Đảo Dị Chủng


Thú nhân xếp theo hàng, cả đám thú nhân kéo nô lệ theo sau lưng chúng bước dọc theo câu thang gỗ xéo lên trên bước lên bục gỗ to.

Trên giá gỗ một lần chứa khoảng mười người.

Thú nhân Xích Kha xếp hàng đằng sau chờ giá gỗ kín thú nhân thì dừng bước, đứng lại trên nấc thang cuối, chờ đợi thú nhân trên bục đồng hóa nô lệ của mình.

Ngước nhìn ánh trắng tím chờ mãi mới ra.

Đầu tiên là các thú nhân xếp hàng trên giá gỗ chờ đợi rất lâu, cổ họng phát ra tiếng gầm dài lâu dày rộng, tiếng gầm thú hoang như chúc mừng ánh trăng buông xuống, bắt đầu buổi tế lễ.

Chốc lát sau thú nhân Xích Kha quanh Trương Diệu, Bùi Yến dù đang đi tới đi lui hay đứng xem đều khựng lại, cùng ngước lên trời phát ra ra tiếng gầm không giống mọi ngày.

Tiếng rống dai dẳng kéo dài hòa cùng tiếng hú của thú nhân khác, tiếng rống hùng hồn dã tính.

Các thú nhân Xích Kha hòa âm, tụ tập lại khí thế bàng bạc đồ sộ.

Mấy phút sau tiếng hú hòa âm ngừng bặt nhưng Trương Diệu còn cảm giác dư âm văng vẳng bên tai, trong bộ lạc cây Vi hình vòng cung, tiếng rống hòa âm dã tính không ngừng văng vẳng.

Có bốn nô lệ con người giới tính nam bị thú chủ kéo lên bục gỗ.

Hai nô lệ mắt vô hồn nhìn không gian, một người nghiêng đầu cười khờ, thỉnh thoảng lầu bầu với không khí.

Trên người bọn họ có khoác da thú, có mặc quần cộc rách như xơ mướp.

Mỗi người tóc tai bù xù, mặt xám mày tro.

Tạo hình của bốn nô lệ con người còn giống người rừng hơn là Trương Diệu lần đầu tiên gặp Bùi Yến.

Cho đến nay Trương Diệu không cách nào hiểu nổi khẩu vị của các thú nhân.

Tại sao thú nhân Xích Kha toàn thích kiểu mẫu râu tóc che mặt, mắt trống rỗng, da thô ráp, đàn ông đàn ang?
So sánh các nô lệ con người với Bùi Yến là hơi sai lầm, bộ dạng của bọn họ càng như ăn mày lang thang.

Là người rừng thì rèn luyện thân thể chắc khỏe, còn con người bị thú nhân Xích Kha bắt mỗi ngày vận động nhiều nhất là theo bên thú nhân, tinh thần bị tàn phá, thường xuyên bị đá đánh hành hạ.

Dù lúc trước có thân hình vạm vỡ thế nào thì bây giờ cũng bị hành hạ tiều tụy, ngâm nước, không cơ bắp nổi.

Những người Trương Diệu thấy toàn là lưng gù, xanh xao vàng vọt, rất đáng sợ.

Nhưng dù héo rút như thế nhưng các thú nhân Xích Kha không tha cho bọn họ, chờ cơ hội hiếm có bảy năm một lần đồng hóa họ thành thú nhân.

Dù biết xác suất thành công không cao, có thể sẽ chết nhưng vì để thoải mái chơi đùa các nô lệ nhiều hơn nữa, thú nhân Xích Kha hăm hở tham gia tế lễ tàn nhẫn.

Trương Diệu với tâm tình đồng loại thương nhau nhìn đám người sắp bị mang đi đồng hóa, điều anh có thể chỉ là đồng tình, không có cách nào khác.

Lúc này Trương Diệu ẩn núp vào đám đông đã là rất khó khăn, càng đừng mơ mộng anh sẽ như siêu nhân cứu các nô lệ con người từ tay thú nhân Xích Kha.

Những người bề ngoài không bình thường, thần kinh bị đứt, suy nghĩ vặn vẹo rối loạn, dù Trương Diệu cứu người cũng khó bảo đảm bọn họ có trở thành Lão Hồ thứ hai không?
Hơn nữa so số người thì Trương Diệu, Bùi Yến không chiếm ưu thế, hai người làm sao đấu nổi một đống thú nhân Xích Kha, còn là thú nhân có sức mạnh phi thường.

Nhìn ánh trăng ngày càng sáng, vầng sáng màu tím yêu dị hơn.

Những thú nhân Xích Kha leo lên trước đứng chờ đã lâu, chúng nó móc mấy trái Sa Tăng đã hái ra khỏi túi da treo bên hông.

Thú nhân Xích Kha không cần cạy miệng mấy nô lệ con người, bọn họ sớm bị mùi thơm của trái cây hấp dẫn, mắt nhìn mớ trái cây chằm chằm.

Trái Sa Tăng đi đâu là tròng mắt nô lệ con người theo tới đó.

Vì bảo đảm xác suất đồng hóa thành công cao hơn, trên đường leo lên Nghịch Căn Ô Thụ, thấy ánh trăng mơ hồ hiện ra là các thú nhân Xích Kha đã chuẩn bị trước.

Chúng nó nặn ra ít chất lỏng đỏ bôi ngoài miệng nô lệ, trêu đùa dụ dỗ bọn họ ngứa náy, mùi thơm quá hấp dẫn.

Một chút chất lỏng bôi ngoài miệng hoàn toàn không thể thỏa mãn lòng tham muốn nhai ngấu nghiến, chỉ khiến nô lệ con người càng thèm thuồng hơn, muốn ăn muốn ăn, lý trí không nghe lệnh.

Những nô lệ con người bị thú nhân Xích Kha nhốt thật lâu, lý trí còn bình thường chút ít đều biết tối hôm nay rất quan trọng với mình, ở lại nơi này càng lâu thì bọn họ càng mong đợi ngày hôm nay hơn, để được giải thoát.

Tuy tỷ lệ chết chóc, hay lại trở thành nô lệ hoàn toàn của thú nhân cao hơn nhưng nếu thành công chuyển biến thú nhân cao to vạm vỡ hơn, những nô lệ con người bi bắt nhốt từ lâu khao khát mong đợi nó thay đổi vận mệnh, để bọn họ không còn bị hiếp bức.

Thú nhân Xích Kha bôi chất lỏng ngoài miệng nô lệ con người, khi bọn họ mím môi lại thì chất lỏng nhanh chóng hòa tan, mùi vị tuyệt vời không thể hình dung bằng lời.

Chất lỏng lan tỏa mỗi góc khoang miệng, vị ngon khiến người say mê.

Bọn họ sống nhiều năm, dù là nơi từng sinh hoạt hay trên hòn đảo này đều chưa từng ăn thứ gì ngon đến thế.

Chất lỏng dụ dỗ nô lệ con người khó mà chịu đựng, chỉ muốn nhai ngấu nghiến những trái cây này.

Hiện tại rốt cuộc đợi tới lúc các thú nhân Xích Kha lấy trái Sa Tăng ra cho ăn, trong mắt nô lệ con người nam giới lóe lên tia sáng tam lam như sói đói, nhanh chóng vươn tay ra chộp những trái cây màu đỏ nhét vào miệng.

Cắn một ngụm, không cần cắn mạnh, thịt trơn giòn và chất lỏng ngọt ngào bắn tung trong khoang miệng.

Mùi vị ngon lành này chỉ trái tiên trên trời mới có, ngu gì không ăn?
Trương Diệu trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy người đàn ông trên giá gỗ.

Bọn họ lộ biểu tình mừng như điên, sốt ruột chộp lấy trái cây khủng bố vốn nên tránh thật xa, không thể ăn lung tung rồi vội vã nhét vào miệng, nhai nhồm hoàm.

Biểu tình đám đàn ông say mê mộng ảo, chìm đắm trong mùi vị hấp dẫn, nhai từng ngụm từng ngụm, ăn như chưa bao giờ được ăn.

Chẳng mấy chốc đám đàn ông ăn hết sạch trái Sa Tăng được thú nhân Xích Kha đưa cho, bọn họ liếm cả chất lỏng dính vào kẽ tay.

Trái Sa Tăng mọng nước, từng giọt chất lỏng chảy ra, bọn họ nghiêng đầu liếm sạch sẽ.

Nhìn bộ dáng nhai ngấu nghiến này thật đáng sợ, Trương Diệu thầm mừng mấy người kia tạo hình lôi thôi lếch thếch làm anh không nổi hứng thèm ăn.

Mấy trái của cây trắng không lá đúng là đáng sợ, ăn vào một miếng sẽ không thể kiềm chế bản thân, chỉ muốn ăn sạch sẽ.

Bốn người đàn ông ăn xong trái cây chậm rãi đứng dậy, ngước đầu nhìn quanh chạc cây trắng không lá bốn phía.

Có bóng trái Sa Tăng thấp thoáng giữ các cành mời gọi, dục vọng muốn nuốt chúng nó biến thành ảo giác kỳ dị.

Bốn người đàn ông vô thức vươn tay ra, quơ quào nhánh cây cách xa mấy chục mét như thể muốn hái trái cây ngon lành xuống để nhấm nháp.

Bốn người đàn ông không chìm trong ảo giác hạnh phúc quá lâu, ánh trăng tím luôn chiếu vào cơ thể bọn họ rốt cuộc cùng trái Sa Tăng nằm trong người bọn họ sinh ra phản ứng.

Bốn người đàn ông như mộng du huơ tay bắt trái cây bỗng khựng lại, khắp người đau nhức thấu óc.

Bốn người đau đớn lăn lộn trên bục, lăn tới lăn lui.

Thú chủ của bọn họ hoàn toàn không quan tâm bốn người đàn ông đau đớn, chúng nó lùi sang một bên mắt lạnh bàng quan.

Tay thú nhân Xích Kha nắm chặt dây leo cột cổ nô lệ con người, kiềm chế bọn họ không lăn xuống đất hoặc đau đớn chạy trốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui