. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta chiếm một phần ba diện tích của thôn. Bình thường không nên đi sang bên đó."

Một tay Vũ Vô Cực ôm ngực, một tay sờ cằm như đang suy tư gì đó. Vũ Vô Cực quay đầu nhìn sang một bãi đất trống hỏi Đái Mộc Bạch: “Đái thiếu, nơi rộng rãi đó hẳn là bỏ không đi!”

“Xác thực là như vậy!” Đái Mộc Bạch nhìn về phái một bên căn nhà lụp xụp mở miệng đáp lại: “Nơi đó là mảnh đất họ Vương, họ muốn dựng lên căn nhà ở nơi này nhưng không biết vì lý do gì hiện nay đang bỏ không. Mặc dù như vậy nhưng cơ bản là không có ai thuê ở. Đồng thời học viện cũng không thuê nổi nơi này.” Đồng thời ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Mà ngươi hỏi điều này làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thuê lại nơi này?”

“Đái thiếu...” Vũ Vô Cực khẽ cười gật đầu nói: “Vậy làm phiền Đái thiếu rồi. Hai vợ chưa cưới của ta ngày thường không quá quen chịu khổ. Ta muốn thuê lại mảnh đất này. Không biết giá cả như thế nào? Chúng ta có thể thương lượng hay không?”

“Giá cả là ba kim hồn tệ một năm!” Đái Mộc Bạch cảm giác kỳ quái sáu đó nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Vũ Vô Cực, ngươi thực sự muốn thuê sao? Giá có có chút đắt bất quá ta có thể bàn bạc với đám người đó khiến cho giá cả giảm bớt một chút.”


“Không cần đâu, Đái thiếu...” Vũ Vô Cực từ trong không gian trữ vật lấy ra một túi tiền. Hắn đưa cho Đái Mộc Bạch sau đó mở miệng cười nói: “Vậy làm phiền Đái thiếu... khoản này chính là tiền ta thuê nhà trong vòng một năm...”

“Này...” Đái Mộc Bạch nhìn về phía túi tiền thấy một đám nặng trịch. Đặc biệt thấy được, Áo Tư Tạp còn hâm mộ nhìn về phía mình. Ở bên trong đó có một đống kim hồn tệ sợ rằng có mấy chục đồng. Ngay lập tức Đái Mộc Bạch lấy ra chín kim hồn tệ nói: “Số tiền này ta cầm đi giúp ngươi lấy tới giấy thuê đất. Đồng thời số tiền còn lại này ta trả lại người.”

“Cảm tạ ngươi, Đái thiếu!” Vũ Vô Cực khẽ cười cầm lấy túi tiền đó. Áo Tư Tạp thấy vậy chảy ra đầy nước miếng. Xem ra lần này đến nơi này lại là một thổ hào giàu có giống như Đái Mộc Bạch đây. Mặc dù như vậy nhưng đều là học viên, hắn cũng ngại mở miệng nhờ cậy.

“Chồng yêu...” Diễm Linh Cơ khẽ mở miệng nhẹ nhàng nói với Vũ Vô Cực hỏi: “Anh không muốn vào xem ký túc xá nam sao?” Ninh Vinh Vinh thấy được Chu Trúc Thanh rời đi hướng về phía ký túc xá đi đến thì bản thân có chút không biết phải làm sao? Cô nàng khẽ liếc nhìn về phía ba người Diễm Linh Cơ sau đó cũng theo bước chân Chu Trúc Thanh trở về ký túc xá nữ.

Bản thân Áo Tư Tạp nhìn về phía mấy cô gái, Tiểu Y và Diễm Linh Cơ rõ ràng tư sắc so với Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh nhiều bất quá đã là danh hoa có chủ. Hắn chỉ có thể đánh chủ ý vào Ninh Vinh Vinh hoặc Chu Trúc Thanh. Song rõ ràng Chu Trúc Thanh lại có mối quan hệ với Đái Mộc Bạch, đối tượng cuối cùng hắn chỉ còn có Ninh Vinh Vinh. Nhìn Ninh Vinh Vinh đi xa, Áo Tư Tạp muốn đuổi theo bất quá hắn vẫn là dừng bước chân lại.


“Diễm Linh Cơ...” Vũ Vô Cực mở miệng nói chuyện, ánh mắt phiến nhìn về phía mảnh đất trống trải nói: “Làm sạch mặt đất giao cho em. Xây dựng nhà cửa giao cho Tiểu Y đi!”

“Hihihihi...” Nụ cười tràn ngập mị hoặc từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra: “Vậy chồng yêu... còn anh thì làm gì đây?”

“Ta sao?” Vũ Vô Cực mở miệng cười khẽ hiên ngang mở miệng nói: “Đương nhiên đứng ở nơi này cổ vũ cho hai em rồi?” Nhìn vẻ mặt tiện tiện của Vũ Vô Cực, Áo Tư Tạp cảm nhận được trái tim như có hàng trăm mũi tên xuyên qua. Hắn cảm giác được mình giống như là một thứ thừa thái ở nơi này. Ngay sau đó hắn xoay người rời đi hướng về phía ký túc xá ở nơi đó đi đến.

