Đạo Cơ


“Ta thật không phải cố ý…” Tôn Hổ một bên lui về phía sau một bên nói.

“A! Ta liều mạng với ngươi!” Phương Ngôn đâu chịu nghe Tôn Hổ giải thích, thế như hổ điên cuồng nhào tới.

Nguyên bản Tôn Hổ cùng Phương Ngôn thực lực còn tương xứng, nhưng là sau khi Tôn Hổ không cẩn thận đụng vào nghịch lân của Phương ngôn, khí thế hai bên liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phương Ngôn mấy năm này cũng không thiếu đánh nhau, thân thủ hôm nay đã không kém, lúc này dưới cơn thịnh nộ tốc độ, lực lượng lại được tăng lên rất nhiều, mà bên này Tôn Hổ khí thế đã sớm rớt xuống đáy cốc nào so được với Phương Ngôn, lúc này ở đâu còn có thể ngăn cản được.

Đạp mạnh một cái Phương Ngôn nhanh chóng nhào tới theo chính diện kẹp lấy cổ Tôn Hổ, đùi phải đã sớm chắn ngang tại sau lưng hắn, tiếp theo toàn thân mạnh mẽ phát lực, liền chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên, cả thân thể Tôn Hổ trực tiếp hướng về phía sau ngã xuống, phía sau lưng nặnng nề đập xuống mặt đất.

Ai nhìn cũng biết được đến đây tỷ thí cũng nên chấm dứt, nhưng khi vừa nghĩa tới trên mặt có một vết thương sưng to có thể mang đến không ít phiền toái Phương Ngôn liền tức đến chịu không nổi, gầm nhẹ một tiếng sau một lát liền nhào tới đè lên người Tôn Hổ, lại tiếp tục trao đổi quyền cước với Tôn Hổ đang còn nằm trên đất, đánh một quyền liền rống một tiếng “Ai cho ngươi cái gan đánh vào mặt lão tử”.

Một lát sau Tôn hổ rốt cục chịu không được, liên tục cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, ta nhận thua!”“Con mẹ nó, lại dám đánh vào mặt của lão tử!” Phương Ngôn “Phanh” một quyền lại nện lên người của Tôn Hổ, lúc này mới không cam lòng đứng lên.

Thạch Lỗi ngay khi nhìn thấy Tôn Hổ lỡ tay đánh vào mặt của Phương Ngôn liền đã biết trận này Thất Tiên bang nhất định thắng, khi thấy Phương Ngôn từ trên người của Tôn Hổ đứng lên, lập tức giả vờ giả vịt chạy tới lôi kéo Phương Ngôn nói: “Tả hộ pháp, ngươi cũng thật là, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả.


”Bên kia Hồ bang chủ sớm đã cho người đến bên nâng Tôn Hổ đứng dậy, sau khi nghe được lời nói của Thạch Lỗi da mặt nhịn không được giật giật mấy cái, hiển nhiên là nghe ra được lời nói của Thạch Lỗi là nghĩ một đằng nói một nẻo, trong nội tâm liền lập tức nổi giận.

“Hồ bang chủ, hôm nay Thất Tiên bang chúng ta may mắn dành thắng lợi, cái này tặng thưởng có phải hay không nên thuộc về chúng ta?” Thạch Lỗi cũng chẳng quan tâm trong lòng Hồ bang chủ có tức giận hay không, liền nói thẳng.

Này Hồ bang chủ tính ra cũng có chút quyết đoán, cưỡng chế giận dữ trong lòng nói: “Chuyện đó là tất nhiên, chúng ta ngày khác lại tiếp tục luận bàn.

Hừ, đến lúc đó Cửu Long bang chúng ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!”“Tùy thời phụng bồi!” Thạch Lỗi không chút nào yếu thế nói.

Rồi sau đó Thạch Lỗi liền trực tiếp hướng một bên bậc thang đi đến, đem tất cả bốn miếng tiên thạch sáng long lanh nhặt lên, trong tay áng chừng, vui thích nhét vào trong ngực.

Sau khi đã thu hồi tiên thạch xong, hắn mới chợt phát hiện phía trên bậc thang cao nhất, ở trước cánh cửa lớn của đại viện chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một trung niên nam tử, đang mỉm cười đánh giá bọn họ.

Lúc trước lực chú ý của tất cả mọi người một mực đều đặt ở bên trong trận tỷ thí của Phương Ngôn cùng Tôn Hổ, tuy có nghe được tiếng mở cửa phát ra từ đại viện, những cũng không lo lắng nhìn đến cùng xem là chuyện gì xảy ra, lúc này cũng không có việc gì khác, tất cả ánh mắt đều tập trung chú ý tới vị nam tử trung niên kia.

Trung niên nhân kia cười nói: “Các ngươi tiếp tục chơi trò chơi của các ngươi a.


”Vừa nói xong nam tử trung niên kia liền thò tay hướng phía trên cánh cửa ấn nhẹ một cái, tiếp đến liền thấy một đạo thanh khí theo trong tay hắn bay ra, sau đó bao phủ lấy viên đá có chút tối nhạt được khảm trên cánh cửa đem nó cuống xuống phía dưới.

“Bạch” một tiếng một tay nam tử tiếp lấy viên đá, vị nam tử trung niên kia lập tức nhắm mắt vận lực, đám người liền được tận mắt nhìn thấy viên đá trong tay nam tử lại sáng ngời lên, cuối cùng thậm chí so với lúc bọn hắn mới tới còn muốn sáng hơn không ít.

Sau một lúc Trung niên nam tử mới thỏa mãn mở mắt ra, tiện tay hướng lên trên ném đi, một đạo thanh khí liền bảo phủ lấy miếng đá này giúp nó bay lên, vừa vặn khảm lại vào bên trong vết lõm nằm trên cánh cửa đại viện.

Rồi sau đó trung niên nam tử kia hướng đám người cười cười, cũng không nói gì mà nhanh chóng xoay người tiến vào bên trong đại viện, lại từ bên trong đóng cửa lại.

“A! Trong căn đại viện này thế mà lại là nơi ở của một Trận đạo tiên nhân!”“Trận đạo tiên nhân cái con khỉ, rõ ràng là Ngọc đạo tiên nhân!”“Mẹ nó, chúng ra trước kia làm sao lại không biết a…”“Theo các ngươi, vị tiên nhân này đã đạt đến cảnh giới gì rồi? Là Bán Tiên hay là Chân Tiên?”“Nói ngươi ngu ngươi lại không chịu, tiên nhân đạt đến Chân Tiên cảnh còn chịu ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này sao?”…Đám người ồn ào nghị luận, đã hoàn toàn quên mất trận tỷ thí có chút không thoải mái vừa rồi.

Hồi lâu sau mọi người mới tán đi, Thất Tiên bang bảy người trở lại thành Nam về sau cũng đường ai nấy đi tự trở về nhà của mình, rất nhanh trên đường cũng chỉ còn lại có một mình Phương Ngôn.

Lúc này Phương Ngôn mặt còn mơ hồ còn có chút đau, nhịn không được chửi nhỏ một câu “Súc sinh”.


Hắn sở dĩ mỗi lần bị người khác đánh vào mặt liền tức giận cũng không phải bởi vì sợ đau, cũng không phải sợ trên mặt để lại sẹo, mà là vì sợ bị hàng xóm láng giếng chứng kiến.

Những trưởng bối kia đều rất quan tâm hắn, trông thấy hắn bị thương tự nhiên sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, bị thương ở địa phương khác còn có thể dùng quần áo để che lấp, nhưng bị thương trên mặt lại rất khó để che dấu với ánh mắt của mọi người, cho nên hắn mới như thế kiêng kị bị người khác đánh vào mặt, mỗi lần đấu võ đều sẽ trịnh trọng theo sát đối phương đề ra yêu cầu.

Nếu chỉ vì để không làm các vị trưởng bối trong xóm lo lắng, hắn không tham gia đánh nhau nữa cũng không sao, nhưng vì để tăng cơ hội thức tỉnh đạo cơ sớm hơn một chút, hắn liền phải kiên trì dựa vào các trận đánh nhau để không ngừng rèn luyện thân thể.

Tuy nhiên, tự mình một người rèn luyện cũng có thể tạo được hiệu quả như vậy, hơn nữa sẽ không bị thương, hắn trước kia cũng thử làm như vậy.

Sở dĩ hắn gia nhập Thất Tiên bang đi theo Thạch Lỗi đánh đông dẹp tây, kéo bè kéo lũ đánh nhau nguyên nhân lớn nhất chính là hắn muốn học được bộ võ công tuyệt học của Thạch Lỗi có tên là "Cửu Thú Công".

Mà hắn tuyệt sẽ không nghĩ tới, kỳ thật lúc này Thạch Lỗi cũng đang tính toán đến việc đem "Cửu Thú Công" truyền thụ cho hắn và Lưu Cường.

So sánh với những thanh thiếu niên cùng thế hệ mà nói, Thạch Lỗi không thể nghi ngờ là vô cùng may mắn, hắn khi còn bé vô tình gặp được một vị Bán Tiên trung kỳ đang hấp hối, hắn liền giúp vị kia chôn cất thi thể với điều kiện là vị Bán Tiên kia phải truyền thụ lại cho hắn môn tuyệt học "Cửu Thú Công".

Nhưng từ một góc nhìn khác mà nói, hắn lại khá bất hạnh, bởi vì tư chất của hắn không tốt, cho dù có trong tay một môn chân chính võ công tuyệt học như "Cửu Thú Công" thì qua tuổi hai mươi đạo cơ của hắn vẫn không thể thức tỉnh.

Hơn mười năm thời gian hắn thậm chí không thể đem Cửu Thú Công luyện thành một phần năm, hắn xem chừng cứ với tốc độ này sợ rằng cả đời này cũng đừng nghĩ luyện thành "Cửu Thú Công".


Tối nay nhìn thấy Phương Ngôn sau khi bị đánh vào mặt hữu quyền không ngờ đại phát thần uy, khí thế vô cùng liền đem Tôn Hổ đánh cho không ngóc đầu lên nổi, Thạch Lỗi đột nhiên cảm giác được, tiểu tử Phương Ngôn này tư chất tu luyện thật sự không tồi, nếu đem "Cửu Thú Công" truyền lại cho Phương Ngôn nói không chừng có thể đem hắn bồi dưỡng thành Thất Tiên bang đệ nhất cao thủ.

Mặt khác, Lưu Cường cũng đã theo hắn nhiều năm, một mực trông mà thèm "Cửu Thú Công", cũng là thời điểm cho Lưu Cường một chút chỗ tốt.

Thạch Lỗi sở dĩ đột nhiên có những ý nghĩ này một phần cũng vì chịu ảnh hưởng từ vị Ngọc đạo Bán Tiên đột nhiên xuất hiện bên trong đại viện, Đô Thiên tiên giới là tiên nhân thiên hạ, không tu tiên liền cái rắm cũng không phải.

Hắn nhìn lại xung quanh mình tất cả bằng hữu đều vì thức tỉnh đạo cơ mà đau đầu, trong tay có " Cửu Thú Công " nhưng không làm nên chuyện không bằng truyền thụ đi, vạn nhất thật có thể thúc đẩy một hai người thức tỉnh đạo cơ thì sao? Chính mình có bằng hữu là tu tiên giả, chẳng phải so với việc bản thân chỉ thể đứng ngoài ngắm nhìn mấy vị tu tiên giả không quen không biết kia sử xuất thần thông không phải là tốt hơn rất nhiều sao?Tối hôm đó Thạch Lỗi rốt cục quyết định, chọn Lưu Cường cùng Phương Ngôn trở thành nhóm truyền nhân đầu tiên của "Cửu Thú Công".

Bên kia Phương Ngôn vẫn còn chưa biết gì, bụm lấy má phải bầm tím sờ soạng đi đến cửa nhà.

Mới vừa vặn móc ra chìa khóa để mở cửa, chợt nghe phía sau lưng truyền đến một tiếng làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị vang lên: "Oa ô!"Trong con hẻm vừa nhỏ hẹp vừa tối đen như mực, Phương Ngôn vốn có điểm sợ hãi trong nội tâm, quái thanh này đột ngột truyền đến, khiến hắn hoảng sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, cái chìa khóa "loảng xoảng" một tiếng liền rơi trên mặt đất, mà bản thân của hắn cũng kinh hô một tiếng "Mẹ nó", lưng tựa lên cửa hai tay miễn cưỡng nâng lên bày ra một tư thế phòng ngự.

"Ha ha! "Một tiếng cười như chuông bạc theo bên trong con hẻm tối truyền đến, một thân ảnh xinh đẹp nhảy ra cười lớn không ngừng, cười đến thở không ra hơi, đứt quãng nói: "Nguyên lai đường đường là Thất Tiên bang Tả hộ pháp cũng chỉ có chút can đảm như vầy thôi.

""Vương Tiểu Đồng, huynh liều mạng với muội!" Phương Ngôn thật sự là tức đến chịu không nổi, gầm nhẹ một tiếng liền tiến lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận