Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

"Về rồi sao?" Mẹ Thiệu ngồi trên ghế salon, mí mắt hơi đưa lên.

"Mẹ." Giọng nói Bạch Trạch trở nên ngọt ngào. "Bọn con về rồi."

Thiệu Mực Sâm thấy bộ dạng của mẹ mình, bất đắc dĩ nhìn trời, trong lòng lặng lẽ đếm ngược.

Chừng năm phút sau, mẹ Thiệu nhìn thoáng qua. "Sao lại gầy đi như vậy?"

Bạch Trạch sờ mũi. "Không gầy không gầy, còn tăng lên 2 cân nữa đó."

Mẹ Thiệu hừ một tiếng, ánh mắt sắc như dao. "Sao lại mập như vậy?"

"Không mập không mập, sút mất 2 cân rồi." Thiệu Mặc Sâm cười giả lả.

"Đợi tới khi con mập thành quả bóng, Tiểu Bạch sẽ không cần con nữa." Mẹ Thiệu thổi thổi móng tay màu đỏ, nhìn rất giống mấy phu nhân thời Dân quốc.

"Cần cần cần ạ, mập một chút mới tốt." Bạch Trạch vội vã tỏ thái độ.

Thiệu Mặc Sâm vượt qua ải thứ nhất, vội vã chạy lại bóp vai rót nước. "Mẹ, nhìn mẹ càng ngày càng trẻ ra, dạo nay có chuyện vui sao?"

Ánh mắt mẹ Thiệu vẫn sắc như dao. "Tính con y hệt cha con, miệng không có câu nào thật. Tiểu Bạch, chúng ta đi vào nhà trong, nó không mua quần áo cho con, mẹ mua cho con."

Bạch Trạch cả người mặc đồ số lượng hạn chế mà Thiệu Mặc Sâm mua cho nhịn cười, đỡ mẹ Thiệu đi vào trong phòng.

Thiệu Mặc Sâm đứng phía sau vẫy vẫy tay, anh tính toán một chút, chắc chắn bản thân mình bị bố vạ lây rồi.

***

"Bố, bố chọc mẹ gì thế?"

Khuôn mặt giống Thiệu Mặc Sâm đến 8 phần lập tức trở nên đau khổ. "Mẹ con tới thời kỳ mãn kinh rồi."

"À..." Thiệu Mặc Sâm kéo dài âm thanh. "Sao bố không nói trước mặt mẹ?"

"Suỵt." Bố Thiệu trừng mắt, thế nhưng đôi mắt dâm tà ấy chẳng có lực uy hiếp, ngược lại còn thấy được mấy phần chột dạ.

Thiệu Mặc Sâm đỡ trán, nghe được lời nói của bố mình, ngáp một cái, nhìn bố mình viết điều thứ 18, nói. "Trong canh cá bỏ dấm chua."

Bố Thiệu viết tiếp điều thứ 19. "Bố đi trên đường, nhìn phụ nữ thêm mấy giây. Mẹ con...."

Thiệu Mặc Sâm cười khan hai tiếng, run rẩy lật mấy tờ giấy ghi tội trạng rồi cho một kết luận. "Bố, không ai cứu được bố nữa."

Cha Thiệu chớp mắt, vẻ mặt tủi thân.

"Ngừng lại." Thiệu Mặc Sâm duỗi chân. "Tiểu Bạch cũng không cứu bố được đâu, con còn muốn đi về nhà em ấy nữa. Còn mẹ....bố tự xử lý đi."

Từ nhỏ Thiệu Mặc Sâm đã bị khuôn mặt vô tội của bố mình hãm hại vô số lần, bây giờ anh không muốn xen vào chuyện hai vợ chồng này nữa, thầm nghĩ phải sớm kéo Bạch Trạch chạy nếu không bố vì dỗ mẹ lại kéo anh ra làm quân cờ thế thân.

"Vội gì thế?" Bạch Trạch thở hổn hển, chống tay lên đầu gối

"Nhanh lên, bọn họ bắt đầu show ân show ái rồi, anh nuốt không nổi." Thiệu Mặc Sâm ôm Bạch Trạch. "Buổi tối tới nhà em, sau đó....mang em tới một nơi."

***

Thiệu Mặc Sâm che mắt Bạch Trạch lại, con đường này Bạch Trạch đã đi nhiều hơn Thiệu Mặc Sâm hai năm rồi, thuộc lòng như cháo.

"Nhớ chuyện xưa?"

"Không gạt anh được một lần à?"

"Sao gạt được Thiệu ảnh đế, lỡ như bị vạch trần thì rất xấu hổ." Bạch Trạch xem thường anh.

"Nếu em gạt anh, anh đây cam tâm tình nguyện để em lừa."

Tai Bạch Trạch đỏ lên, lẩm bẩm. "Mẹ nói không sai, trong miệng không có câu nào là thật."

Thiệu Mặc Sâm chớp chớp mắt, bày ra khuôn mặt vô tội y hệt bố mình, trong nụ cười còn mang theo vẻ bỡn cợt. "Không phải em gạt anh nhiều năm vậy sao? Lẽ nào hồi trước đạo diễn Bạch thật sự không tìm được người hợp tác làm phim ngắn sao?" Anh nhớ tới lần thứ hai gặp cậu, Bạch Trạch cầm DV đi tìm anh.

Bạch Trạch chột dạ lắc đầu. "Không nhớ rõ."

"Khải Văn có nói với anh, trước đây có một đống người muốn được đạo diễn Bạch quay đấy."

Bạch Trạch trừng mắt nhìn anh. "Không phải là vì em cứu vớt đồ đần ngu ngốc lại không có phong độ như anh sao?"

Thiệu Mặc Sâm cười to. "Bảo bối....Có phải em ghen hay không?"

Cô gái khi đó bây giờ đã làm vợ người ta rồi, chuyện này bây giờ nói ra chỉ làm trò cười cho bạn học thôi.

Bây giờ cô nàng có chồng ấy còn thoải mái nói. "Cũng may khi đó cậu từ chối tôi, nếu không...sau này càng đau khổ." Ánh mắt của cô nàng còn liếc nhìn Bạch Trạch.

Thiệu Mặc Sâm gật đầu cười, lắc lắc chén rượu trong tay.

Bọn họ không nói ra, thế nên cho dù đám bạn học kia đoán được một ít cũng sẽ không vạch trần.

Bọn họ tới thăm giáo viên khi đó đã dạy mình, Bạch Trạch nắm tay Thiệu Mặc Sâm, chủ động nói. "Tiên sinh Martin, khi tốt nghiệp em có nói với thầy em yêu một chàng trai. Bởi vì vài nguyên nhân nên không thể nói với thầy người đó là ai."

Thiệu Mặc Sâm phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay Bạch Trạch. "Chúng em kết hôn đã lâu nhưng không nói với thầy, là Bạch Trạch lo lắng cho công việc của em.

Ông lão gần tới tuổi 70 hơi giật mình, sau đó thoải mái ôm người trò cũ, nói với hai người. "Chúc hai đứa hạnh phúc, con trai của thầy."

***

Buổi tối, Thiệu Mặc Sâm ngồi trên thảm nhung mềm, tựa vào mép giường, cửa sổ trên đỉnh đầu hơi mở, ngôi sao tựa viên kim cương nhỏ vây lấy bầu trời đêm.

"Đang nghĩ gì thế?" Bạch Trạch bưng hai ly nước trái cây lên.

Thiệu Mặc Sâm cười. "Đột nhiên cảm thấy anh rất may mắn, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn còn có thể ngồi trong căn phòng này."

Bạch Trạch nhếch miệng, cũng ngồi xuống.

Hôm nay gặp người thấy giáo trước đây, thậm chí còn gặp được một người bạn học đang dạy ở trường, trong thoáng chốc tất cả dường như vẫn chưa thay đổi, chỉ là người bên cạnh mình từ cậu bé ngây thơ đã biến thành người đàn ông trưởng thành.

Ban đầu còn là anh em, bây giờ đã thành người yêu.

Thời gian thấm thoát qua đi, may mắn, em vẫn ở đây, anh cũng vẫn ở đây.

****

Khoảng thời gian trước đây...

"Ngài xem đi, cái này có làm được không?"

Thợ thủ công già nâng kính mắt, gật đầu.

Thiệu Mặc Sâm nhếch môi cười.

"Tôi cũng có yêu cầu." Thợ thủ công già thong thả nói.

"Ngài nói đi."

"Ở chỗ tôi đều làm nhẫn đôi, nếu như ngày nào đó hai người chia tay, phải đưa nhẫn lại cho tôi."

Thiệu Mặc Sâm nhức đầu. "Có ngày đó sao?"

Thợ thủ công già bật cười, người trẻ tuổi luôn cho rằng mọi thứ sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng lại không biết lòng người là thứ dễ đổi thay nhất.

"Nếu như 15 năm sau, cậu còn có thể đưa chủ nhân của chiếc nhẫn còn lại tới đây, tôi sẽ tặng cậu món đồ cậu mong muốn nhất."

Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm đau khổ. "Bây giờ không được sao?"

"Không được."

Thiệu Mặc Sâm lẩm bẩm, mười lăm năm, lỡ như người này mất đi thì sao...

"Tôi mất thì còn con tôi, cháu tôi." Người thợ thủ công già không ngẩng đầu lên, vạch trần suy nghĩ trong lòng anh.

Thiệu Mặc Sâm gật đầu.

Lúc ấy anh còn chưa biết, chiếc nhẫn tặng cậu nhân ngày kỷ niệm lại vì chốc lát tức giận mà biến thành nhẫn cưới của hai người.

****

"Ông nội?"

"Hả?"

"Ông nhìn gì vậy?" Đứa cháu nhỏ lại gần. "Đây là...là ảnh đế quốc tế, một người khác là đạo diễn nổi tiếng nói chuyện yêu đương, cũng không biết là thật hai giả." Đứa cháu nhỏ đang học đại học le lưỡi, nếu như là thật, cậu ta cũng không dám nói, sợ người già bị kích thích.

"Ôi chao, ông, ông làm gì thế?"

"Cha nói không cho ông làm nữa." Đứa cháu nhỏ gấp gáp nói.

"Tác phẩm cuối cùng của ông..."

Đứa cháu nhỏ mở to hai mắt, ngoan ngoãn không lên tiếng.

Đứa cháu nhỏ lên đại học, bắt đầu kế thừa nghề nghiệp tổ tiên, một ngày nọ có hai vị khách hàng tới đây.

"Anh không phải người trên TV...."

Người đàn ông cao lớn chớp chớp cặp mắt đào hoa, ngón trỏ đặt lên môi.

Chàng trai gật đầu. "Ngài là?"

"Tôi tìm Thang tiên sinh."

"Ngài biết ông tôi?"

Chàng trai vội vàng dẫn bọn họ tới phòng ông nội mình, đau khổ nói. "Cơ thể ông tôi càng ngày càng yếu, ông quá nhớ nhung bà nội, bà đi rồi ông cũng chỉ chịu làm nhẫn." Chàng trai nhìn bọn họ. "Hai người sẽ không tới nhờ ông tôi..."

Người đàn ông có đôi mắt phượng nhẹ giọng nói. "Người bạn nhỏ, yên tâm đi."

Chàng trai ngẩn ngơ rồi đưa hai người vào.

Cậu ta chỉ biết ông nội mình bị vị ảnh đế kia chọc cho vui vẻ, tâm trạng cũng thoải mái không ít.

Sau đó ông nội nói với cậu ta. "Sau khi bà nội con đi ông chỉ làm nhẫn là do ông thiếu bà con một đôi nhẫn. Nhưng nhiều năm như vậy, có người còn nhớ rõ lời hẹn, cầm nhẫn tới tìm ông, thực sự không có mấy người." Những đôi yêu nhau ấy chưa chắc đã chia tay, có thể họ đã quên đi tấm chân tình của mình, lo toan cuộc sống cũng khiến họ quên đi người mình đặt trong lòng.

Nhẫn của thợ thủ công không trùng kiểu dáng với nhau, đến khi người ta không xem đối phương thành độc nhất vô nhị nữa, cái lời hứa kia chẳng qua chỉ biến thành nụ cười bùi ngùi mà thôi....

"Ông đưa cho hai người họ là..."

"Trước đây, đứa nhỏ kia nhờ ông làm giúp cậu ta một đôi nhẫn, nếu cậu ta đã nhớ tới lời hứa mà tới đây, đương nhiên ông cũng phải làm tròn lời hứa của mình.

Chàng trai đột nhiên nghĩ tới mấy năm trước, ông nội mình kiên trì làm món đồ kia.

Cậu ta nhớ kỹ là một....thần thú Bạch Trạch (*)

Thợ thủ công già vui vẻ cười, mặc dù ông không còn tinh mắt như trước nữa, nhưng cũng sẽ không nhận lầm người. Ông còn nhớ rõ, ảnh đế hôm nay là chàng trai khi xưa nhờ mình làm nhẫn, còn lải nhải nói....

"Không thay đổi không thay đổi, hai chúng tôi ghép lại là mười phân vẹn mười rồi."

"Da mặt em ấy mỏng, sợ là không chịu mang, ngài làm rộng hơn một chút để em ấy đeo lên cổ."

"Khắc chữ sao? Để tôi suy nghĩ một chút..."

"Không khắc! Không tại sao cả, đây vốn là độc nhất vô nhị rồi."

"Cảm ơn ngài, đến khi đó tôi mời ngài uống rượu."

...

Đêm hôm đó thợ thủ công già mơ một giấc mơ, ông mơ thấy khi mình còn trẻ, mơ thấy vợ mình cười nói với mình....

(*) Thần Thú Bạch Trạch: Đây là loài thần thú sinh sống tại núi Côn Lôn, toàn thân phủ lông trắng như tuyết, biết nói tiếng người, lại am hiểu kiến thức vạn vật, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường. Tương truyền Bạch Trạch chỉ xuất hiện khi thế gian có người tài lược đủ sức bình định thiên hạ. Truyện kể rằng Hoàng Đế ( Hiên Viên) sau khi đánh bại Xi Vưu, nhất thống thiên hạ, đi tuần qua Đông Hải gặp được Bạch Trạch. Nó truyền lại cho ông kiến thức về các loài kỳ vật dị thú trong thiên hạ và cách chống lại chúng, tất cả được ghi lại trong một cuốn gọi là Bạch Trạch đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui