Kỷ Diễm nhìn bộ dạng đầy vẻ hưởng thụ của Tiền Ngân Tử, vuốt nhẹ tóc cô, hỏi: “Cô y tá, tôi có cần phải trả tiền thuốc men không?”
Tiền Ngân Tử vuốt má anh: “Dĩ nhiên là cần, anh muốn quỵt nợ sao?”
Kỷ Diễm cắn nhẹ vành tai cô, đùa cợt: “Quả nhiên là chỗ lừa đảo, đến hầu hạ cô y tá như em mà còn phải trả tiền thuốc men, chẳng phải là thiệt thòi lắm sao? Lần sau không đến nữa?”
“Em có không chữa bệnh cho anh à?” Tiền Ngân Tử dùng sức kẹp chặt thứ đang nằm trong cơ thể mình: “Chỗ này của anh, còn ngứa không? Còn khó chịu không? Không còn khó chịu là vì em đã chữa khỏi, em chẳng lẽ không giỏi sao?”
Bị cô bất ngờ siết chặt như vậy, Kỷ Diễm suýt chút nữa đã không chịu nổi mà bắn ra.
Kỷ Diễm đưa tay đến đầu v* của cô, vuốt ve vài cái: “Nói vậy thì đúng là không ngứa, không khó chịu, cô y tá đúng là thần y, đúng bệnh mà trị liệu.”
Tiền Ngân Tử thay đổi tư thế, đè Kỷ Diễm xuống dưới, cô ngồi trên, bắt đầu lắc lư.
Tư thế nữ trên, vào càng sâu, càng sướng.
Trong lúc cô ở phía trên xoay tròn, Kỷ Diễm kéo đầu v* của cô, nhẹ nhàng nhéo rồi lại buông ra, khiêu khích, chơi đùa.
Một lát sau, tay anh di chuyển xuống mông cô, đánh mạnh một cái, hỏi: “Cô y tá, mỗi ngày em tiếp bao nhiêu khách?”
Tiền Ngân Tử cười đáp: “Tò mò chuyện riêng của em sao?”
“Sợ em mệt thôi.”
Tiền Ngân Tử: “Đại khái mười mấy người đi.”
“Nhiều vậy sao? Ngân Tử đúng là chăm chỉ.”
“Cũng không sao, có người bắn nhanh thì dễ dàng xong việc, trị liệu nhanh.
Có người bắn chậm, phải đợi lâu, loại này thì một ngày chỉ tiếp được một khách, còn bắn nhanh thì có thể tiếp nhiều hơn.
Vậy anh là loại bắn nhanh hay bắn chậm?”
Tiền Ngân Tử vừa nói vừa vuốt ve, khiêu khích vùng bụng anh.
“Em nghĩ anh là nhanh hay chậm?”
Kỷ Diễm bật dậy, đâm mạnh vào cô.
Sự sảng khoái đột ngột khiến Tiền Ngân Tử rên rỉ.
“Em thấy anh là loại chậm, dương v*t của anh lớn như vậy.
Anh là bệnh nhân có dương v*t lớn nhất mà em từng thấy từ khi bệnh viện khai trương đến nay, chắc chắn rất giỏi làm phụ nữ sung sướng.
Hy vọng anh sau này đến đây nhiều hơn.”
Kỷ Diễm giữ chặt hông cô, bắt đầu nhịp nhàng lao tới, giường kêu lên kẽo kẹt: “Là cô y tá chữa bệnh cho anh hay anh chữa bệnh cho em? Chỗ này ngủ với nhiều người đàn ông như vậy, không có ai giúp em hết ngứa ngáy sao, em chịu được à?”
Tiền Ngân Tử cúi người, dùng đầu mũi chạm nhẹ lên mũi anh, cười hờn dỗi: “Không chịu nổi, không ấy anh ở chỗ em làm việc lâu dài, sau này thường xuyên tới tìm em chữa bệnh nhé?”
Thật tài tình, anh đến khám bệnh, cuối cùng lại thành người làm không công.
Tiền Ngân Tử bị Kỷ Diễm làm đến cao trào, toàn thân run rẩy.
Kẹp chặt lấy anh, Kỷ Diễm cũng sắp đến giới hạn.
Trước khi bắn, anh rút ra, bắn ti/nh d/ịch lên bộ đồ y tá của cô.
Ti/nh d/ịch ướt nhẹp khắp áo quần.
Tiền Ngân Tử toàn thân run rẩy vì thỏa mãn, quần áo loang lổ ti/nh dị/ch.
Kỷ Diễm vẫn muốn tiếp tục, anh cầm lấy một cái bao cao su khác, dùng tiền của Ngụy Tiêu để mua.
Anh xé bao ra, đeo vào.
Đổi tư thế, sườn nằm nghiêng mà tiếp tục đâm vào.
Thở dài: “Bao cao su miễn phí dùng đúng là tốt thật.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Xem ra anh còn thích thú lắm.
Lúc này, kẻ không thể ngủ được, mất ngủ cả đêm đầy tức giận chỉ có Ngụy Tiêu.
Kỷ Diễm mua đủ loại hương vị bao, hiện tại dùng là vị chocolate, sản phẩm mới ra.
Đâm vào vài cái, Tiền Ngân Tử đã ngửi thấy mùi chocolate.
Cô có chút đói bụng…
Mùi thơm ngọt ngào làm người ta thèm ăn.
Hương vị này thật đậm, Kỷ Diễm cũng ngửi thấy.
Anh chỉ cảm thấy mới lạ, chưa từng thử qua, nên muốn dùng thử.
Nhưng mà hương vị chocolate quá nồng, không biết là đang làm tình hay đang ăn đồ ngọt.
Cúi đầu nhìn xuống nơi hai người giao hợp, vào ra mang theo chất lỏng đều là mùi chocolate.
Thật sự là quá ngán, lần sau không mua loại có hương vị này nữa.
Hương thơm quá nồng, khiến cả hai phải vội vàng kết thúc, Kỷ Diễm thay bao khác.
Nếu không Tiền Ngân Tử cũng phải cắn vào anh, nói hương vị chocolate quá ngon, nhịn không được muốn ăn.
Thay cái bao mới không mùi, nhưng trong phòng đã tràn ngập hương chocolate.
Tiền Ngân Tử thậm chí còn muốn ăn vài thanh chocolate.
Sau khi kết thúc, thật sự cô đã đi tìm chocolate để ăn.
Cô thèm đến phát điên.
Kỷ Diễm biết ngay, đây là trò vớ vẩn của Ngụy Tiêu.
Sau này không bao giờ dùng loại có mùi vị nữa.
Anh còn đi chọn lọc, những cái có hương đều ném hết.
…
Tiền Ngân Tử hôm sau dậy rất khó khăn.
Một mặt là vì cô đấu tranh, liệu có bị sa thải hay không, có nên đi làm không?
Mặt khác, cô nghĩ đến việc, nếu giờ chưa bị sa thải, mà không đi làm, có phải sẽ không nhận được tiền thưởng chuyên cần?
Tháng này cũng không có bao nhiêu ngày làm việc.
Cô chỉ mong nếu bị sa thải thì hôm nay sa thải luôn, như vậy cô có thể không cần đi làm, có thể ngủ nướng tiếp.
Nhưng sau khi lăn lộn hai vòng, cô vẫn dậy đi làm.
Kỷ Diễm đã sớm dậy, rửa mặt thay đồ, chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.
Tiền Ngân Tử đi đến phía sau, ôm lấy anh, tò mò hỏi: “Sao anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy? Em cảm giác ngày nào anh cũng tràn đầy sức sống.”
Kỷ Diễm quay lại nhìn cô: “Muốn biết đáp án không?”
Tiền Ngân Tử gật đầu.
Kỷ Diễm: “Vì tiền anh kiếm đều là của anh.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Thật tàn nhẫn, cô đi làm công cho tư bản, còn Kỷ Diễm chính là tư bản.
Tiền Ngân Tử nghĩ, nếu tiền kiếm được đều là của mình, thì cô cũng có thể tràn đầy năng lượng.
Tiền Ngân Tử lập tức đẩy anh ra, đặc biệt khi thấy anh mặc đồ vest, càng giống hệt nhà tư bản.
“Anh đi đi, em không muốn thấy nhà tư bản.”
Kỷ Diễm ôm cô vào lòng: “Tối nay cứ đạp anh, nhà tư bản bị em dẫm dưới chân.”
Tiền Ngân Tử nghe vậy liền nghĩ đến những hình ảnh không mấy đứng đắn, cực kỳ xôi thịt.
Liếc nhìn Kỷ Diễm với ánh mắt có chút… đáng khinh.
Kỷ Diễm xoa mặt cô: “Em nghĩ gì vậy, anh nói là tối nay dẫm lưng cho anh thôi, đầu óc em đen tối quá.
Mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó với anh thôi sao?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô cảm thấy thật phiền phức, quả nhiên trên đời này nhà tư bản đều giống nhau.
Tiền Ngân Tử vẫn đi làm, dù có bị sa thải, cô cũng muốn làm cho xong công việc, bồi thường xong thì nghỉ cũng được.
Kỷ Diễm đưa cô đến công ty.
Nhìn chiếc xe, Tiền Ngân Tử hỏi: “Anh không có chiếc xe nào bình thường hơn sao?”
“Đây là xe bình thường nhất rồi.”
Tiền Ngân Tử: “…” Cô thật sự không thể hiểu nổi người có tiền.
Kỷ Diễm kéo cô lên xe: “Hơn nữa, nếu anh đổi xe, đồng nghiệp của em sẽ nghĩ sao? Họ sẽ tưởng em đổi bạn trai hay nghĩ bạn trai em đang gặp khó khăn? Dù sao họ cũng cho rằng em bám lấy người giàu, em không muốn chứng minh điều ngược lại sao?”
Cô nghe xong, thấy cũng có lý.
“Vậy anh có xe nào đắt hơn nữa không?”
Đã ra mặt rồi thì không ngại khoe thêm một chút.
Kỷ Diễm cười khẽ, bảo có, rồi hai người đổi xe.
Tiền Ngân Tử ngồi lên, dặn anh: “Tới công ty em thì chạy vài vòng quanh đó.
Em sẽ bảo với họ rằng thật ra anh không phải bạn trai em, anh chỉ là tài xế của gia đình em thôi.
Thật ra em là thiên kim của gia tộc giàu nhất châu Á, chỉ là đang giấu thân phận để đi làm, trải nghiệm cuộc sống bình dân.
Bây giờ em không cần che giấu nữa, em sẽ về thừa kế tài sản hàng trăm tỷ của gia đình, hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý.”
Đã ra ngoài thì ai cũng có thân phận của mình để thổi phồng.
Kỷ Diễm cười phá lên: “Tuân lệnh tiểu thư!”.