Không bao lâu sau, Đái Mộc Bạch quay lại mang theo một tờ giấy có chứng nhận thuê đất dành cho Vũ Vô Cực. Bất quá hắn vừa đi tới bên cạnh Vũ Vô Cực muốn mở miệng nói chuyện thì hai người Tiểu Y và Thiên Thủ Cương Thủ đã đứng trước mặt đất. Cả hai hơi khom người cúi xuống, bàn tay họ cũng đặt ở trên mặt đất.

Ầm, ầm... Một đám rễ cây bắt đầu từ dưới mặt đất mọc lên. Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh chóng sau đó hoá thành một căn nhà gỗ cực kỳ sang trọng và cao lớn. Tổng cộng cả toà nhà có được ba tầng lầu. Vũ Vô Cực chống eo của mình sau đó ngước đầu nhìn về phía toà nhà nói: “Còn tạm được đi! Bất quá cần phải có nước, cùng với một số hồn đạo khí cung cấp thì mới coi như tạm thời ở được. Ân, Đái thiếu ngươi đã trở lại!”

“...” Miệng Đái Mộc Bạch theo đó há hốc miệng nhìn về phía Tiểu Y. Thấy được Tiểu Y hơi mệt mỏi trên khuôn mặt quay ra nhìn về phía Vũ Vô Cực. Võ hồn Tiểu Y cũng theo đó thu lại, nàng hơi gật gật đầu với Vũ Vô Cực giống như nói mọi việc đã sẵn sàng. Đái Mộc Bạch chỉ có thở ra một hơi: “Vô Cực, đây là giấy thuê đất ta đã đem lại cho ngươi!”


“Cảm ơn Đái thiếu...” Vũ Vô Cực mở miệng cười nói: “Căn nhà mới xây lên, chưa dọn dẹp cẩn thận. Đái thiếu, hẹn ngươi lần sau đi!” Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, Vũ Vô Cực khẽ liếc nhìn về phía căn nhà nói.

“Đừng nói thế!” Bàn tay Đái Mộc Bạch đưa tay lên, hắn nhẹ nhàng xua tay nói: “Sau này chúng ta đều là đồng học. Hơn nữa ngươi cứ gọi ta là Đái thiếu nghe thật xa lạ. Nếu không chê ngươi cứ gọi thẳng tên ta là Mộc Bạch được rồi!”

“Mộc Bạch!?” Vũ Vô Cực cười gật đầu nói: “Vậy sau này gọi ngươi một tiếng Mộc Bạch đi! Ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Vô Cực...” Hắn hoà nhã nói chuyện với Đái Mộc Bạch. Thực sự Đái Mộc Bạch mới có mười năm tuổi mặc dù cơ thể hiện nay Vũ Vô Cực chỉ có mười hai tuổi nhưng sự thật tuổi tác hắn có thể làm cha Đái Mộc Bạch, để hắn gọi Đái Mộc Bạch làm anh thực sự không tiện cho lắm.

Bước vào nhà nhìn thấy được Đái Mộc Bạch đã rời đi, Vũ Vô Cực nhìn thoáng qua căn nhà ngẫm nghĩ: “Chỉnh căn nhà một chút sau đó đi độ kiếp thôi. Trận chiến với Triệu Vô Cực khiến mình thu hoạch được rất nhiều. Hoàn toàn đủ tự tin vượt qua hai trọng lôi kiếp đạt đến võ tu viên mãn bước hai. Đến bước thứ ba cần phải chuẩn bị kỹ một chút. Hiện giờ mình chưa đủ sức độ kiếp đánh vào cửa thứ ba.”

“Thiếu Thiếu, Diễm Diễm...” Vũ Vô Cực nhìn khuôn mặt hai người mệt mỏi như vậy. Xem ra di chứng từ trận chiến với Triệu Vô Cực không lâu khiến cho các nàng vẫn còn mệt mỏi, hắn nói: “Hai em đi tắm nước nóng sau đó thư giãn nghỉ ngơi đi. Để mình anh sẽ sắp xếp đồ dùng trong nhà!”

“Chồng yêu...” Vẻ mặt mệt mỏi Diễm Linh Cơ càng làm cho người tràn đầy yêu thương. Một con mắt nàng khẽ nháy với Vũ Vô Cực: “Đã lâu chúng ta không tắm chung. Sao hôm nay anh không cùng với em và Tiểu Y tắm chung nhỉ?” Khoé miệng Vũ Vô Cực theo đó co quắp lại, hắn nghĩ đến hình ảnh náo đó cây d*ơng vật theo đó có xu thế ngóc lên. Diễm Linh Cơ lại tiếp tục trêu chọc nói: “Anh xem, em trai anh còn rất thành thật! Chẳng lẽ, anh không có can đảm bằng em trai của mình sao?” Giọng nói mị hoặc đầy khiêu khích tứ đôi môi ướt át cùng với cái liếc nhìn tràn đầy chờ mong nhìn Vũ Vô Cực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận