Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Hạnh Phúc

Ngụy Cửu hôm nay có vẻ nôn nóng hơn so với ngày thường, hắn ngồi ở trên sô pha nghe đàn em báo cáo tình hình hoạt động gần đây của địa bàn, lông mày cau lại chặt chẽ, điều này làm cho các đàn em khó hiểu, rõ ràng bọn họ buôn bán lời tiền a, vì cái gì lão đại vẫn bộ dạng như thiếu thận vậy?

Mà lúc này, có đàn em cẩn thận quan sát, dưới quần tây cắt may phù hợp của Ngụy Cửu, giữa quần hình như có chút không bình thường mà cứng lên.

Không hổ là lão Đại, nghe báo cáo, mà cũng có thể cứng lên!

Thực ra Ngụy Cửu cũng không phải muốn cứng, nhưng cái đai trinh tiết buộc gắt gao bộ phận nhạy cảm trên thân thể hắn, cái loại cảm giác căng nghẹn này ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất hưng phấn, mà đầu đỉnh bị buộc phải nâng lên nhẹ nhàng ma xát vào quần lót có chất liệu vải nhẵn nhụi, kêu hắn như thế nào không cứng?

“Cửu ca, anh còn có gì phải căn dặn không?”

“Không có, liền như thế đi, hảo hảo làm.”

Tiếng nói Ngụy Cửu rõ ràng, ánh mắt sắc bén mà nhìn quanh vài tên đàn em ngồi ở bên người, uy nghiêm mà gật đầu.

“Hắc hắc, Cửu ca có phải rất lâu rồi anh không cùng các anh em đi ra ngoài chơi, đêm nay nếu không thì đi tiệm HIGH thử xem? Gần đây có mấy em xinh đẹp đều chờ Cửu ca anh mở hàng?” Có lẽ là người không biết chết sống cố gắng muốn lấy lòng Ngụy Cửu, nhưng mà lúc này đây thì…

Ngụy Cửu thích nam nhân xinh đẹp, điểm này đúng, hắn cũng thích cùng nam nhân xinh đẹp làm tình, điểm này càng đúng, nếu không buổi sáng hắn cũng khiến Tạ Vấn Thiên nứt hậu môn như vậy.

Nhưng bây giờ hắn...... nam tính hùng vĩ bị một cái đai trinh tiết buộc lại, cơ hội thao người cùng cơ hội cao trào đều bị tàn nhẫn lấy đi.

Ngụy Cửu đằng đằng sát khí mà nhìn cái người lựa chọn những vấn đề không nên nói kia, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Hắn hừ một tiếng, khoát tay áo, “Không đi. Tôi đêm nay phải về nhà.”

Lời nói mặc dù là vậy, nhưng là các đàn em của hắn trong lòng đều biết rõ ràng, sau khi lão đại thích một người không biết nguồn gốc nghề nghiệp trong ngành ***, liền dần dần trở thành một người nam nhân rất tốt, không hề ăn chơi trác táng, không hề làm càn, mỗi ngày đúng giờ về nhà.

Dự tính không lâu, Ngụy Cửu sẽ cùng tình nhân hắn kết hôn, như vậy thiếu gia Tiểu Ngụy cuối cùng cũng có một cái gia đình đầy đủ.

Hôm nay làm ăn chưa tới, Tạ Vấn Thiên cũng khó được nhàn rỗi.

Cậu ở trong phòng điều giáo của mình thu dọn sắp xếp một loạt công cụ điều giáo ngăn nắp, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn khi vuốt ve những món đồ cũ, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.

Để thống khổ biến thành sung sướng, này rõ là một loại chuyện khó tin.

Cũng không biết hôm nay Ngụy Cửu lần đầu đeo đai trinh tiết, có thể cảm nhận được ý ”Yêu” thật sâu kia của mình hay không.

Đang lúc Tạ Vấn Thiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, có tiếng người gõ cửu.

“Chào anh, xin hỏi có gì chuyện gì không?”

Thấy gương mặt xa lạ, lại nghĩ đến mình hôm nay cũng không có khách hẹn trước, Tạ Vấn Thiên cẩn thận mà đứng ở cửa, cẩn thận mà hỏi nam nhân xa lạ trước mắt này.

Đó là một nam nhân dáng người tốt, một thân hưu nhàn âu phục (Xem

Đối phương đeo một bộ kính mát gọng lớn, đem nửa khuôn mặt đều giấu đi, nhưng mà mũi rất thẳng cùng với miệng dưới mũi kia bày ra mỉm cười, cũng đã đủ mị lực vốn có.

“Ngài là Tạ Vấn Thiên phải không?”

Nghe thấy đối phương kêu tên của mình, Tạ Vấn Thiên cau mày lại sau đó đánh giá đối phương một phen, gật gật đầu.

Bây giờ nam nhân tháo kính mát xuống, quả nhiên, hé lộ ra mặt rất anh tuấn, đôi mắt màu xanh nhạt như điêu khắc, hắn ý cười dạt dào mà nâng tay dùng kính mát đụng một chút vào cái trán cao của mình, nói với Tạ Vấn Thiên, ” Đêm nay có thể Ngụy Cửu không chờ ngài về được rồi, ngài Tạ.”

Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, Tạ Vấn Thiên liền cảm thấy đối phương nhìn có chút quen mắt, rất nhanh, cậu lập tức nghĩ tới người nam nhân thường xuyên lấy thân phận giới tinh anh của kinh doanh xuất hiện ở báo chí trong TV, nam nhân này cũng là người đầu tiên mà Ngụy Cửu nhờ cậu điều giáo ── Đường Nhẫn.

Mặc kệ ra sao, đêm nay nhất định phải để Tạ Vấn Thiên cho mình tháo thứ này ra!

Ngụy Cửu một bên đi tiểu, một bên thống khổ mà vuốt ve đai trinh tiết giam cầm phân thân của mình, nhe răng trợn mắt.

Tiểu Ngụy đã trở về, đang mắc tiểu đứng bên ngoài phòng vệ sinh giậm chân, “Ba, ba còn chưa xong! Con phải đi tiểu rồi!”

Ngụy Cửu tức giận mà mặc quần, lúc này mới mang mặt thống khổ mà đi ra, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Ngụy ồn ào, yên lặng mà đi tới bên sô pha.

Bây giờ đã là sáu giờ chiều, bình thường lúc này Tạ Vấn Thiên đã trở về, và mình cũng cần nấu cơm hầu hạ bọn họ.

Nhưng mà hôm nay Ngụy Cửu thật sự không có tâm tình mang đai trinh tiết đi xắt rau nấu cơm, hắn lười biếng mà nằm trên sô pha, hơi hơi chớp mắt, rơi vào trong suy nghĩ.

Nghĩ hắn Ngụy Cửu cho tới nay đều là qua giữa nhiều bụi hoa, người phong lưu chiếc lá không dính thân, vì cái gì vẫn cứ bị Tạ Vấn Thiên tiểu tử này khóa ở nửa người dưới, hoặc là nửa đời còn lại...... Mình thực sự thiếu yêu như vậy sao?

Đang lúc hắn miên man bất định, điện thoại đặt trên bàn reo.

“Uy?” Ngụy Cửu không để ý dãy số xa lạ này, vẫn là nghe.

Điện thoại đầu kia truyền đến một âm thanh mang ý cười lạnh như băng.

“Này, Cửu ca, anh khỏe.”

“Mày là ai?” Ngụy Cửu nhận thấy được có gì đó không đúng, chậm rãi ngồi thẳng dậy.

“Em là người anh một lòng muốn làm cho kia, Đường Nhẫn. Em lúc đầu muốn dứt khoát đem vùng của anh lấy hết, nói như vậy nhưng là nghĩ lại đối với hai bên chúng ta mà nói cũng không là chuyện tốt gì, như vậy đi, anh đem khu C vùng đều đưa cho em, ân oán giữa chúng ta cũng liền kết thúc.”

Sau lần trước, Đường Nhẫn đã thật lâu không tìm Ngụy Cửu gây phiền toái, mà trong khi Ngụy Cửu chìm sâu giữa tình yêu cuồng nhiệt hiển nhiên cũng có chút khinh thường lực lượng giang cường long này mới xuất hiện.

Ngụy Cửu bị đai trinh tiết buộc đến cả người khó chịu vừa nghe Đường Nhẫn dám đối với mình như thế nói, liền rống lớn lên.

“Mày mẹ nó ăn nhiều đầu óc vẫn là bị kẹp ở cửa?! Mày có tư cách gì dám cùng Ngụy Cửu tao nói chuyện như thế! Chuyện lần trước ở vùng của tao quậy, tao còn chưa tìm mày tính sổ!”

Đường Nhẫn ở đầu kia điện thoại gãi gãi lổ tai, lộ ra bộ mặt khó xử.

Y liếc mắt nhìn nhìn Tạ Vấn Thiên bị trói ở trên tường, cười hỏi, “Thật không nghĩ tới Tạ tiên sinh anh lại thích người hung dữ như Ngụy Cửu đấy.”

Tạ Vấn Thiên yếu ớt mà cuối đầu, cậu bị chuộc thuốc mê rồi đưa đến nơi này, đến bây giờ dược còn chưa hết, chỉ có thể mặc người điều khiển.

Ngụy Cửu ở trong điện thoại mơ hồ nghe được ba chữ Tạ tiên sinh, lòng hắn liền thắt, tiếp theo hắn hoảng hốt rống to vào lo, chỉ hận không thể lập tức đi chui vào trong loa qua bên Đường Nhẫn.

“Đường Nhẫn! Mày nói cái gì Tạ tiên sinh?!”

“Cửu ca thính giác không tồi a, em nói Tạ tiên sinh còn có thể là người nào? Không phải là cái tiểu tình nhân của anh sao. Hiện tại cậu ta ở nơi này làm khách của em, anh muốn qua đây đón cậu ta trở về hay không? Đương nhiên, em nhắc nhở một chút Cửu ca, tay không đi nhà người ta, chính là không lễ phép a, anh chuẩn bị chút quà đến đây đi.”

Trong lúc Ngụy Cửu còn đang đối với Đường Nhẫn kiêu ngạo gào thét, trong điện thoại đã truyền ra tiếng tút tút.

Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt càng trừng lớn, cái trán cũng bắt đầu có giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ bởi vì mình mà làm cho Tạ Vấn Thiên bị liên lụy.

Chờ lúc Tiểu Ngụy từ trong WC đi ra, nó đang muốn oán giận Ngụy Cửu ở bên ngoài rống to la hét ầm ĩ chết người, lại nhìn thấy Ngụy Cửu mạnh mẽ đứng lên, còn mang dép lê liền chạy ra khỏi cửu.

────────

Chuyện của Ngụy Cửu sẽ có một đoạn bị bỏ sót, diễn viên kế tiếp chỉ có Đường Nhẫn biến thái thôi ~XD

Đương nhiên, cùng với Đường đẹp trai biến thái, ta còn có điều giáo sư xuất sắc Tạ Vấn Thiên nữa ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui