Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Ngụy Cửu thấp thỏm lo âu chịu đựng bóng dáng cây roi đến nửa đêm, Tạ Vấn Thiên trái lại ngủ rất an ổn. Cậu vừa nghĩ đến đem Ngụy Cửu bá đạo kia hảo hảo đánh thì bỗng nhiên thấy hết giận, tuy rằng Ngụy Cửu bá đạo cùng mình không có quan hệ gì, nhưng cậu vẫn không quen nhìn loại vô lại này ỷ thế hiếp người, xã hội này dù sao vẫn còn mọi người đây, thấy loại vô lại này, tất nhiên chính mình phải có trách nhiệm vì dân trừ hại, hảo hảo chỉnh đốn hắn một chút.

Sáng sớm ngồi dậy, Tạ Vấn Thiên tinh thần hăng hái mà chạy đi xuống lầu ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành, sau đó lại về nhà tắm thay y phục, chuẩn bị cùng bạn thân hẹn đi chơi trò chơi công viên.

Đừng nói cậu lớn như thế, thế nhưng tâm hồn chơi bời luôn luôn khó sửa, một khi có người hẹn, cậu luôn luôn là người thứ nhất hưởng ứng, lần này đi chơi trò chơi công viên cũng vậy.

” Tuổi trẻ thanh xuân là mọi thứ đều hồng, đáng tiếc quá vội vã, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió…”

Tạ Vấn Thiên khẽ hát, tự nhiên mà từ tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, không có gì, quần rách, lát mua lại.

Ngụy Cửu rất ghét đến công viên chơi trò chơi, hắn nghĩ mình đứng ở chỗ này giống như con nít mười tuổi.

Hắn chán nãn mà hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như bị ai trộm ví, cũng giống như hắn chuẩn bị trộm ví của người nào đó.

Tiểu Ngụy chơi ngựa xoay tròn gỗ hết sức vui vẻ, hoàn toàn quên luôn mình còn có một ba ba.

“Tôi lạnh lùng do đó tôi…”

” Cậu thôi đi, phẩm chất đó của cậu mà còn hoàn hung ác, Tạ Vấn Thiên, cậu đó chỉ có cái mồm lẻo mép là hay!”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một loạt âm thanh vui cười, Ngụy Cửu mới đầu không chú ý, mà thời điểm khi hắn nghe được ba chữ Tạ Vấn Thiên, con mắt lập tức sáng lên. Hắn theo thói quen mà xoa tóc ở thái dương, xác định kiểu tóc của mình chỉnh tề, sau đó mới dè dặt mà xoay người.

Một nhóm người thanh niên ở nơi nào đó cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói mà đi, Tạ Vấn Thiên thì lại rất bắt mắt, không phải bởi vì hắn lớn hơn người khác, mà là vì hắn đứng đó làm cái tư thế suy nghĩ giống như tượng điêu khắc tức cười, đương nhiên rất đáng chú ý.

Ngụy Cửu định ê một tiếng gọi cậu, nhưng lại không gọi. Hắn nghĩ Tạ Vấn Thiên sao lại như vậy?

Tối hôm qua không phải hung tàn hung ác mà dùng roi đánh mình muốn chết, ngày hôm nay sao giống như một người khác, vui vẻ hài lòng như thế.

Hắn suy nghĩ, ánh mắt chăm chú không ngừng theo khuôn mặt chuyển động của Tạ Vấn Thiên, trên lưng hàn ý dày đặc.


Không nghĩ tới mình cũng có lúc nhìn lầm người, y quả thực so với nhi tử mình còn nghịch hơn! Thực sự là người hai mặt…

Ngụy Cửu đang nghĩ cả người giật mình một cái, hắn vừa muốn xoay người qua, bỗng nhiên thấy Tạ Vấn Thiên không biết bởi vì sự việc gì mà ngửa đầu cười ha hả, cười đến rạng rỡ, Thật giống như một cái đại hài tử.

Kỳ thực cười như vậy cũng rất mê người.

Ngụy Cửu ngây ngốc mà nhìn Tạ Vấn Thiên rạng rỡ từ đoàn người đi tới hướng mình, cuối cùng mỉm cười, lên tiếng.

“Tiểu Tạ, ngươi cũng đến chơi công viên a?”

“Ách…” Tạ Vấn Thiên nửa nở nụ cười, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên giống như nuốt một cái bánh bao lại bị nghẹn.

Ngụy Cửu nhanh chóng di chyển đến trước mắt cậu, cậu thầm nghĩ thực sự là ứng với lời nói của người xưa, tại thời điểm này lại “Không nói gì nghẹn ngưng lại”.

Âm thanh trong công viên trò chơi vui vẻ không biết thật giả mà trở thành tiếng động lớn nháo ầm ĩ, thế giới Tạ Vấn Thiên chậm rãi an tĩnh xuống.

Cậu xấu hổ mắt nhìn bạn bè bên người, đối với Ngụy Cửu mỉm cười gật đầu, rất bình thản mà một tiếng ân cần thăm hỏi, “Chào anh, Ngụy tiên sinh, lại trùng hợp như vậy a.”

Ngụy Cửu là một người hiểu chuyện, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên chuyển biến thái độ cùng giọng nói có chút lạ lạ liền nhìn ra đối phương hiện tại là không quá nguyện ý phản ứng với mình. Bất quá, hình như Tạ Vấn Thiên cũng không quá thích trả lời mình, không phải là mình quấn lấy cậu ta chứ? Đã tiêu tiền, còn phải hẹn trước thời gian, còn phải chịu đựng bị đánh, Ngụy Cửu bỗng nhiên nghĩ mình rất đê tiện.

Hắn có chút khó chịu cảm giác cái gì đó từ lòng bàn chân vù vù mà hướng cột sống dâng lên, hắn nghĩ hình như có chút lạnh.

“Ân, thật đúng lúc a. Anh mang con ra ngoài chơi, không quấy rầy các cậu, chơi vui vẻ.”

Ngụy Cửu vẫn cười rất hiền hoà, cho Tạ Vấn Thiên nụ cười bình tĩnh cùng lãnh đạm, cũng không có vẻ dối trá.

Hắn rất nhanh nghiên người đi, tiếp tục lẳng lặng mà nhìn con ở trên ngựa gỗ xoay tròn chơi rất vui vẻ.

Thoạt nhìn bóng lưng rất cô đơn, lông mi của Tạ Vấn Thiên không tự giác mà nhíu chặt lại.


Cậu không quá thích Ngụy Cửu, thế nhưng thấy một mình đối phương đứng ở trong đám người thì lại không tự chủ được mà nghĩ cái người này kỳ thực cũng rất cô đơn.

Bạn bè bên người Tạ Vấn Thiên nhìn Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên đại khái là nhất thời biết nhau, cũng lười để ý nhiều, bọn họ chơi vui là chính, nhìn nhìn tàu lượn trước mặt gào thét trong ngực ngứa đến lợi hại, vội vàng khuyến khích Tạ Vấn Thiên vẫn còn đứng ngốc mau nhanh nhanh đi xếp hàng mua vé.

Tiểu Ngụy lưu luyến không rời mà bị người theo sau đến mua phiếu ngựa gỗ xoay tròn bế đi xuống, cậu nhìn Ngụy Cửu chờ ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở một đóa hoa.

“Ba ba! Chúng ta lại đến phía trước chơi!”

Ngụy Cửu tâm tình không tốt lắm, hắn đem nhi tử đang chạy chậm về phía trước bắt lấy, nhìn đoàn người phía trước rộn ràng nhốn nháo, nghĩ mắt đều nhìn đến mệt mỏi, “Nên trở về nhà thôi, con ngày mai còn đến trường nữa.”

Bên này Tạ Vấn Thiên đi vài bước, vô ý mà quay đầu lại nhìn Ngụy Cửu bên kia, cậu lại gặp được tiểu hài tử đáng yêu kia.

“Các ngươi mua phiếu trước đi, mua hai cái.” Tạ Vấn Thiên vỗ vỗ lưng người bạn, chạy tới vài bước.

Tiểu Ngụy la oai oái, thấy Tạ Vấn Thiên, nháy mắt nhớ tới Tạ Vấn Thiên đã từng cho mình ăn bạch tuộc, vui mừng một cái, bỗng nhiên ồn ào la lên.

“Ba ba, xem bạch tuộc thúc thúc ở đây, chúng ta có thể chơi nữa được không.”

Này không may hài tử, gọi ai đó bạch tuộc đến…

Vẻ mặt đẹp trai của Tạ Vấn Thiên bị cái xưng hô cổ quái của Tiểu Ngụy mà đỏ lên, mà Ngụy Cửu lúc này lại có chút giật mình cậu sao lại chạy tới đây.

“Cửu ca, đều đã tới, không bằng cùng đi chơi đi, nhiều người náo nhiệt hơn.” Tạ Vấn Thiên nở nụ cười, đối với Tiểu Ngụy chớp mắt vài cái.

Ngụy Cửu dắt tay Tiểu Ngụy, hình như có chút chần chừ, mắt hắn nhìn Tạ Vấn Thiên, đối phương lại cho hắn một cái mỉm cười trong sáng.

“Không được, cũng sớm nên trở về nhà. Các cậu chơi vui vẻ là tốt rồi.” Ngụy Cửu suy nghĩ một chút, cái loại cảm giác khó chịu trong ngực này cuối cùng vẫn quanh quẩn không đi. Hắn nghĩ mình đối với Tạ Vấn Thiên quá mức đường đột nhiệt tình, mà hiện tại hắn cũng luôn luôn không suy nghĩ cẩn thận, mình nhiệt tình đối với Tạ Vấn Thiên rốt cuộc từ lúc nào. Nhu cầu ***, hay tình yêu, có lẽ chỉ là cảm thấy hiếu kỳ?


Hắn một mực từ chối như thế, Tiểu Ngụy cũng không chịu, y khó có được cùng Ngụy Cửu đi ra chơi một chuyến, sao cũng phải chơi thỏa trí mới trở về.

Nhìn Ngụy Cửu muốn đi, Tiểu Ngụy bật người gào thét, sử dụng chiến thuật xấu xa của con nít, làm Tạ Vấn Thiên thấy mắc cười.

“Lại không nghe lời!” Ngụy Cửu lộ ra vẻ mặt người cha uy nghiêm quát, nhưng Tiểu Ngụy ôm chân hắn sống chết không buông tay, trong miệng gào khóc không ngừng ồn ào, “Cùng bạch tuộc thúc thúc đi chơi đi, chơi một chút đi, ba, ngươi đáp ứng theo người ta chơi.”

Trên đùi Ngụy Cửu treo hài tử khóc khóc nháo nháo, này đối với rất nhiều người mà nói đều có thể xem náo nhiệt,mà số người vây xem trò vui đang tăng dần. mặt mũi Ngụy Cửu dần dần có chút không nhịn được, hắn giơ tay lên muốn đánh tiểu tử này, Tạ Vấn Thiên sảng khoái mà đi qua, một bên kéo Tiểu Ngụy, một bên kéo tay muốn đánh người của Ngụy Cửu lại.

“Co nít mà, làm ba ba nên bồi y nhiều chút, cần gì mà, Cửu ca.”

Tạ Vấn Thiên không đợi Ngụy Cửu đáp ứng đã bế Tiểu Ngụy lên, cậu ngược lại không chán ghét con nít như vậy, chỉ là nghĩ có chút dễ thương.

“Đi, chúng ta đi ngồi tàu lượn.”

Ngụy Cửu ở đằng sau, hầu như là không thể tránh được mà nhắm mắt, lập tức miễn cưỡng gật đầu.

Thế nhưng vừa đi, Ngụy Cửu liền đi không trở lại. Cũng không phát sinh chuyện, ai biết trước được.

Ngụy Cửu cùng Tiểu Ngụy rành mạch mà theo lời mời Tạ Vấn Thiên, gia nhập chơi trò chơi đoàn đội của bọn họ, hạng mục kế tiếp là ngồi tàu lượn.

Hắn ngẩng đầu mắt nhìn thứ bị ké giữa không trung, thét chói tai, mọi người cũng đều bị gió thổi tóc rối bời, khẩn trương mà nghẹn nước bọt. Hắn vô ý thức mà giơ tay tới thái dương, cẩn thận mà vuốt lên.

“Đi, ngồi nhanh lên.” Bạn bè Tạ Vấn Thiên so với Tạ Vấn Thiên còn nhiệt tình hơn, thấy Ngụy Cửu vẫn sững sờ tại chỗ, liền kéo ngồi vào trong chỗ tàu lượn thắt dây lại.

Tạ Vấn Thiên ôm Tiểu Ngụy ngồi ở bên cạnh Ngụy Cửu, Tiểu Ngụy nắm tay hưng phấn mà chờ xe khởi động, mà vẻ mặt Ngụy Cửu xanh xao vẫn không nói lời nào.

“Anh không sao chứ?” Tạ Vấn Thiên nhìn sắc mặt Ngụy Cửu có chút khác thường, tàu lượn đã chậm rãi khởi động.

“Không có việc gì.”

Ngụy Cửu tiếng nói nghe có chút khàn, hắn trả lời Tạ Vấn Thiên xong lập tức không nói gì, chỉ là khẩn trương mà nắm chặt tay.

Tạ Vấn Thiên không biết nam nhân Ngụy Cửu này nhìn qua rất đàn ông, rất to gan lớn mật cư nhiên lại sợ thành hình dáng này.

Tàu lượn lăn một đường cậu chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngụy Cửu, so với Tiểu Ngụy trong lòng mình còn la hăng say hơn.


Cậu không nói gì mà theo tàu lượn xoay con ngươi từ trên xuống dưới, trái phải mà quan sát cảnh sắc xung quanh bị đảo lộn vặn vẹo.

Mà Ngụy Cửu sau khi xuống xe tình huống càng không ổn.

Tạ Vấn Thiên liền cùng bạn bè với Tiểu Ngụy đều thấy hắn nôn đến lợi hại, tựa như muốn đem gì đó trong dạ dày phun sạch sẽ mới thôi.

“Không nghĩ tới Cửu ca này chóng mặt a.” Tạ Vấn Thiên nghĩ ngày hôm nay mình chơi hăng hái rốt cuộc bị Ngụy Cửu làm cho hết vui, mà mình lúc đó cũng không biết, sao lại muốn kéo hắn cùng chơi nữa.

Ngụy Cửu khoát khoát tay, tiếp tục khom người phun, giống như một con tôm, kia khuôn mặt còn có cổ đều căn lớn đến đỏ bừng, trông giống như nhan sắc đỏ tôm bị nấu.

Nhưng thật ra Tiểu Ngụy có chút sợ, cậu kéo bạch tuộc thúc thúc, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất cùng lo lắng.

Bạn bè bên người Tạ Vấn Thiên có chút không nhịn được, giống Ngụy Cửu như thế ói đến thời gian gì, bọn họ thật vất vả mới có một cơ hội tập hợp cùng nhau đi chơi, này sẽ không dừng lại chứ?

“Như vậy, ngày hôm nay tôi đi ra cùng anh này, các bạn tiếp tục đi chơi, tôi tốt xấu phải chiếu cố cha con người ta.” Tạ Vấn Thiên cũng không muốn làm lỡ hăng hái của bạn bè, xin lỗi mà nở ra nụ cười, cũng chỉ để cho bọn họ đi trước.

“Na… Tiểu Tạ chúng ta hẹn tiếp lần sau.”

“Ok, nhanh đi chơi đi, nhanh đi chơi đi.” Tạ Vấn Thiên giống như đuổi ruồi mà xua tay.

Ngụy Cửu một bên phun đến lợi hại hình như nghe được cái gì, hai mắt hắn gắn đầy tơ máu mà xoay qua nhìn chăm chúvào mặt Tạ Vấn Thiên. Tạ Vấn Thiên mới vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai mắt hắn đỏ bừng nhìn mình, trong lòng đau khổ oán hận sâu sắc mà gào thét.

“Cửu ca, anh nôn xong, kia rửa sạch tôi chở hai người về.”

“Oa…”

Nhưng cậu vừa mới dứt lời, Ngụy Cửu bắt đầu lại cúi đầu. Tạ Vấn Thiên ngậm miệng lại, hận chết cái miệng bỉ ổi của mình, sao lại mời một người như vậy ngồi tàu lượn, giờ nôn đến… Lãng phí nhiều lương thực.

“Bạch tuộc thúc thúc… Ba ta sẽ không chết chứ?” Tiểu Ngụy bên cạnh nhìn Ngụy Cửu nôn không dứt mà càng lo lắng, đầu óc y vừa nghĩ, thì hỏi câu không nên hỏi.

Tạ Vấn Thiên nghiêm túc mà sờ sờ đầu Tiểu Ngụy, càng nghiêm túc mà nói, “Chắc là sẽ không.”

Qua vài giây, cậu nghĩ có chút gì đó không thích hợp, quở trách Tiểu Ngụy, “Ngươi hài tử này sao gọi người ta là bạch tuộc thúc thúc hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui