Đạo Chu

Diễm Linh Cơ cũng hơi ngạc nhiên vì võ hồn của Mã Hồng Tuấn. Ngay cả Tiểu Y cũng hơi nhướng mày một chút. Mặc dù đối với biến dị vũ hồn các nàng cũng biết không ít, nhưng Mã Hồng Tuấn này tuổi so với bọn họ thì không sai biệt lắm, béo này chắc chỉ tầm mười hai tuổi, chính là một thiếu niên mười hai tuổi muốn tìm nữ nhân để ngăn tà hỏa trong người, chỉ mới nghe đã khiến người ta sợ hãi.

“Hihihi...” Diễm Linh Cơ khẽ mỉm cười: “Tính... thật thú vị! Bất quá, là một con dâm gà sao?”

“Hừ... lão tử đã nói không phải dâm gà!” Mã Hồng Tuấn tức giận phản bác. Ngay sau đó thấy được cây châm lửa của Diễm Linh Cơ thì giọng nói Mã Hồng Tuấn nói khá nhỏ: “Là phương hoàng... phượng hoàng...”

Đái Mộc Bạch tiếp tục nói: "Vì trên người hắn luôn có dục hỏa nếu không được phát tiết ra thì hắn sớm đã chết. Mặc dù vũ hồn của hắn rất cường đại bất quá dục hỏa này không phải là một biện pháp tu luyện tốt."

“Giải toả tà hoà gì đó...” Diễm Linh Cơ lạnh lùng nói: “Tốt nhất là tình nguyện mà không phải ép buộc. Ta ghét nhất những nam nhân ức hiếp nữ nhân như hắn!”

Mã Hồng Tuấn tức giận nói: "Bắt ép cái gì chứ! Hừ, là người tình của ta tự nguyện. Ta mặc dù muốn giải tỏa ham muốn dục vọng của mình nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng bắt buộc ai, đều là do người tình của ta tự nguyện... "

Đái Mộc bạch gật đầu nói: "Hắn quả thật không bắt buộc người khác. Vừa rồi cô nương Thúy Hoa kia chính là bạn gái của hắn."


“Vậy ta có chút tò mò...” Diễm Linh Cơ uyển chuyển nhẹ nhàng đi lại. Con mắt Tiểu Y cũng nhướng mày nhìn về phía Mã Hồng Tuấn: “Nếu không phải bắt buộc thì cô gái kia cũng không có lý do gì chia tay với hắn đi!?”

Gã béo liền đỏ mặt, sắc mặt hắn liền trở nên xấu hổ rồi đứng lên. Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi xấu hổ nói: "Bởi vì cô ấy không áp chế nổi tà hỏa của hắn, người có thể chịu cùng hắn mỗi ngày ít nhất ba bốn lần không nhiều đâu, bình thường một tiểu nữ tử sao làm được. Cho nên ở học viện này trong một năm hắn đã thay đổi mấy người rồi, bất quá cuối cùng không ai là ngoại lệ tất cả đều chia tay. Nếu không phải hắn là hồn sư thì e rằng các nữ tử xung quanh hắn ai ai cũng lao lực a. Công nhận về phương diện này khó có ai có thể so sánh với một tên béo như hắn. Nguyên nhân là đều do cái hỏa diệm gà mái của hắn."

Mã Hồng Tuấn tức giận nói: "Đó là hoả phượng hoàng."

“Phì...” Diễm Linh Cơ theo đó kinh ngạc rồi phì cười: “Không hổ là quái vật của học viện, ngay cả biến dị vũ hồn như vậy cũng có." Nữ nhân có sức dai hơn rất nhiều so với nam nhân trong phương diện này. Vậy mà hắn lại có thể khuất phục nữ nhân đủ thấy được Mã Hồng Tuấn mạnh như thế nào trong cái năng lực kia. E rằng không kém Vũ Vô Cực là bao nhiêu đâu. Nghĩ đến có một người sáng ngang với chồng mình, Diễm Linh Cơ cảm giác còn có chút thú vị. Hai má Tiểu Y theo đó hơi đỏ lên, đầu nhẹ nhàng lắc lắc.

Mã Hồng Tuấn nhìn Đái Mộc Bạch nói: "Ta thấy ngươi và tiểu Áo rất giống nhau a, đều là những tên mặt dầy, một lúc kết giao tới mấy nữ bằng hữu, ta nói không sai chứ? Ngươi không cần phải giả vờ ngoan ngoãn đâu, đừng tưởng ta không biết ngươi trong một ngày hẹn gặp nhiều nữ nhân khác nhau, chính là bắt cá nhiều tay a."

Đái Mộc Bạch ánh mắt đầy quang mang nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói: "Béo, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này sao có thể nói lung tung. Người ít nói cho ta nhờ."


Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc nói: "Ngươi không phải luôn rất kiêu căng sao, giờ cũng biết xấu hổ vậy? Chả lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi ư? Phải chăng là uống nhầm thuốc? Đừng cho ta không biết ngươi là dạng người gì nhé! Mấy hôm trước ngươi còn chê bai mấy nữ nhân kia nên sắm nguyên một con búp bê tình dục cao cấp. Ngươi vẫn dấu ở dưới góc giường của ngươi, đừng tưởng ta không biết!”

Đái Mộc Bạch trừng mắt nhìn hắn: "Ít nói nhảm đi, người mà nói gì ảnh hưởng đến danh tiếng của ta thì đừng trách Mộc Bạch này đối với ngươi không khách khí. "

“Xem ra sau này khó qua!” Mã Hồng Tuấn mở miệng nói: “Mộc Bách, ngươi vì tính mạng và tiền đồ của anh em, ngươi cho ta mượn búp bê tình dục mấy bữa như thế nào? Ta sẽ đi tìm viện trưởng mượn tiền mua một con búp bê tình dục sau đó đem nó trả lại cho ta!”

“Biến!” Đái Mộc Bạch tức giận mắt trắng dã nhìn về phía Mã Hồng Tuấn: “Ngươi biết giá một con búp bê tinh dục có giá bao nhiêu không? Với tính tình vắt cổ chày ra nước của viện trưởng, ngươi nghĩ ông ấy sẽ cho ngươi mượn tiền mua một con búp bê tình dục?”

“Ài...” Mã Hồng Tuấn nghe thấy vậy thì thở dài. Bất quá hắn liếc nhìn về phía Đái Mộc Bạch, đang tính toán khi nào Đái Mộc Bạch rời đi, mình sẽ lẻn vào phòng hắn ăn trộm con búp bê tình dục. Chơi búp bê tình dục xong, hắn rửa sạch sau đó cất lại là được.

“Các ngươi không thấy đói sao?” Diễm Linh Cơ đột nhiên mở miệng nói: “Nếu các ngươi không đói, vậy chúng ta đi trước!” Nàng quay ra nhìn Tiểu Y nói: “Tiểu Y, chúng ta đi thôi!” Tiểu Y cũng theo đó hơi gật đầu lẳng lặng đi theo sau lưng nàng.


Đái Mộc Bách chần chờ một chút sau đó mở miệng nói: “Chúng ta cũng đang định tới đó đây!” Bốn người liền quay trở lại Sử Lai Khắc học viện, Đái Mộc Bạch đưa họ tới học viện thực đường.

Cái gọi là thực đường kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc dù các món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.

Lúc bọn họ đi tới vừa hay, Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh với vẻ mặt lạnh như băng cũng đến. Ninh Vinh Vinh hôm nay khí sắc tốt hơn nhiều. Chu Trúc Thanh chỉ thoáng nhìn bốn người rồi gật đầu với Diễm Linh Cơ và Tiểu Y một cái.

Đái Mộc Bạch lấy tay đánh vào hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi lương thiện chút đi, tốt nhất là nên áp chế tà hỏa lại."

Mã Hông Tuấn cả giận nói: "Tại sao? Chả lẽ ngươi lại muốn ra tay, cho dù ngươi là lão Đại thì cũng phải chừa cho anh em huynh đệ ít cháo chứ đừng ăn tất như thế. "

Đái Mộc Bạch liền đánh hắn một phát rồi nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh vừa nhìn lại. Chu Trúc Thanh tựa hồ không chú ý tới bọn họ mà thong thả ăn điểm tâm, sắc mặt lại như lúc trước trở nên lạnh như băng.

Song Mã Hồng Tuấn lúc này đột nhiên thấy được có thêm hai thiếu nữ cũng độ tuổi mười hai ngồi vào bàn. Không biết từ lúc nào ở bên cạnh Diễm Linh Cơ và Tiểu Y xuất hiện hai cô gái nữa. Bên người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y không có hồn hoàn xuất hiện đã bị các nàng che dấu xuống nên Mã Hồng Tuấn không biết các nàng có được võ hồn là hình người.


Mấy nữ nhân nói chuyện phiếm với nhau, Ninh Vinh Vinh lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Ngay cả Chu Trúc Thanh cũng hơi phiến mắt nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Mã Hồng Tuấn đương nhiên biết họ đang bàn luận về mình, nhất thời nhụt chí ngồi xuống đập xuống bàn để chút giận.

Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Áo chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn vẫn lười biếng. Ngoại trừ tiểu Áo ra, xem ra mọi người đã đến đông đủ rồi, sau này tất cả mọi người sẽ cùng học tập một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng Tuấn là người của học viện chúng ta, vũ hồn cỏ gà, à không, là phượng hoàng."

Chợt nghe thấy hai chữ phượng hoàng Chu trúc Thanh ngẩng đầu liếc Mã Hồng Tuấn, rồi xẹt qua Đái Mộc Bạch thì tựa hồ thêm vài phần ý tứ. Mã Hồng Tuấn nói: "Được rồi, Đái lão đại, nghe nói học viên mới ngày hôm qua mới tới đã gây cho Triệu sư phụ không ít khó khăn là ai?"

“Hắn à?” Nhớ đến gì đó, Đái Mộc Bạch mới nhớ đến Vũ Vô Cực. Hắn nhớ được Vũ Vô Cực đến thực đường rất sớm kìa mà. Vậy không biết người ở nơi nào. Bất quá vừa nhắc đến Vũ Vô Cực thì Vũ Vô Cực cũng đã xuất hiện trước mặt đám người. Hắn xuất triệu hồi ra thần thông. Tất cả bản thân hắn có hai tay cộng thêm hai bàn tay quỷ thần nữa là bốn cánh tay. Đái Mộc Bạch mở miệng lên tiếng nói: “Vô Cực, chúng ta vừa nhắc tới ngươi xong. Không nghĩ ngươi ở trong bếp sao?”

Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Vũ Vô Cực: "Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực hơn ba mươi cấp nhưng sao có thể để Triệu sư phụ phải ra tay. Dù sao ông áy cũng là hồn thánh cấp bảy mươi sáu, ta không tin." Thấy bay hồn hoàn vàng, vàng, tím trên người Vũ Vô Cực hiện lên, Mã Hồng Tuấn lắc lắc đầu mở miệng nói.

“Đây chính là thức ăn hàng ngày của học viện sao?” Ninh Vinh Vinh nhìn từng chiếc khay xinh đẹp được đặt ở trên bàn. Những thức ăn ngon tuyệt bắt mắt được đặt trong khay chuyển đến những nữ nhân, nàng vô cùng mừng rỡ: “So với thức ăn ta ăn ở tông môn còn tốt hơn nhiều...” Nàng không khỏi mở miệng khen ngợi.

Trên bốn tay Vũ Vô Cực nâng lên bốn khay đồ ăn cực kỳ tinh mỹ. Hắn hướng về phía bốn thiếu nữ đẩy ra. Khoé miệng theo đó nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Thiếu Thiếu, Cương Thủ, Diễm Diễm cùng Chiếu Mỹ Minh, chúc bốn vợ yêu ăn ngon miệng!” Vừa nói hắn vừa nháy mắt với bốn người một cái. Mã Hồng Tuấn theo đó ngoác cả miệng khi nghe Vũ Vô Cực nói mấy lời này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận