Trương Diệu cảm nhận cơ bắp thú nhân rắn chắc vô cùng, giống như đá trúng sắt thép.
Đổi lại bình thường Trương Diệu rất tự tin anh đá một cước này có thể đạp ngã người đàn ông thể hình bình thường.
Nhưng thú nhân ăn cú đạp của Trương Diệu chỉ ngã người ra sau, không chút đau đớn tiếp tục đuổi bắt anh.
Sức mạnh, thể chất của thú nhân đúng là không tầm thường chút nào.
Trương Diệu cắn răng tăng mạnh tiềm năng đánh nhau mới miễn cưỡng đỡ, né tránh các móng vuốt, răng nanh tấn công.
*Đinh!*
Trương Diệu giơ dao găm chặn bàn tay thú nhân chộp mình, móng vuốt dài cong đáng sợ bấu chặt lưỡi dao.
Trương Diệu phải gồng cả hai tay cầm chỗ yếu của dao chống đỡ thú nhân nhấn mạnh xuống.
Trương Diệu cảm giác móng vuốt đẩy theo đà rất mạnh, anh hơi thả lỏng cổ tay là sẽ bị thú nhân đè ngã lăn quay sau đó móng vuốt cào rách cổ họng anh.
Trương Diệu nhíu chân mày tuấn tú lại, đánh nhau chống trả kịch liệt làm anh nóng người đổ mồ hôi như tắm.
Trương Diệu cố gắng gồng hai tay giằng co với thú nhân, mồ hôi chảy dọc theo mép tóc anh.
Trương Diệu cắn răng cố chống, khóe mắt liếc bốn phía.
Lại có ba thú nhân Xích Kha đang chạy tới gần, anh chửi thầm trong bụng.
Tổ cha đám thú nhân này, khó giải quyết đám du côn lúc trước anh đánh nhau.
Trước kia Trương Diệu đấm một cú là đối thủ gục ngay, bây giờ đấu với đám thú nhân Xích Kha cùng lắm là làm cơ thể chúng nó trầy chút xíu, không có hiệu quả gì lớn.
Nắm đấm đánh vào da thịt dày cui ngược lại làm Trương Diệu đau tay, anh chỉ có thể cố gắng cầm dao găm tăng lớn tổn thương.
Trương Diệu không muốn tiếp tục giằng co với đám thú nhân trước mắt, anh bỗng thả lỏng dao găm, nhích người sang một bên.
Thú nhân vốn dốc hết sức lấn tới, Trương Diệu đột nhiên tránh ra làm nó không kịp phản ứng húc đầu lao tới va chạm vào thú nhân đang định đánh lén sau lưng anh.
Trương Diệu chỉ mành treo chuông né khỏi cuộc tấn công, anh giơ ánh tay lên dùng khuỷu tay thụi mạnh vào thú nhân nhào tới.
Thú nhân này nhanh tay lẹ mắt chặn lại khuỷu tay, hai móng vuốt to như gọng kiềm bắt chặt khuỷu tay Trương Diệu.
Một tay bị bắt, Trương Diệu muốn vùng thoát nhưng không đấu lại sức mạnh của thú nhân.
Trương Diệu định giơ tay khác cầm dao găm đánh trả thú nhân cào mình nhưng bị móng vuốt khác tóm chặt cổ tay bóp mạnh cổ tay cầm dao găm.
Thú nhân siết vuốt chặt hơn, muốn Trương Diệu đau đớn thả dao găm ra.
Nhưng Trương Diệu không dễ chịu thua, anh vùng mạnh cánh tay, dùng đủ các kiểu vặn vẹo thân thể bị túm chặt, để giật cánh tay ra.
Trương Diệu gồng sức toàn thân chuyển động vùng vẫy nên mũ áo choàng vốn bị xé rách vài lỗ hổng lớn trượt xuống cổ.
Lỗ hổng áo rách chẳng những lộ nguyên cái đầu Trương Diệu, cũng lộ nửa bả vai khoe ra cơ bắp săn chắc, da nâu đồng, hình xăm màu đen ngông cuồng từ cánh tay trải rộng nguyên tấm lưng.
Tóc đen ngắn hơi dài bị mũ áo choàng làm hơi rối, đuôi tóc vểnh lên.
Đánh nhau đổ mồ hôi thấm ướt sợi tóc chảy dọc theo hai bên gò má góc cạnh, dọc cằm trượt xuống vòng cổ nô lệ buộc ở cổ.
Giọt mồ hôi chảy xuống lồng ngực rắn chắc thở phập phồng.
Vóc dáng Trương Diệu cao to vạm vỡ, khuôn mặt dầy nam tính lỡ lộ ra làm thú nhân nhìn thấy anh đều ngây người.
Chúng nó không ngờ con người bị đuổi theo lại 'xinh đẹp' như thế.
Đám thú nhân Xích Kha càng muốn bắt Trương Diệu hơn, ngọn lửa khao khát rực cháy trong mắt chúng.
Thú nhân Xích Kha quyết tâm bắt sống con người này, đây đúng là một nô lệ cực phẩm hiếm hoi.
