- Tôi...!Tôi họ Hồ, các người gọi tôi lão Hồ là được.
So với gọi tên đầy đủ thì ông lão tự xưng lão Hồ dường như càng thích được gọi biệt danh.
- Ông cũng là người sống sót?
Ông lão mặc áo choàng xem là biết do thủ công tự làm, đầu xù tóc rối, Trương Diệu đoán có lẽ ông cũng giống Bùi Yến sinh hoạt lâu trên hòn đảo.
- Đúng vậy.
Chỗ này không thể ở lâu, đám thú nhân Xích Kha rất dễ phát hiện tình huống bên này, các người đi theo ta.
Ông lão biểu tình cảnh giác đánh giá bốn phía, vì sương mù che đậy khiến chỗ này càng nguy hiểm hơn.
Ông lão kêu đám Trương Diệu đi theo mình rời khỏi.
Trương Diệu ngẫm nghĩ, người thứ nhất đi theo.
Bùi Yến không nói gì, đi cùng Trương Diệu.
Chỉ có Hạng Thần không tình nguyện là vừa đi vừa càu nhàu.
- Tại sao chúng ta đi theo lão? Ai biết lão là ai?
Trên hòn đảo nguy hiểm bỗng có người xuất hiện, nhìn sao cũng đáng để nghi ngờ, cảnh giác.
Nên biết bọn họ ở trên đảo mấy ngày, hoàn cảnh khắc nghiệt, các loại sinh vật kỳ dị, hung mãnh, không phải nơi người bình thường có thể sinh tồn.
Ông lão bỗng nhiên xuất hiện này là ai?
Trương Diệu biết những điều đó.
Người sống sót này có thể sống trên đảo, không biết lão dùng cách gì, cũng không biết có quan hệ gì với thú nhân Xích Kha.
Nhưng khó được gặp người trên đảo, có vẻ ông lão biết tình hình nội bộ Bùi Yến không biết.
Vì tìm hiểu thêm tin tức tình báo, Trương Diệu quyết định mạo hiểm.
Đương nhiên Trương Diệu vẫn giữ cảnh giác, dù sao người có thể sống trên đảo khắc nghiệt này không đơn giản, mọi chuyện phải cẩn thận.
Ông lão đi đằng trước dẫn được quẹo trái rẽ phải, bọn họ bò lên sườn núi dốc đứng tràn đầyh òn đá đen cứng rắn, cỏ dại xám trắng.
Khi sắp lên đến đỉnh thì nhóm Trương Diệu đã hụt hơi, lúc này thấy một đống cỏ trắng cao hơn người mới ngừng bước.
Lão Hồ liếc bốn phía, thấy không có vấn đề gì thì vạch cỏ dại rậm rạp ra, ra hiệu Trương Diệu, Hạng Thần, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo đi theo vào trong.
Thế là nhóm Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần tay vẹt cỏ rậm rạp che trước mặt, đi vào một hang động đen, tai nghe Lão Hồ dẫn đường dường như đi đâu đó, có mấy tiếng gõ đá.
Đột nhiên trong bóng tối lóe ánh sáng chiếu rọi hang động tối đen.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy Lão Hồ leo lên cầu thang gỗ tự chế, dời một khối đá to sang bên lộ ra cửa hang, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Nơi bọn họ đến không quá lớn, trông như động đất nhân công đào ra.
Chỗ bọn họ đứng xem như phòng khách, chính giữa đặt bàn dài gỗ chế tạo thô ráp, bên cạnh có mấy cái ghế bằng đá.
Một bên góc chất tạp vật.
Sâu trong hang dường như có một hang khác, nhưng ánh sáng quá mờ, không thấy rõ bên trong.
Lão Hồ đi vào hang liền cởi áo choàng cỏ xuống treo trên rễ cây bên vách hang, lão vỗ mấy cái ghế đá ý bảo Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần đi vào hang ngó nghiêng đánh giá ngồi xuống.
Lão Hồ xoay người vào một hang tối khác làm gì đó, chốc lát sau bên trong vang tiếng rót nước 'rào rào'.
Lão Hồ dùng vỏ quả khô chẻ làm đôi đựng nước trong, rót từng chén đặt trước mặt Trương Diệu, Bùi Yến, Kha Diệc Xảo, Hạng Thần.
Lão Hồ ngồi xuống ghé trống khác.
Tay Trương Diệu loay hoay cốc chứa nước qua thời gian dài mài bề mặt bóng loáng, anh không uống nước mà nhìn chằm chằm gợn sóng lắc lư.
Trương Diệu mở miệng hỏi:
- Cái kia, Lão Hồ...!
- Ha ha, tôi biết các người muốn hỏi cái gì.
Dường như hiểu Trương Diệu thắ mắc, Lão Hồ cười cười, thanh âm hơi khàn vì quanh năm không nói chuyện với ai.
Tuy Lão Hồ nói suôn sẻ nhưng giọng nói nghẹn thô ráp như giấy nhám.
Ông lão tên Lão Hồ biết mấy người này tò mò lão xuất hiện, thế là không đợi người ta lên tiếng hỏi lão đã chủ động giới thiệu mình.
Lão Hồ hỏi lại nhóm Trương Diệu:
- Tôi nghĩ các người cũng là người sống sót gặp nạn lên hòn đảo đúng không? Xem bộ dáng là mới không lâu?
Thấy bốn người mặc đồ mới, Lão Hồ cho rằng bọn họ mới lên đảo.
Bởi vì nếu ở trên đảo lâu thì quần áo rách như sơ mướp, làm gì ăn mặc sạch sẽ, thẳng thớm như vậy.
Thấy người ngồi đối diện gật đầu, Lão Hồ đại khái biết tình huống nhóm Trương Diệu.
Lão Hồ tiếp tục bảo:
- Tôi cũng vậy nhưng lên đảo sớm hơn các người rất nhiều, tôi tin tưởng trong các người không ai đến lâu hơn tôi.
Hiếm khi gặp người sống sót khác, Lão Hồ như mở máy hát tràn giang đại hải kể về chuỗi ngày gặp nạn của mình.
Trương Diệu còn đang suy nghĩ ông lão này ở trên đảo lâu hơn Bùi Yến mười năm trước sao? Nghe Lão Hồ hồi ức về ba mươi năm trước thì Trương Diệu công nhận đúng là lâu.
Nhưng ở trên đảo lâu như vậy làm sao sinh tồn? Sống tốt trong hoàn cảnh thế này?
Trương Diệu còn đang suy nghĩ, Lão Hồ đã kể chuyện.
Lão Hồ nói ba mươi năm trước bọn họ có một chiếc du thuyền mới khai trương, giống như chiếc thuyền bộ phim nào đó.
Chiếc thuyền mới xuống biển chở nam giàu nữ đẹp bắt đầu cuộc hành trình đầu tiên của nó.
Các phương tiện trong thuyền trang sức xa hoa, khí phái vô cùng.
Lão Hồ lúc đó ở tuổi tráng niên, mới trải qua cuộc huấn luyện kịch liệt đánh bại những người cạnh tranh khác, leo lên du thuyền nổi như cồn làm người hâm mộ, phụ trách vị trí đầu bếp.
- Thì ra ông là đầu bếp?
Xem Lão Hồ gầy gò thế này không nhìn ra trước kia ông là đầu bếp.
Lão Hồ nhéo cánh tay khô quắt, nhớ lại dáng người khỏe mạnh năm nào:
- Đừng nhìn tôi bây giờ, nhớ năm đó tôi vừa cao vừa to khỏe, người toàn là thịt.
Thật ra khi đó Lão Hồ không chỉ to khỏe, có thể nói là mập, bụng phệ mỡ.
Bởi vì từ nhỏ Lão Hồ thích ăn nên mới học làm bếp, thành đầu bếp.
Trên du thuyền, kiểm tra hết thiết bị xong, các nhân viên chuẩn bị sẵn sàng, các vị khách cao quý giàu có an toàn lên thuyền.
Chiếc du thuyền bắt đầu lần đi biển đầu tiên, thiết bị phục vụ trong thuyền cực kỳ đầy đủ, dù là ban ngày cũng đèn đuốc sáng trưng, rất náo nhiệt.
Trong thuyền không chỉ có phòng khách nghỉ ngơi, phòng ngủ xa hoa còn có bể bơi mát xa, phòng giải trí, sòng bạc loại nhỏ vân vân.
Chính giữa thuyền chế tạo sân giải trí xuyên suốt trên dưới, mọi người có thể hưởng thụ đồ ăn các nước nhóm đầu bếp tỉ mỉ làm, vừa nhìn người ta ca múa, biểu diễn giải trí trên sân khấu.
Tóm lại ở trên du thuyền sẽ không thấy chán, thứ giải trí nào nghĩ ra được đều có đủ trên thuyền, các khách bỏ thời gian ra hưởng thụ.
Đúng là mọi người đã chơi rất vui vẻ, ai nấy vô ưu vô sầu, vẻ mặt vui sướng, cười đùa.
Nhưng bọn họ không biết chuyến đi biển này là lần cuối trong đời bọn họ.
Lão Hồ nói chiếc du thuyền đó lướt đi theo tuyến đường đã định sẵn.
Mấy ngày hôm trước mọi thứ còn bình thường, nhưng vào một buổi tối đã thay đổi.
Trên biển bỗng toát ra sương tím đen bao phủ du thuyền, các máy móc phát tín hiệu thông tin chợt không nhạy, không thể liên lạc với bên ngoài.
Không thể tìm tuyến đường vốn có, không biết nên lái đi đâu.
Thời tiết liên tục thay đổi, trong sương mù dày đặc quái dị, các thuyền viên bất lực.
Đành kiên nhẫn chờ đợi, mong rằng sau khi sương tan thì tình huống có thể chuyển biến tốt đẹp.
Lúc đó bọn họ sẽ tìm cách thoát ra..