Nghe Kỷ Diễm lo lắng nói, Tiền Ngân Tử bưng kín tai: “Em cảm giác tai mình bị sỉ nhục.”
“Anh nhục mạ Ngụy Tiêu thì không sao, nhục mạ em làm gì? Em đã làm gì với anh ta chứ? Bộ em điên rồi hay gì! Còn anh ta… ai thèm chứ? Em sợ nhiễm bệnh lắm.”
Kỷ Diễm nghe vậy mới yên tâm, ôm Tiền Ngân Tử chặt hơn.
Có lẽ Ngụy Tiêu đang tìm cách trêu đùa.
Kỷ Diễm cứ thế ôm Tiền Ngân Tử, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Người khác khi thân mật cũng gần gũi như vậy sao?
Đây có phải là điều phải làm khi ở bên nhau?
Kỷ Diễm muốn ôm cô ngủ.
Tay anh đặt trên người cô, cô không muốn đẩy ra, cứ thế để anh ôm ngủ.
Cảm giác ôm của Kỷ Diễm rất thoải mái, Tiền Ngân Tử quá mệt nên chẳng bao lâu cũng thiếp đi.
…
Kỷ Diễm nghĩ Tiền Ngân Tử sẽ ngủ nướng vào cuối tuần.
Anh định cùng cô ngủ thêm, nhưng cô đã đặt báo thức từ trước và dậy từ sáng sớm.
Kỷ Diễm nhìn đồng hồ, nắm lấy tay cô: “Còn sớm mà, em ngủ thêm chút nữa được không?”
Tiền Ngân Tử nhẹ nhàng gạt tay anh ra, nhặt áo ngủ trên sàn rồi mặc vào: “Không được, em phải đến nhà Ngụy Tiêu.”
Nghe vậy, Kỷ Diễm lập tức ngồi dậy.
“Em đến nhà hắn làm gì? Hai người chia tay rồi mà, sao em còn đến đó?”
Tiền Ngân Tử bình tĩnh đáp: “Bố mẹ anh ấy gọi em, chắc là có chuyện muốn nói, họ rất tốt.”
Kỷ Diễm lo lắng đây là mưu kế của Ngụy Tiêu.
Anh nhẹ giọng: “Bố mẹ anh cũng tốt mà.”
Tiền Ngân Tử chưa từng gặp bố mẹ Kỷ Diễm, nhưng cô nghĩ, người có thể nuôi dạy một người con như Kỷ Diễm hẳn cũng không tệ.
Sau khi rửa mặt, cô chuẩn bị ra ngoài.
Kỷ Diễm đề nghị: “Để anh đưa em đi, nếu có chuyện gì, em chỉ cần gọi anh.”
“Không cần đâu, em tự gọi taxi được rồi.”
Tiền Ngân Tử thấy không tiện.
Nếu Kỷ Diễm gặp Ngụy Tiêu, có thể anh sẽ không giữ được bình tĩnh rồi tiết lộ chuyện của họ trước mặt bố mẹ Ngụy Tiêu, điều này sẽ rất khó xử.
Lúc trước, khi cô hứa với mẹ Ngụy, cô đã nói sẽ đối xử tốt với Ngụy Tiêu.
Nếu mẹ Ngụy phát hiện cô ngoại tình với bạn thân của Ngụy Tiêu, sẽ không thể giải thích rõ ràng.
Thấy Tiền Ngân Tử không đồng ý, Kỷ Diễm cũng không ép.
Anh vào phòng làm việc rồi quay lại với một tấm thẻ ngân hàng.
“Không giới hạn số tiền, em muốn tiêu bao nhiêu cũng được.
Nếu bố mẹ Ngụy Tiêu làm khó, em cứ dùng tiền để giải quyết.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Đây có phải cảm giác của tổng tài bá đạo không?
Kỷ Diễm thật sự giống một tổng tài bá đạo.
Nhưng anh đưa tiền cho cô để làm gì? Quan hệ của hai người chưa đến mức đó.
Tiền Ngân Tử từ chối: “Không cần đâu, bố mẹ anh ấy tốt lắm, sẽ không làm khó em.”
Kỷ Diễm lo Ngụy Tiêu sẽ dùng chuyện này để ép buộc cô.
Anh vẫn không yên tâm, nhét thẻ ngân hàng vào túi của cô và dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi anh ngay.”
Tiền Ngân Tử cảm thấy thái độ của Kỷ Diễm rất kỳ lạ.
Thấy thời gian không còn nhiều, cô không suy nghĩ nhiều nữa, đi giày vào rồi ra khỏi nhà.
Tiền Ngân Tử định bắt taxi, nhưng vừa ra đến cổng khu thì thấy xe của Ngụy Tiêu đã đậu sẵn ở đó.
Anh ta hạ cửa kính, nói: “Lên xe đi, anh đưa em đi.”
Tiền Ngân Tử liếc nhìn anh ta, rồi mở cửa xe ngồi xuống ghế sau.
Ngụy Tiêu không vui, không lái xe: “Trước đây em toàn ngồi ghế phụ mà.”
“Đó là trước đây.
Mau lái xe đi, đừng nói nhiều.”
Ngụy Tiêu không cam lòng: “Khi em đi xe Kỷ Diễm cũng ngồi ghế sau à?”
Tiền Ngân Tử lạnh lùng đáp: “Tôi ngồi trên đùi anh ấy, anh vừa lòng chưa?”
Ngụy Tiêu: “…”
Anh ta im lặng, không nói thêm lời nào.
Tiền Ngân Tử giờ đã khác hẳn.
Trước đây cô rất dịu dàng, còn bây giờ thì như một con nhím, khắp người toàn gai.
Trước kia, miệng cô cũng không cay nghiệt như vậy.
Ngụy Tiêu lẩm bẩm khó chịu: “Trước kia em đâu có như vậy.”
Tiền Ngân Tử đáp: “Trước kia em nhịn vì tiền, giờ thì đến lúc em không cần giả vờ nữa.
Đây mới là tính cách thật của em.”
Ngụy Tiêu: “…”
Anh ta cảm thấy mình thật sự đã yêu Tiền Ngân Tử.
Dù cô có công kích, anh ta vẫn thấy cô đáng yêu.
Thậm chí còn đáng yêu hơn trước kia.
Ngụy Tiêu nghĩ rằng mình đã thật sự yêu cô, dù cô có mắng, anh ta vẫn thấy ấm áp trong lòng.
Anh ta thích bị cô mắng, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn quan tâm đến anh ta.
Không kìm lòng được, Ngụy Tiêu hỏi: “Chúng ta có thể quay lại không? Người ta còn gia hạn hội viên, chẳng lẽ anh không thể gia hạn với em à?”
Anh ta vẫn muốn ở bên cô, nếu chỉ cần tiêu tiền để giải quyết, anh ta sẵn sàng làm vậy.
Tiền Ngân Tử bực mình, không thể nhịn thêm nữa, cô giơ tay kéo tóc Ngụy Tiêu.
“Nếu anh còn nói nữa, tôi xuống xe ngay.”
Ngụy Tiêu: “…”
Tóc bị Tiền Ngân Tử kéo đau, anh ta nhăn mặt nhưng vẫn bật cười: “Tiền Ngân Tử, trước kia em đúng là biết diễn.”
Tiền Ngân Tử: “…”
…
Ngụy Tiêu có vẻ đã bị dọa, anh ta không dám nói thêm lời nào.
Cả đoạn đường đến nhà họ Ngụy, không khí rất im lặng.
Ngụy Tiêu nhớ lại đêm qua, anh ta đã phải gọi điện năn nỉ mẹ mình nửa đêm, mong bà giúp đỡ.
Lần trước cả hai đã không vui vẻ gì, nhưng lần này anh ta nói rất chân thành: “Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ là mẹ ruột của con mà.
Mẹ chỉ có mình con, chẳng lẽ mẹ muốn thấy con không có vợ sao? Con biết con sai rồi, nhưng giờ con sửa rồi.
Từ nay về sau, con chỉ cần mỗi Tiền Ngân Tử, con không muốn chia tay với cô ấy.
Mẹ giúp con khuyên cô ấy quay lại với con nhé.”
Mẹ Ngụy cũng không nỡ từ chối.
Dù gì cũng là con trai của bà, hơn nữa bà rất thích Tiền Ngân Tử cũng muốn thử một lần cuối để níu kéo mối quan hệ này.
Sau khi biết chuyện của hai đứa trẻ chỉ là giả, bố Ngụy cùng mẹ Ngụy đã nổi cơn thịnh nộ, cảm thấy vô cùng buồn bã, tự hỏi sao con mình lại có thể dùng tiền mua tình cảm như vậy.
Ông thực sự tin rằng Tiền Ngân Tử có tình cảm với con trai mình và hai đứa đang ở bên nhau.
Ông cũng rất thích cô con dâu này, tính cách tốt, cực kỳ hợp với con trai ông.
Người đời trước thường coi trọng việc cưới vợ phải chọn người hiền.
Trong mắt bố mẹ Ngụy, Tiền Ngân Tử chính là một cô vợ hiền dâu đảm.
Bố Ngụy đã nghĩ đến chuyện cho hai đứa kết hôn rồi cuối năm sinh con, nhưng kết quả lại là giả, thành ra khiến ông giận đến không thể chịu nổi.
Tuy nhiên, Ngụy Tiêu nói rằng anh ta muốn biến giả thành thật.
Trước đây anh ta không thích Tiền Ngân Tử, nhưng giờ lại thật sự có tình cảm.
Vì vậy, bố Ngụy cũng muốn giúp đỡ một phen.
Lúc Tiền Ngân Tử vừa ngồi xuống, bố Ngụy đã xin lỗi cô: “Vô cùng xin lỗi con, Ngân Tử.
Chuyện của các con, bác đã biết hết rồi.
Là mẹ nó và Ngụy Tiêu sai, không nên dùng tiền để làm tổn thương danh dự của con.”
Tiền Ngân Tử giật mình, vội đáp: “Không, không, bác nói quá rồi, chuyện này không ảnh hưởng đến nhân cách của con…”
“Lỗi là ở nhà bác, bác thay họ xin lỗi con, thằng ranh con Ngụy Tiêu này cũng phải xin lỗi con.
Trước đây nó là kẻ khốn khiếp, nhưng nó đã hứa với bác từ nay sẽ thay đổi, cắt đứt hết mối quan hệ với mấy người phụ nữ kia, sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.
Con có thể cho nó một cơ hội không? Bác với dì thật sự rất quý con.”
Nghe bố Ngụy nói, Tiền Ngân Tử ít nhiều cũng hiểu được.
Chắc là Ngụy Tiêu đã nhờ ông đến làm thuyết khách.
Dù sao thì cô cũng đến đây để nói rõ ràng.
“Bác trai, dì, lần này con đến là nể mặt hai người.
Nhưng đây là lần cuối cùng, sau này dù hai người có gọi thế nào, con cũng sẽ không tới nữa.
Con không thích anh ta, cũng sẽ không ở bên anh ta.
Con nói xong rồi, nếu không còn gì nữa thì con xin phép đi trước.”
Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên vài lần.
Cô liếc nhìn.
Là Kỷ Diễm nhắn cho cô.
[Vừa rồi lúc đi lấy cơm hộp, anh bị chó cắn.]
[Anh không sao, em đừng lo.]
[Chỉ là có hơi đau.]
[Anh sẽ không bị bệnh dại đâu nhỉ?]
[Chắc là không, anh đã tiêm phòng rồi.]
[Em có thể về sớm chút không? Không thì cũng không sao, anh lo được mà.].