Mặt mày hay vóc dáng Trương Diệu đều đẹp hơn nô lệ trong bộ lạc, trên hòn đảo.
Bây giờ khó thể kiếm nô lệ cực phẩm giống như vậy.
Trương Diệu không biết ánh mắt đám thú nhân bao vây mình có gì thay đổi, anh chỉ cảm thấy chúng nó càng tích cực, sốt ruột lao vào mình hơn.
Thú nhân kiềm tay Trương Diệu thấy anh vùng vẫy lỡ lộ ra vẻ ngoài 'xinh đẹp' thì ánh mắt mê đắm, cánh tay gồng sức từ hai bên khép lại như muốn ôm vào ngực, chiếm làm của riêng.
Trương Diệu cảm giác cánh tay thú nhân sau lưng kẹp mình lại, anh cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân thú nhân đứng gần bên cạnh mình, chợt nảy ra một ý.
Trương Diệu nhấc chân lên đạp mạnh xuống đầu ngón chân thú nhân, tuy không có gót giày hỗ trợ nhưng chân trần đạp mạnh làm thú nhân Xích Kha muốn ôm anh thấy đau nhức.
Thú nhân Xích Kha bị đau chân thế là thả lỏng hai tay ra xoa bóp chân mình.
Cánh tay Trương Diệu được tự do, anh vụt xoay người giơ dao găm lên.
Trương Diệu mau, chính xác, độc ác đâm vào cổ thú nhân, giơ chân tạt ngang đạp đầu gối nó.
Thú nhân che cần cổ phun máu, đầu gối bị đạp mạnh nên té ngã ngửa ra sau.
Trương Diệu đạp bụng thú nhân nhảy vọt tới trước.
Các thú nhân không muốn để Trương Diệu chạy mất vội đuổi sát gắt gao.
Có thú nhân vươn vuốt cào mạnh lưng Trương Diệu, anh hơi nhích người né tránh.
Cơ thể Trương Diệu thoát khỏi móng vuốt nhưng áo choàng rách rưới bị thú nhân đằng sau kéo lại.
Trương Diệu phản ứng lại, khom người, thuận thế giơ hai tay lên, anh như con cá chạch trượt ra khỏi áo choàng rồng lớn.
Bỏ lại áo choàng cho thú nhân, toàn thân Trương Diệu chỉ còn mỗi da thú quấn quanh hông, lõa thân chạy trốn.
Trương Diệu vừa chạy vừa thầm hối hận, nếu sớm biết thế này anh nên tùy thân mang theo đôi giày để lại trong phòng đá.
Trương Diệu định bụng khi bỏ chạy sẽ mang nó nên để lại trong hang, giờ bị thú nhân Xích Kha phát hiện, cả bầy rượt theo, anh chỉ có thể chân trần bỏ chạy.
Trương Diệu cảm giác bàn chân đau đớn nóng rát vì chạy nhanh ma sát mặt đất thô ráp, tốc độ chạy bị ảnh hưởng chút ít, chậm dần.
Tía nó, xui gì đâu!
Trương Diệu rất khó chịu nhưng đành cắn răng cắm đầu cắm cổ chạy nhanh.
Bên kia Bùi Yến cũng bị thú nhân bao vây.
Các thú nhân thấy tận mắt Bùi Yến làm thịt một thú nhân vạm vỡ biến thân thành toàn thú, cảm giác hắn rất mạnh, không thể coi thường.
Các thú nhân bao vây Bùi Yến giữ khoảng cách nhất định, hai bên giằng co, không ai tấn công trước.
Thú nhân Xích Kha biết nếu từng tên đi lên đấu với Bùi Yến không chừng bị đánh bại, thế là chúng nó dùng cách đánh lén thói quen nhất, hợp sức đánh hội đồng.
Mấy thú nhân đứng đằng trước nhất bỗng nằm sấp xuống đất, biến hình toàn thú.
Chúng nó lắc da thô đầy lông toàn thân, gầm rú vọt hướng Bùi Yến.
Những thú nhân đứng sau lưng Bùi Yến vây thành vòng tròn phòng ngừa hắn chạy trốn lối này.
Bùi Yến nắm chặt đao dài khoáng thạch, không hoảng hốt trước tình hình đầy nguy hiểm, biểu tình bình tĩnh, đáy mắt lóe tia hưng phấn khát máu.
Từ đầu khi giết thú nhân mặt sẹo thì Bùi Yến đã không kiềm chế được mình, cảm thấy không đã tay chút nào.
Giờ đây Bùi Yến phấn khởi vì sắp có trận đánh nữa.
Bùi Yến liếm môi khô ráo, ánh mắt lạnh abưng khiếp người liếc đám thú nhân lao đến trước mặt mình, khom người tới trước.
Bùi Yến mạnh mẽ xông hướng các thú nhân bao vây mình.
Từng nhát đao nối tiếp nhau nhanh như tia chớp, đao dài giống một phần thân thể Bùi Yến nhanh chóng bay lượn hất văng các thú nhân chắn trước mặt hắn..