Bùi Yến vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy là Trương Diệu nhìn hắn chằm chằm, chân mày cau, biểu tình lo lắng.
Bùi Yến nhận ra đầu mình đang gối lên đùi Trương Diệu, hắn hơi nhúc nhích người, ngước nhìn mặt anh.
Bùi Yến phát hiện điều gì, mở miệng nói:
- Con mắt...!
- Mắt? Bị gì à?
Trương Diệu tưởng mắt Bùi Yến bị cái gì, anh vội cúi đầu kề sát mặt hắn, quan sát kỹ càng.
Trương Diệu thấy mắt Bùi Yến bình thường không có gì lạ, không có tơ máu hay gì khác, con ngươi phản ứng theo động tác của anh, không mù không lòa.
Lúc Bùi Yến vừa mở mắt ra rõ ràng thấy đôi mắt đen láy của Trương Diệu lóe tia đỏ, giờ nhìn đôi mắt gần sát mình, màu mắt vẫn là đen, bình thường như mọi ngày.
Bùi Yến cho rằng mình mới tỉnh dậy nên nhìn lầm.
Bùi Yến lắc đầu, nói:
- Không có gì.
- Thế...!Ông cảm giác cơ thể ra sao?
Trương Diệu nhìn Bùi Yến bị anh kéo dựa vào người mình, đút trái cây màu lam cho ăn.
Xem biểu tình, động tác của Bùi Yến không có gì là khó chịu, anh nghĩ chắc trái cây có hiệu quả rồi.
Nhưng không ngờ Tốc độ phục hồi của Bùi Yến mau hơn Trương Diệu suy tính rất nhiều.
Bùi Yến nhấc tay huơ hơ, sờ phần ngực mới đầu thấy hơi khó chịu, cảm giác tức ngực bớt nhiều.
Bùi Yến thầm lấy làm lạ.
Bùi Yến trả lời Trương Diệu:
- Thân thể khỏe, còn bây giờ?
Bùi Yến nhớ Trương Diệu té cùng với hắn, định gượng dậy xem xét tình huống cơ thể anh thế nào.
Trương Diệu đè Bùi Yến nằm xuống đất, cảnh cáo:
- Ông chờ chút nữa đi, để khỏe hơn đã, chờ vết thương tự lành thêm một lúc.
Mắt thường có thể thấy dưới áo choàng rách lộ lưng và bụng Bùi Yến là vết thowng bị thú nhân cắn xé, miệng vết thương bầy nhầy nhưng giờ đang dần khép lại, cầm máu, kết vảy.
Trương Diệu cho rằng Bùi Yến nên nằm im nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.
Bùi Yến bị Trương Diệu đè nằm xuống, tuy dựa sát người anh nhưng hắn vẫn muốn gượng dậy xem xét kỹ hơn.
- Ngươi không sao?
Bùi Yến nhìn mặt và người Trương Diệu lấm tấm vết máu nâu đỏ, nhíu mày tự trách:
- Là lỗi của ta không bảo vệ ngươi an toàn, ta không đủ tư cách làm bầu bạn.
- ...!Ngốc.
Trương Diệu không biết nên nói cái gì với Bùi Yến đầu gỗ.
Bề ngoài nhỏ tuổi hơn anh, tâm hồn thiếu niên ngây thơ thẳng thắn, nhưng cố chấp chỉ muốn bảo vệ anh.
Bùi Yến rất cố gắng trả giá, kiên quyết bảo vệ anh, bị thương nặng hơn anh rất nhiều.
Nếu không có trái cây trợ giúp e rằng Bùi Yến đã hết.
Vậy mà giờ hắn tự trách không bảo vệ tốt cho anh, không ngốc thì là gì?
Trương Diệu vừa tức vừa buồn cười, vươn tay xoa đầu Bùi Yến gối trên chân mình.
Trương Diệu mắng yêu:
- Bầu bạn là nương tựa, giúp đỡ cho nhau, không có quy định bảo một người phải bảo vệ tốt cho người kia.
Tôi đã liên lụy ông, ông làm tốt lắm, là bầu bạn tốt...!
Má ơi, mình đang nói gì vậy nè?
Trương Diệu vừa nói xong liền hối hận, nghe như thể tâm sự tình yêu vậy.
Không lẽ vì mình ăn trái cây nên dây thần kinh rối loạn? Hơn nữa mình trả lời đề tài bầu bạn theo Bùi Yến chứ không như bình thường phản bác suy nghĩ hai người là bầu bạn.
Bùi Yến không chú ý đến Trương Diệu nói chuyện xong vẻ mặt rối rắm, Bùi Yến nghe anh khen thì mắt sáng rực, con ngươi nâu nhạt lộ ra cảm xúc tràn đầy niềm vui được công nhận.
Bùi Yến thử bật dậy nhưng bị Trương Diệu đè chặt, anh cảnh cáo hắn ngoan ngoãn nằm yên chữa lành thân thể.
Bùi Yến xoay người, vươn tay ôm eo cách hắn gần dần, dụi đầu cọ eo anh.
Bùi Yến nói:
- Vui!
Trương Diệu không hiểu Bùi Yến nói gì:
- A? vui?
- Ngươi khen ta.
- Cái này...!
Không lẽ anh khen một cái đủ làm hắn vui đến thế sao? Khóe môi Trương Diệu co giật, cảm thấy Bùi Yến phản ứng hơi khoa trương.
Nguyên vòng eo Trương Diệu bị cánh tay Bùi Yến ôm chặt, thỉnh thoảng bị đầu hắn cọ bụng.
Trương Diệu ngứa ngáy muốn cười nhưng cố kiềm nén không đẩy Bùi Yến ra, nhìn hắn người đầy vết thương là anh không cứng rắn với hắn được.
Chờ những vết thương lớn nhất trên người Bùi Yến khép lại hết, kết sẹo già rất sâu, cuối cùng Trương Diệu cứng rắn đẩy Bùi Yến đã khỏe lại, tinh thần phấn khởi ôm chặt anh.
Tình huống thân thể Bùi Yến không nguy kịch như Luc đã hù, hay vì tố chất thân thể hắn đặc biệt mạnh? Tóm lại một trái cây khô đem lại hiệu quả chữa lành làm Trương Diệu rất giật mình, Tốc độ sắp đuổi kịp và vượt qua thú nhân.
Bùi Yến được Trương Diệu kéo lên, hắn quan sát kỹ anh cũng bị thương như hắn.
Bùi Yến thấy vết thương trên người Trương Diệu gần như biến mất hết, chỉ còn lại một ít dấu sẹo mờ.
Bùi Yến lấy làm lạ sờ vết thương trên cổ Trương Diệu, nơi đó chỉ có vài vệt sẹo dài đã kết vảy.
Trương Diệu thấy ánh mắt Bùi Yến kỳ kỳ, vẻ mặt nghiên cứu nhìn mình thì há mồm giải thích đại khái lý do.
Trương Diệu giải thích vấn đề tại sao vết thương của hai người nhanh chóng lành lại, còn về việc ăn trái cây biến dị đồng hóa, chịu đựng đau đớn này nọ thì anh lờ đi không nhắc, giải thích rất ngắn gọn.
Nhưng Bùi Yến vẫn nghe ra có điều kỳ, hắn lo lắng hỏi:
- Trái đó nên để ta ăn.
Ngươi...!Giờ thân thể sao?
Trái cây biến dị nguy hiểm như thế mà Trương Diệu dám ăn, Bùi Yến lo anh sẽ trở nên giống đám thú nhân khác.
Bùi Yến nghiêng người tới trước dựa sát Trương Diệu, ngó sang trái lại nhìn sang phải, quan sát không thấy anh có gì khác lạ.
Trương Diệu không giống những thú nhân đồng hóa biến thành sinh vật mọc lông hung dữ, mất trí nhớ nhân loại.
Nói đúng hơn là bề ngoài và bên trong Trương Diệu dường như không bị ảnh hưởng mặt trái của trái cây biến dị.
- Ha ha ha, có lẽ vì tôi kiềm chế được? Lúc ấy tôi chỉ ăn một trái đỏ hiếm hoi, bây giờ chưa thấy có ảnh hưởng gì.
Vết thương trên người tôi, bao gồm chỗ bị gãy xương đều nhanh chóng khép lại.
Trương Diệu chỉ vào phần cổ chân bị nứt, biểu tình nhẹ nhàng nói:
- Xem hiệu quả thì tốc độ khép vết thương mau hơn đám thú nhân, trí nhớ thì tôi vẫn còn nhớ ông, đừng lo.
- ...!
Không lo sao được? Bùi Yến luôn giữ lòng cảnh giác với trái màu đỏ tà ác kia, hắn không tin nó chỉ mang đến ích lợi mà không có hiệu quả ngược khác.
Đặc biệt trái cây đáng sợ kia bị người quan trọng nhất đời Bùi Yến ăn mất.
- Rồi rồi, ông đừng nghĩ nhiều nữa, có rảnh thì chúng ta nên nhanh chóng bàn bạc cách rời khỏi đây đi.
Thừa dịp đám thú nhân bây giờ chưa đến phá.
Sợi dây vốn buộc trên cổ Trương Diệu giờ dùng để buộc con sâu cắn gỗ, anh cởi dây thả sâu ra, tay chỉ hướng cửa hang hàng rào gỗ bị sâu cắn gãy.
Trương Diệu duỗi chân cứng ngắc, khóe môi lại cong lên tràn đầy sức sống.
Sau khi trải qua trái cây, ánh trăng tẩy lễ dường như thân thể Trương Diệu trở nên mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Bùi Yến đã gật đầu tỏ vẻ thân thể của hắn khỏe mạnh, hai người bắt đầu chuẩn bị đường 'vượt ngục'.
Trương Diệu bước ra hàng rào gỗ bị con sâu cắn sụp, anh lấy miếng lá cây bản đồ Luc cho mình ra, giơ hướng ánh sáng nhìn kỹ càng.
Trương Diệu tìm thấy vị trí đang ở, vị trí sắp chạy trốn.
Trương Diệu sờ cằm, suy nghĩ làm cách nào đi bình an..