Đạo Chu

Nãy giờ Vũ Vô Cực tại sao lại giải thích cho Thiên Nhận Tuyết nhiều như vậy đơn giản nguyên nhân vì hắn đang đem cuộc chiến này chiếu sóng trực tiếp đến mọi người. Bất cứ ai đang xem phim ảnh đều sẽ bị thay đổi kênh một cách bắt buộc. Trận chiến này chính là cho mọi người thấy võ tu khủng bố như thế nào. Chưa thành thần nhưng lại có thể nghịch chiều phạt thần.

“Ngươi đừng coi thường người quá đáng!” Thiên Nhận Tuyết nổi giận quát lên một tiếng, thất bại liên tiếp làm cho lửa giận trong lòng nàng hừng hực như thiêu đốt. Song chưởng Thiên Nhận Tuyết duỗi ra, cả người tại không trung như tạo thành chữ thập, ngẩng đầu lên, một tiếng huýt sáo dài, dễ nghe từ trong miệng nàng phát ra, trong phút chốc, trên người hắn bộc phát ra kim quang lấy mắt thường khó phân biệt được tốc độ trong nháy mắt khuếch trương, chỉ là nháy mắt công phu cũng đã bao trùm cả vạn thước vuông của không trung. Thiên Sứ Lĩnh Vực lập tức theo đó tràn ra đem Vũ Vô Cực trực tiếp bao phủ vào bên trong.

Bàn tay Vũ Vô Cực đưa lên phẩy phẩy, hắn cười nhạt nói: “Một trong những kỹ năng của ta đó chính là vô hiệu hóa mặt trái của các lĩnh vực đối với bản thân mình. Lĩnh vực Thiên Sứ của ngươi với ta là hoàn toàn vô dụng.” Nhìn kim sắc quang mang bao phủ mình, Vũ Vô Cực hơi nghiêng đầu có vài phần ngạo mạn đáp lại.

Đối mặt với Vũ Vô Cực ngạo mạn đứng đó giễu cợt nhìn nàng, hai tay nàng làm ra một động tác như đang nâng lên một cái gì đó, một cái ảo ảnh Thiên Sứ khổng lồ hiện ra sau lưng nàng, ngọn lửa màu vàng kinh khủng ngưng tụ thành một thanh Thiên Sứ Chi Kiếm thật lớn. Đây không phải là thần khí, mà là do hồn lực bản thân Thiên Nhận Tuyết ngưng tụ mà thành, cự kiếm dài đến trăm mét trông như thật. Lúc trước Vũ Vô Cực từng thấy Kiếm Đấu La cũng thi triển năng lực giống như vậy, nhưng công kích của Kiếm Đấu La so với năng lượng ba động bộc phát ra lúc này của Thiên Nhận Tuyết chỉ như là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.

“Thú vị lắm!” Vũ Vô Cực không tránh không né mà trực tiếp đưa tay ra phẩy phẩy khiêu khích. Điều này càng làm cho Thiên Nhận Tuyết vô cùng tức giận. Nàng lập tức tăng mạnh lực đạo đánh ra. Theo đó thanh kiếm hung hăng trực tiếp bổ thẳng về phía Vũ Vô Cực.Vậy mà Vũ Vô Cực lại hoàn toàn không có ý định né tránh đòn tấn công này của Thiên Nhận Tuyết.

Chẳng lẽ hắn không tránh không né muốn tiếp đòn tấn công này? Mặc dù hắn có lực lượng của thần nhưng nàng còn không tin được đối phương có thể trực diện được chiêu này. Cho dù là thần đi nữa nếu trực diện tiếp chiêu này không chết cũng tàn. Trên thân Thiên Sứ Chi Kiếm bốc lên ngọn lửa màu vàng mênh mông, cùng với thân thể Thiên Nhận Tuyết ngang trời bổ xuống.

Ầm!

Thanh kiếm bổ mạnh vào người Vũ Vô Cực, cả bầu trời dường như biến sắc, giống như mặt trời đã lặn sâu vào trong đất. Bầu trời của cả đại dương hoàn toàn hiện ra một mảng màu vàng chói sáng, cho dù ở đất liền cách xa ngoài ngàn dặm, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Phanh! Không giống như mọi người tưởng tượng như vậy. Thân thể với một đôi cánh trắng trực tiếp bị đánh bay. Lông vũ màu trắng phát ra kim quang tán loạn khắp nơi. Cùng theo đó quần áo nàng hoàn toàn rách nát ngay cả bộ áo giáp được ngưng kết bởi hồn cốt cũng vỡ toàn. Cơ thể bắn ngược lại giống như một viên pháo đạn. Miệng nàng trực tiếp hốc ra một ngụm máu tươi. Kim sắc lập lòe trong đoàn máu tươi xinh đẹp của nàng làm cho người ta cảm giác thê mĩ vô cùng.

Ánh sáng tản đi để lộ ra một đoàn huyết nhục không ra hình dáng gì lúc nhúc ở trên không trung. Máu tươi lơ lửng trong không trung bị đoàn huyết nhục hút lại theo đó thân hình một người thanh niên dần dần ngưng tụ lại. Hình ảnh cũng có vài phần quỷ dị. Khi hắn xuất hiện thì trực tiếp hộc ra một ngụm thở dài: “Thực sự là... vẫn quá miễn cưỡng bắn ngược lại đòn tấn công cấp thần. Nếu mình có thể độ kiếp một lần nữa thì ngược cô ta giống như ngược gà nhà chó cảnh!”

Một trong những thần thông Vũ Vô Cực đó chính là nháy mắt hấp thu toàn bộ lực tấn công kẻ địch theo đó gập bội bắn ngược tấn công về phía đối thủ. Tuy nhiên lần này bắn ngược thực sự vượt qua khả năng thừa nhận cực hạn của hắn. Theo đó sinh mệnh lực từ hoàng kim thánh thụ ẩn chứa trong cơ thể Vũ Vô Cực điên cuồng quán trú đem thân thể hắn khôi phục lần nữa. Đồng cảm giác bỏng cháy và lực tịnh hóa đang ngăn cản quá trình này nhưng Vũ Vô Cực lại lợi dụng nó lần nữa bắt đầu rèn luyện thân thể mình.

Thiên Nhận Tuyết cũng lần thứ hai bại trước đòn tấn công giao phong với Vũ Vô Cực. Tuy nhiên nàng cũng phát hiện được thực lực Vũ Vô Cực dù so sánh được với thần nhưng rõ ràng vẫn kém nàng một chút. Thần thể Thiên Nhận Tuyết khiến cho nàng có được khả năng phòng ngự rõ ràng cao hơn Vũ Vô Cực một chút.

Song thân mình lảo đảo Thiên Nhận Tuyết cố gắng ổn định thân hình thấy được nàng đang chật vật thế nào. Thần niệm cũng cho Thiên Nhận Tuyết thấy được thân hình Vũ Vô Cực cũng theo đó tan nát. Hắn bị ngọn lửa mặt trời của nàng cùng với thần lực thiên sứ xâm nhập. Bất quá cái cục thịt màu đỏ mấp máy đó lại từ từ khôi phục làm cho Thiên Nhận Tuyết cạn lời.

Hiện giờ nàng cũng bị thương nặng, từng giọt máu mang theo quang mang kim sắc nhỏ xuống mà lại huyễn lệ. Dưới ánh mặt trời, thần lực nàng cũng nhanh chóng khôi phục. Thương thế cũng theo đó dần dần khôi phục. Tốc độ khôi phục của nàng không kém so với Vũ Vô Cực chút nào có khi còn nhanh hơn một chút.

Thiên Nhận Tuyết nhận thấy mình tấn công gần đối với Vũ Vô Cực quả thực là bất lợi lớn. Nếu như nàng thực sự đoán không sai thì mấy chiêu Vũ Vô Cực đều là có nhược điểm cả. Đôi mắt xinh đẹp nàng cũng vì thế nheo lại. Thái dương chân hỏa nóng rực trên người nàng bùng phát hình thành ngọn lửa xích kim sắc hừng hực thiêu đốt, bao phủ thân hình nàng cùng Thiên Sứ Thánh Kiếm.

Phát động công kích đầu tiên chính là Thiên Nhận Tuyết, nàng đã tích tụ thái dương chân hỏa khá lâu nên năng lượng ngưng tụ đã quá mức khổng lồ, nếu không bùng nổ, ngay cả thân thể nàng cũng tiếp nhận không được.

Thiên Sứ Thánh Kiếm chợt giơ lên cao..., trong phút chốc, một cột lửa xích kim sắc thật lớn tựa bóng kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu Thiên Nhận Tuyết, lấy Thiên Sứ Thánh Kiếm làm gốc, nhắm thẳng vào không trung, nhưng lúc này áp lực lại tập trung hoàn toàn lên thân thể Vũ Vô Cực. Giờ này khắc này, thần niệm của Thiên Nhận Tuyết cũng hòa hợp thành một thể với một kiếm này, tinh khí thần trong nháy mắt đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Khi Thiên Nhận Tuyết trực tiếp tấn công thì ngay lập tức nàng cũng dịch chuyển cơ thể mình sang một bên vì lo lắng Vũ Vô Cực sẽ chơi trò phản đòn đối với nàng. Quả nhiên khi thấy được nàng dịch chuyển, Vũ Vô Cực cũng không có trực tiếp ngạnh kháng đối với chiêu thức mà trực tiếp đôi tay hội tụ chập vào nhau sau đó đẩy ra.

“Ân...” Thiên Nhận Tuyết hơi co rụt lại con mắt. Nàng cảm nhận được thần niệm của mình bị một thứ gì đó hút lấy hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nàng thấy được cả ngọn lửa thái dương của mình giống như bị một cái hũ nuốt sống với nhau. Đôi môi xinh đẹp hơi mở nói: “Thứ gì!?”

Bản thân Thiên Nhận Tuyết thấy được không gian trở nên vặn vẹo, hình dáng Vũ Vô Cực cũng không thấy rõ. Chỉ thấy ở bên cạnh Vũ Vô Cực không là trước người hắn một vật đen nho nhỏ đang phát ra một cỗ hấp lực cực mạnh. Cỗ hấp lực này có thể hút được cả ánh sáng hơn nữa không gian xung quanh nó còn vặn vẹo đến đáng sợ. Từ đó, Thiên Nhận Tuyết cảm nhận được khi tức nguy hiểm đáng sợ.

“Đó là thứ gì...” Vũ Vô Cưc nghe được âm thanh run run từ miệng Thiên Nhận Tuyết. Nàng hơi kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi có thể tạo ra không gian loạn lưu?”

“Không là hắc động!” Vũ Vô Cực lắc đầu mở miệng nói. Bàn tay đưa ra tản đi nhất thời lỗ đen biến mất: “Giống như hồn sư có hồn kỹ hấp thu hồn hoàn, võ tu chúng ta cũng có thần thông khi lột xác. Đây là chiêu thức thần thông cuối cùng của ta khi lột xác lần cuối. Nguyên ám: vũ trụ chung kết, nó sẽ tạo ra một hắc động. Với thực lực của ta đương nhiên muốn tạo ra hắc động cơ bản là không thể nào trừ khi ta vượt qua vài lần lôi kiếp nữa.”

“Hắc động, so với không gian loạn lưu mà nói thì cơ bản không có cách nào so sánh. Hắc động có thể dễ dàng nuốt cả một hành tinh. Ngay cả mặt trời hay cả cái đại lục đấu la nay cũng khó thoát được nếu như ở trong vũ trụ dính vào hắc động. Giống như ngươi vậy cho dù là thần cũng khó thoát chết với nó. Đáng tiếc chiêu thức này... Nếu không phải nó quá là gân gà ta mới không sử dụng gì đó.”

Vũ Vô Cực nói không sai, nguyên ám chung kết có thể tạo ra một hắc động đồ thần diệt tiên. Bất quá tốc độ di chuyển của chiêu này thực sự làm cho Vũ Vô Cực cạn lời. Ngoài ra nó cũng thực có vài phần khó kiểm soát. Đánh với Thiên Nhận Tuyết, hắn muốn thử dụng một chút nhưng đáng tiếc cơ bản là không có thì tiếc mà có thì lại không dùng. Chỉ cần đối thủ thoáng chút đề phòng sẽ trực tiếp chạy mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui