Đạo Chu

Ba người ngạc nhiên, Tiểu Y hơi nhướng mày. Chỉ có Diễm Linh Cơ hơi đưa ra bàn tay, vẻ mặt có chút tò mò mở miệng hỏi: “Viện trưởng, ngài quen biết Đại Sư!?”

“Đương nhiên chúng ta là quen biết nhau!” Khuôn mặt Phất Lan Đức hơi hồi tưởng khi xưa, hắn thở ra một hơi dài: “Ta đã thấy hắn ở trên màn hình, hiện giờ hắn là viện trưởng học viện Thiên Địa rồi. Xem ra một nơi như thế xác thực phù hợp với hắn. Không biết các ngươi có mối quan hệ gì với hắn?”

Câu hỏi này làm ba người nhìn nhau một chút, Tiểu Y hơi gật đầu. Diễm Linh Cơ hiểu ý mở miệng nói: “Tiểu Y và ta, chúng ta là đồ đệ của Đại Sư!”

“Khó trách...” Phất Lan Đức nhìn hai người có chút kinh ngạc. Hắn cũng âm thầm cảm khái nói: “Lúc trước hắn đã từng nói với ta, một ngày nào đó sẽ bồi dưỡng ra một tên thiên tài hồn sư, khiếp sợ đại lục. Xem ra, các ngươi là lựa chọn của hắn. Võ hồn hai người các ngươi cũng rất giống hắn, đều là biến dị võ hồn. Bất quá, biến dị võ hồn của hắn còn là hướng không tốt phát triển.”

“Sư phụ từng nhắc qua ngài với chúng ta!” Diễm Linh Cơ gật đầu mở miệng nói: “Sư phụ từng nói có người bạn từng thành lập một học viện dạy dỗ ra những thiên tài. Đó là ước mơ cùng chung của sư phụ và người bạn này. Hẳn người đó là ngài đi. Chính vì vậy sư phụ còn từng nói sư phụ rất muốn biết học viên học viện Thiên Địa sẽ đụng độ với học viên của ngài.”

Nghe xong Diễm Linh Cơ nói, Phất Lan Đức trong mắt hiện lên một tia bi thương, còn có một tia mỉm cười: "Hắn vẫn còn quật cường như vậy. Như vậy mới là phong cách của hắn. Hắn rốt cuộc cũng chưa quên ước định với ta sao?” Ánh mắt hắn nhìn liếc mắt nhìn về phía ba người nói: “Tên ngu ngốc đó, hắn lần này mang các ngươi đến nơi này chẳng lẽ muốn cho ta nhìn thấy thành quả của hắn sao?”


Nhìn nụ cười tràn ngập giễu cợt từ miệng Phát Lan Đức, Vũ Vô Cực lắc đầu mở miệng nói: “Không phải! Chúng ta tự mình tới nơi này không nghĩ tới viện trưởng ngài là bạn cũ của Đại Sư mà thôi. Chúng ta cũng không muốn chứng minh điều gì cả. Nếu có, ta hy vọng tham gia học viện Sử Lai Khắc để tham gia cuộc tranh tài với học viện Thiên Địa của chúng ta. Khiêu chiến những người thiên tài do Đại Sư chỉ dạy, viện trưởng, ngài không cảm giác rất có tính khiêu chiến sao?”

Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười nói: “Thực lực chúng ta, viện trưởng ngài cũng đã thấy rồi. Ở học viện Thiên Địa có tổng cộng mười người đều có thực lực không kém chúng ta một chút nào. Họ cũng bằng tuổi chúng ta đều đã đạt được hồn sư trên ba bảy cấp. Ngài không thấy thú vị nếu chúng ta gặp mặt họ hay sao? Còn nói ngài không có niềm tin vào bản thân mình, không có niềm tin vào những học viên ngài dạy ra so sánh với Đại Sư?”

“Được, được...” Phất Lan Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh quang nhìn về phía ba người Vũ Vô Cực nói: “Ta sao có thể kém lão ấy được. các ngươi đi đi, nhanh chút chuẩn bị buổi tối khóa trình. Khóa trình cũng không nhẹ nhàng đâu."

Không nói đến cuộc nói chuyện giữa ba người và viện trưởng Phất Lan Đức, hai người Áo Tư Tạp cùng Ninh Vinh Vinh đang ở ngoài học viện chạy bộ.

"Áo Tư Tạp, một vòng này có còn xa lắm không?" Trong giọng nói của Ninh Vinh Vinh mang chút bất đắc dĩ.

Vừa mới bắt đầu thời điểm, nàng vẫn tin tưởng tràn đầy, mặc dù phụ trợ hệ hồn sư nhưng lúc còn ở nhà, phụ thân cũng vẫn đều yêu cầu nàng rèn luyện thân thể, nói cơ hồ cùng Phất Lan Đức giảng giải giống nhau như đúc. Cho nên thân thể của nàng cũng không kém, mặc dù kém so với chiến hồn sư nhưng thời gian dài rèn luyện chẳng những làm khí lực của nàng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa thực tế am hiểu chạy bộ.


Tuy nhiên, từ lúc rời đi học viện đến bây giờ, Ninh Vinh Vinh được Áo Tư Tạp dẫn đường thế nhưng một vòng còn chưa có hoàn thành. Thời gian đã trôi qua không ít. Dựa theo tốc độ này, đừng nói cơm trưa, cơm chiều có thể ăn được hay không cũng là một vấn đề. Huống chi, Thể lực đang không ngừng giảm xuống, căn bản không có khả năng vẫn bảo trì tốc độ này.

Áo Tư Tạp cười khổ nói: “ Đi ra thời điểm ta có nói quá, nhiệm vụ này căn bản là không có khả năng hoàn thành. Bất quá ngươi cũng đừng sợ, chúng ta là hai phụ trợ hệ hồn sư cùng một chỗ còn sợ đói bụng sao? Có muốn ăn chút gì không ….. “

Ninh Vinh Vinh liếc mắt nhìn hắn, mặc dù tuổi còn nhỏ, Nhưng ánh mắt nhu mì của nàng lại mang theo vài phần phong tình.

Áo Tư Tạp bị nàng nhìn xương cốt như có chút nhũn ra, hắc hắc cười thấp giọng nói: “ lão tử có căn đại hương tràng". Quang mang chợt lóe, một cây hương tràng thơm phức đã xuất hiện trong tay hắn, hướng Ninh Vinh Vinh đưa tới. ""Hương tràng của ta, đệ nhất hồn hoàn kỹ năng vốn là khôi phục. Chẳng những có thể xúc tiến thương thế khép lại, còn có tác dụng khôi phục thể lực. Ăn một chút đi. Có hương tràng của ta duy trì, đừng nói là chạy hai mươi vòng ngay cả chạy hai trăm vòng, chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn"".

Ninh Vinh Vinh có chút quái di nhìn Áo Tư Tạp, đột nhiên nói ra một câu cực kỳ hung tợn, “ lão nương còn có hai miếng bánh mì đây. Ăn cái đầu ngươi “ Nói xong, xuất ra Thất bảo lưu ly tháp, nhanh nhẹn mở lên phụ trợ gia tăng, tốc độ chợt tăng lên hướng về phía trước chạy đi.

“ Ách…. “ Áo Tư Tạp có chút sửng sốt, đừng nói là hắn, cho dù Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch ở đây, nghe được thiếu nữ có khí chất ưu nhã như Ninh Vinh Vinh cư nhiên nói một câu như vậy chỉ sợ cũng không thể tin được. Bọn họ cũng không biết địa vị của Ninh Vinh Vinh tại Thất bảo lưu ly tông như thế nào. Mà Ninh Vinh Vinh rốt cuộc không kiềm chế được, bộc lộ bản chất của mình.


Thất bảo lưu ly tông. Nghị sự đại điện.

Đại điện hướng về phía bắc, chiếc ghế chủ tọa khảm hoa được đặt theo phương bắc nam. Lưng ghế được khảm một khối ngọc thạch rất lớn. Ngọc thạch màu xanh biếc, tản ra hơi thở nhàn nhạt. Đúng là một khối cực phẩm ôn ngọc.

Trên chiếc ghế có một người đang ngồi, người này mặt tròn như ngọc, mũi thẳng miệng vuông, tướng mạo nho nhã ôn hào, một thân trường bào áo trắng không nhiễm chút bụi. Nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nhu hòa, như thế nào nhìn cũng như một người bình thường. Một đầu tóc đen mềm mại thả dài sau lưng. Hết thảy nhìn qua đều không thấy điểm gì làm bộ. Lúc này, hắn đang nhìn xuống một lão già mặc trang phục màu trắng đang đứng trước đó.

Trung niên nhân gật đầu, trên mặt toát ra một tia bất đắc dĩ: "Tiểu tổ tông này đi ra ngoài ma luyện cũng tốt, bằng không Thât bảo lưu ly tông thêm đau đầu, không biết Sử lai khắc học viện tình huống thế nào, chú Kiếm? "

“Không tệ lắm!” Lão già mặc áo bào trắng khẽ gật đầu mỉm cười: “Phất Lan Đức cũng không quá tệ đâu. Đúng rồi, vật kia ta đã giao cho Vinh Vinh, thất bảo lưu ly tháp con bé cũng tiến hoá thành cửu bảo giống ngươi!” Vừa nói mặt lão già vừa mỉm cười ra vẻ sủng nịnh.

“Vậy thì tốt quá!” Trung niên nhân cười mỉm: "Chú kiếm... viện trưởng Phất Lan Đức sao? Ta cũng rất tò mò, nghe nói hắn thật là một người có lý tưởng. Ta để xem hắn giáo dục Vinh Vinh như thế nào? Có lẽ, chỉ có rời khỏi gia đình, con bé mới có thể hiếu chút chuyện...”


“Ừm...” Lão già gật gật đầu mở miệng nói: “Sau khi không vượt qua cuộc thi tại học viện Thiên Địa, có lẽ đó là cú sốc rất lớn với con bé. Bất quá, hy vọng ở học viện Sử Lai Khắc, con bé sẽ tìm lại được lại sự tự tin ban đầu của mình!”

Một thanh âm vang vọng tòan đại sảnh, thanh âm tự như từ bốn phương tám hướng mà đến, âm vang kéo dài khắp nơi: "Phong Trí, ngươi yên tâm để Vinh Vinh một mình bên ngòai sao? Chẳng lẽ Sử Lai Khắc dạy học tốt hơn chúng ta? Không được, ta phải đem Vinh Vinh trở về, nàng ở bên ngoài, ta lo lắng không ngơi."

Ninh Phong Trí vẻ bất đắc dĩ: "Thưa chú Long. Ta cũng không yên tâm để con bé ở đó. Nhưng mọi người thật sự sủng ái nàng ta, ở nhà chẳng ai có thể dạy nàng, để nàng đi bên ngòai học tập có lẽ có chút tiến bộ"

“Lão Cốt...” Kiếm đấu la Trần Tâm gật đầu đồng ý nói: “Ta cũng cho rằng như vậy. Con bé xác thật nên đi ra ngoài học hỏi một chút. Chúng ta cũng đã già rồi!”

“Ngươi... lão Kiếm, ngươi không còn yêu con bé nữa sao?” Cốt đấu la cực kỳ tức giận mở miệng bất mãn nói: "Ai nói ta chiều Vinh Vinh. Ngươi thấy Vinh Vinh phá phách nhưng chẳng thấy mặt nhu thuận của nàng, ngươi có nhiều con, nhưng chỉ có một gái. Ngươi an tâm được sao?"

Ninh Phong Trí quả quyết nói: "Kiếm thúc, lần này bất kể nói rao sao, ra đều sẽ không tìm nàng về, ngài và Long Thúc cũng không nên đi. Không cần lo lắng an tòan của Vinh Vinh. Đứng đầu Sử Lai Khắc học viện là Hòang Kim Thiết Tam Giác - Đệ Nhât Tiêm Phong, hắn không có khả năng không biết Thât Bảo Lưu Ly tông của chúng ta. Có hắn bảo vệ, Vinh Vinh không có việc gì đâu. Hơn nữa ở đó còn có thằng nhóc Thiên Địa tông cùng hai vợ chưa cưới của nó, hẳn sẽ không có việc gì.”

Cốt Long đấu la tức giận vội vàng lên tiếng: "Vinh Vinh có chuyện gì ta tìm ngươi tính sổ, có sự cố gì, ta và lão Kiếm họat động gân cốt tí cũng được." Vừa nói hắn vẫy vẫy tay về phía Kiếm đấu la: “Lão Kiếm, ngươi tới đây. Ta sớm đã không nhịn nổi ngươi rồi. Không nghĩ tới ngươi vào hùa với Phong Trí...” Ninh Phong Trí thấy vậy chỉ có thể cười khổ. Hắn chỉ có thể để mặc hai lão già này ra ngoài quyết đấu cùng với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận