Đạo Cơ


"Tả hộ pháp tha mạng!" Trong bóng tối Vương Tiểu Đồng đem tay che ở trước người, hướng về sau nhanh chóng thối lui."Muội còn dám nói!" Phương Ngôn lập tức xuất hiện trước người Vương Tiểu Đồng, hai bàn tay khẽ nâng lên, tựa như đang cầm lấy một chén rượu bình thường, không chút chần chừ, nhắm vào hai má của Vương Tiểu Đồng mà véo một cái."Ai nha! Phương Ngôn ca, người ta biết sai rồi! Đừng véo muội nữa mà!" Vương Tiểu Đồng liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.Tuy trong đêm tối không thể nhìn thấy rõ làn da của Vương Tiểu Đồng, nhưng Phương Ngôn vẫn rất tận hưởng việc được véo lấy đôi má đào trơn mềm của nàng, bất quá ngay lúc đôi tay đang tê dại bởi những xúc cảm mạnh mẽ hắn lại đột nhiên dừng lại, vỗ vỗ tay, hào phóng mà nói: "Được rồi, bỏ qua cho muội lần này đấy."Thấy Phương Ngôn không tiếp tục nữa, Vương Tiểu Đồng lúc này mới trầm tĩnh lại, cười nói: "Yên tâm đi, muội sẽ không nói cho người khác biết đâu.""Dù muội có nói hay không cũng chẳng sao cả, có can đảm đến mấy cũng không chịu nổi mấy trò đùa tinh quái này của muội.

Đúng rồi, nha đầu chết tiệt này, tại sao còn qua đây lúc đêm hôm khuya khoắt thế này? Lúc ta dặn dò muội ở Như Ý Phường, muội còn sảng khoái đáp ứng cơ mà cuối cùng sao lại như thế này hả?" Phương Ngôn tức giận nói."Ừm..." Vương Tiểu Đồng kéo dài giọng bắt đầu kiếm cớ, tuy Phương Ngôn thấy không rõ khuôn mặt của nàng, những vẫn có thể khẳng định chắc chắn rằng nha đầu kia đang đảo mắt không ngừng."Được rồi, muội không cần hướng ta giải thích, mau mau trở về nhà đi, cha mẹ muội chắc đang rất lo lắng đấy.""Hì hì! Chùm chìa khóa kia của huynh có phải là đánh rơi rồi không, trước hết cứ để muội giúp huynh tìm lại đã rồi hẳn rời đi cũng không muộn a."Không đợi Phương Ngôn trả lời Vương Tiểu Đồng liền đi tới cửa, thân thể khom xuống nghiêm túc tìm kiếm, rất nhanh liền nghe mấy tiếng "loảng xoảng" vang lên, chùm chìa khóa đã bị nàng nắm trong tay."Đưa qua cho ta!"Phương Ngôn mở ra bàn tay, nhưng chỉ dừng ở giữa không trung, lại không có chủ động đi qua nhận lại chùm chìa khóa.Trong bóng tối Vương Tiểu Đồng lại có hơi giật mình một chút, rồi sau đó liền đem chùm chìa khóa ném đến bàn tay của Phương Ngôn, từ đầu đến cuối tay của cả hai cũng không hề tiếp xúc lấy một lần.Đợi Vương Tiểu Đồng đi rồi, Phương Ngôn lắc đầu cười cười, lúc này mới mở cửa đi vào.Buổi tối Phương Ngôn đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nhưng theo thường lệ thì hắn cũng không có lập tức đi ngủ, mà là không ngừng suy nghĩ về hai nguyện vọng lớn nhất cả đời hắn.

Cũng chính hai nguyện vọng này đã ảnh hưởng rất lớn đến thái độ của hắn đối với Vương Tiểu Đồng, mấy năm qua hắn và Vương Tiểu Đồng quan hệ vô cùng tốt nhưng thủy chung vẫn chỉ dừng ở mức bạn bè thân thiết không tiến thêm dù chỉ một chút cũng chính bởi vì hai nguyện vọng này.Nguyện vọng thứ nhất của hắn cũng giống với nguyện vọng của tất cả các thanh thiếu niên khác ở Đô Thiên tiên giới, hắn hi vọng đạo cơ của chính mình có thể thức tỉnh càng sớm càng tốt.Đô Thiên tiên giới là thánh giới của tu tiên giả, mà thức tỉnh đạo cơ chính là bước đầu tiên trên con đường truy cầu đại đạo.


Chỉ có người đã thức tỉnh đạo cơ mới có thể cảm nhận được cũng như chủ động luyện hóa khí Thái Hoa nồng đầm tồn tại ở mọi nơi trong Đô Thiên tiên giới, sau đó đem những tia tiên khí này chuyển hóa thành tự thân đạo lực, cuối cùng là sử dụng đạo lực để thi triển ra thần thông tiên pháp.Thế giới này từ trước đến nay luôn luôn không công bằng, nếu không cũng sẽ không có sự phân chia thiên phú cao thấp hay tư chất tốt xấu.

Đô Thiên tiên giới có người sinh ra đạo cơ liền đã thức tỉnh, hơn nữa phẩm giai cũng cực cao; có người lại phải chờ đến bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí tại thời điểm trút hơi thở cuối cùng mới có thể thức tỉnh đạo cơ, hơn nữa phẩm giai không chút nghi ngờ là loại thấp nhất.

Phẩm gia của đạo cơ phân chia từ thấp đến cao là Bán Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên các loại cảnh giới, tục truyền trên đời này có người trời sinh liền sở hữu đỉnh cấp Thiên Tiên đạo cơ, mà đại đa số người lại chỉ có thể thức tỉnh ra sơ giai Tiểu Tiên đạo cơ ngay tại thời điểm cuối cùng của cuộc đời, tình huống như vậy làm sao có thể nói là công bằng?Nhưng mà lão Thiên cũng không phải hoàn toàn vô tình, hắn ít nhất cũng cho mỗi người một cơ hội để thức tỉnh đạo cơ của bản thân.


Đô Thiên tiên giới khí Thái Hoa sung túc, cho dù ngươi có là tư chất kém cỏi nhất cũng sẽ thức tỉnh được đạo cơ ở những năm cuối cùng của cuộc đời, bởi vì khi đó ngươi đã bị thời gian bào mòn hoàn toàn, thân thể cơ năng đã trở nên suy yếu, ngược lại nhờ vậy mà nguyên bản đạo cơ thấp kém ẩn tàng tại sâu trong thân thể lại bị buộc phải thức tỉnh.Chỉ cần đạo cơ thức tỉnh thì ít nhất cũng có tu vi Bán Tiên sơ kỳ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà những trưởng bối lớn tuổi ở Đô Thiên tiên giới luôn luôn nhận được sự tôn trọng từ mọi người.Càng sớm thức tỉnh đạo cơ thì phầm giai lại càng cao, qua đó có càng nhiều thời gian để tu hành tăng lên cảnh giới của chính mình, cảnh giới tăng lên sẽ giúp cho thọ nguyên tăng trưởng, kể từ đó lại có càng có thêm thời gian để tu hành, khả năng đột phá cảnh giới lại được tăng thêm vài phần, đây rõ ràng là một vòng tuần hoàn bất tận.

Từ đó có thể thấy, sớm một chút thức tỉnh đạo cơ đối với mội người là trọng yếu đến mức nào.Đô Thiên tiên giới đem tuổi thọ trung bình của một người phân chia thành bốn giai đoạn, từ lúc sơ sinh đến ba tuổi là giai đoạn thứ nhất, người có thể thức tỉnh đạo cơ ở giai đoạn này cơ hồ đều có thể trở thành tu tiên giả đỉnh tiêm của cả một thế hệ, nếu không được cũng có thể trở thành bá chủ một phương; bốn đến mười tuổi làm một giai đoạn, người có thể thức tỉnh đạo cơ trong giai đoạn này tư chất cũng là thượng đẳng, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng; mười một đến hai mươi lăm tuổi là giai đoạn thứ ba, đạo cơ có thể thức tỉnh trong giai đoạn này tư chất cũng đạt đến trung đẳng, chỉ cần cố gắng, chưa hẳn là không có cơ hội làm nên một phen đại nghiệp; từ hai mươi sáu tuổi trở về sau chính là giai đoạn cuối cùng, người thức tỉnh ở giai đoạn này chiếm đại đa số ở Đô Thiên tiên giới, thiên phú cũng chỉ ở mức bình thường, nếu không có đại nghị lực cùng tài nguyên vô số hoặc vô tình gặp được đại kỳ ngộ thì muốn bước chân vào Thiên Tiên cảnh giới gần như là không có khả năng.Tuy người thức tỉnh đạo cơ sau hai mươi lăm tuổi chiếm đại đa số, nhưng sự phát triển của Đô Thiên tiên giới cũng không phải bọn họ có khả năng gây ảnh hưởng, cho nên cũng không có phân chia rõ rang ở giai đoạn này mà trực tiếp lấy từ tuổi hai mươi sáu trở về sau thành gia đoạn cuối cùng để thức tỉnh đạo cơ.Phương Ngôn đời này nguyện vọng lớn nhất chính là sớm một chút thức tỉnh đạo cơ bước lên con đường tu tiên.

Trước ba tuổi hắn còn chưa hiểu chuyện, bất quá từ năm lên sáu lên bảy liền hiểu rõ sớm một chút thức tỉnh đạo cơ có bao nhiêu trọng yếu, hắn khi đó cùng một nhóm mấy đứa trẻ khác cả ngày đều hô là "Oa nha, ta muốn trước mười một tuổi thành công thức tỉnh đạo cơ", rất nhanh sinh nhật thứ mười của hắn liền đi qua, hắn cũng trở thành một cái mười một tuổi thiếu niên.


Rồi sau đó nguyện vọng của hắn lại biến thành tại trước lúc hai mươi lăm tuổi thành công thức tỉnh đạo cơ, hắn là thật sự không nghĩ sẽ sống một cuộc sống tầm thường cả đời, hắn chính là muốn đánh cuộc một lần, muốn trở thành một tiên nhân có thể phi thiên độn địa, một thân thần thông bá đạo tuyệt luân! Hắn từng lập một lời thề, chỉ cần cho hắn cơ hội thành công thức tỉnh đạo cơ trước tuổi hai mươi lăm, hắn nhất định sẽ liều mạng đi tu hành, không làm nên một phen đại nghiệp tuyệt không bỏ qua!Lời thề phát ra chốc lát đã tới hôm nay, hắn đã muốn mười tám, cách hai mươi lăm tuổi chỉ còn có bảy năm.

Hắn thật sợ hãi thân thể của mình trong bảy năm tới cũng không có động tĩnh gì, hắn cơ hồ không dám nghĩ đến loại tình huống đó.

Cho nên tuy hắn đem toàn bộ sinh ý của Như Ý Phường xử lý vô cùng hoàn hảo, cũng rất ra dáng một ông chủ nhỏ, nhưng nội tâm của hắn cũng không tự tin giống như những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.Hắn đối với tương lai tràn ngập chờ mong, nhưng đồng thời cũng có lo sợ nghi hoặc, hắn đã chuẩn bị tốt để nghênh đón kinh hỉ, nhưng lại không biết nếu rơi vào trường hợp xấu nhất bản thân sẽ phải phản ứng như thế nào.Cho nên hắn sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để có thể thức tỉnh đạo cơ, đây cũng là lý do hắn gia nhập Thất Tiên bang và thường xuyên đi đánh nhau.Tục truyền, đạo cơ thức tỉnh kỳ thật chịu rất nhiều phương diện ảnh hưởng.

Tỷ như thân thể tố chất, tỷ như vị trí hoàn cảnh, tỷ như do tâm tính, thậm chí, còn có lời đồn rằng người trong lần đầu tiên sinh hoạt vợ chồng vô cùng có khả năng thức tỉnh đạo cơ.


Trong phần đông các thuyết pháp chỉ có giả thuyết về thân thể tố chất là đã được chứng thực, những người tập võ kia đích thực có tỉ lệ thức tỉnh đạo cơ cao hơn một chút so với người bình thường.Cũng chính vì thế, rèn luyện thân thể cùng đánh nhau cơ hồ trở thành xu hướng tu luyện hàng đầu của giới trẻ ở Đô Thiên tiên giới.

Những tên gan lớn một chút liền trực tiếp gia nhập vào một cái bang hội chân chính, mà những người còn lại thì tuyển chọn phương thức luận bàn tỉ thí rồi thành lập nên những bang hội như Thất Tiên bang, Cửu Long bang.

Thất Tiên bang lúc ban đầu chỉ có Thạch Lỗi, Lưu Cường cùng Phương Ngôn ba người, khi đó còn gọi là Tam Tiên bang, hiện tại tăng lên đến bảy người, thì thành Thất Tiên bang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận