Thiều Vân San được đà hạch sách anh về chuyện mấy ả xung quanh anh cứ lượn lờ gây chuyện với cô. Cô nói chắc chắn Lạc Liên Chi này đã nghe lén cô và Nữ Nữ nói chuyện nên mới chửi cô và Nữ Nữ như thế.
Khi cô vừa đánh vào người anh vừa hành hạ anh bằng âm thanh đanh đá chua ngoa thì Nam Thái Gia đã bắt được mấu chốt, anh hỏi:
“Em với Nữ Nữ đã nói gì?”
Thiều Vân San nhớ lại câu chuyện ấy đột nhiên chột dạ, cả gương mặt đỏ ửng lên.
“Tôi nói gì kệ tôi.”
Biết cô có điều mờ ám, Nam Thái Gia tức khắc lật ngược tình thế, hành lại cô. Nãy cô nắm tay anh vật qua vật lại, còn đánh anh thì giờ anh chỉ dùng đúng một chiêu. Có điều, Thiều Vân San nhất quyết không khai, cô thà chết cũng không muốn nói ra để bị nhục.
Nam Thái Gia quá là ác độc rồi, cô đang bệnh mà anh cũng không tha, anh cù lét cô khiến cô cười chảy nước mắt, cảm giác như muốn chết đi sống lại vài lần. Thiều Phong Vân nhìn hai người vật qua vật lại hành nhau, cậu xấu hổ thay.
Chị gái gọi cậu tới cứu, cậu đứng dậy nhưng ấp úng nói:
“Chị, ngày mai em phải đi học sớm… em… em về trước ạ…”
Nói rồi không đợi chị đồng ý, cậu đã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Ở lại đấu với Nam Thái Gia cơ bắp cuồn cuộn kia à… cậu đâu có ngốc, chỉ sợ anh vật cả hai chị em cậu ra ấy chứ?
Cậu tự nhận mình hèn nhát, được chưa?
Thiều Vân San bị em trai phản bội, đau đớn không gì bằng.
Nam Thái Gia thấy đã đuổi được người đi, anh mới thôi trò đùa của mình. Nhân cơ hội Thiều Vân San không để ý đã với tay tắt công tắc điện rồi nằm lên giường với cô. Cả người chìm trong bóng tối, thứ duy nhất Thiều Vân San cảm nhận được chính là cái ôm chặt cứng của Nam Thái Gia.
“Ở đây là bệnh viện, anh tính làm gì vậy hả?”
Chân cô đang què dở đây, cô không mưu tính nhiều đến vậy đâu.
Nam Thái Gia một lúc sau mới đáp:
“Em nghỉ đi, chút nữa người nhà em đến thì tôi về.”
“Tin được lời anh không?”
“Được.”
Nam Thái Gia nghiêm túc khẳng định, điều đó khiến Thiều Vân San yên tâm.
Chỉ là có trai đẹp ôm, cô ngủ không có quen. Nằm mãi nằm mãi vẫn không chìm vào giấc ngủ được. Nam Thái Gia thấy thế thì vỗ nhẹ người cô như ru em bé. Anh không nói nhiều lời, trong đêm tối, trán rịn ra rất nhiều mồ hôi nhưng trông anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Mãi đến gần nửa đêm, Thiều Vân San mới chợp mắt.
Nam Thái Gia không nằm cùng cô được nữa, cẩn thận vén chăn xuống giường không để cô thức giấc. Tới sáng hôm sau, Thiều Vân San tỉnh dậy sớm thì bắt gặp cảnh tượng Nam Thái Gia nằm vắt chân trên ghế sô pha, cô rất bất ngờ, nghĩ bụng tên này ở đây cả đêm mà không làm gì sao?
Khi anh dậy, cô còn ngây thơ hỏi:
“Sao anh lại ngủ ở đó?”
“Tôi thích!”
Nam Thái Gia lạnh lùng đáp.
Chắc sáng sớm phản diện hãm tài như anh hay giận dỗi vô cớ, Thiều Vân San không chấp vì cô còn phải mặt dày gọi anh tới đỡ mình vào nhà vệ sinh. Nam Thái Gia dù buổi sớm khó ở nhưng cô thấy anh vẫn rất dịu dàng khi giúp cô là cô hài lòng rồi.
Viện Viện tận sáng hôm sau mới tới, con bé đến rồi thì cô nghĩ Nam Thái Gia sẽ rời đi nhưng anh vẫn luôn ở bệnh viện. Trừ lúc về có công việc còn không sẽ tới chỗ cô, cùng cô ‘ăn vạ’ vài ngày trong bệnh viện. Thanh Hàn Nữ và Hàng Thương Lan có tới thăm, nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn thì cả hai đều bất ngờ. Sau khi nghe cô giải thích, họ mới yên tâm.
Nữ Nữ nói với cô, tiền kia sẽ dùng để làm từ thiện. Cô không phản đối nữa, dù sao con gái ruột cũng không thèm nghe cô mà đi mua lấy một ngôi nhà làm của hồi môn.
Thiều Vân San cảm nhận rõ rệt sau lần chấn thương đêm sinh nhật, tình cảm của mình với con gái ruột đã lên một tầm cao mới. Đây cũng là điều cô mong mỏi từ khi xuyên sách, cô nghĩ không lâu nữa thôi cô và con gái sẽ thân thiết. Người ta hay nói ‘muốn thân ông thì cứ đánh vào bà’ đến lúc đó ‘con trai ruột’ dù không thích cũng phải dĩ hòa vi quý với người mẹ là cô đây.
…
“Mẹ nó! Lạc Liên Chi đúng là thứ vô dụng.”
Tả Hữu Tịch vừa nghe điện thoại của Lạc Liên Chi xong từ bên ngoài ban công đi vào, cô ta tức tối ném chiếc điện thoại lên mặt bàn bằng kính cao cấp khiến âm thanh phát ra rất chói tai. Ngô Thanh Hà nhìn mặt bàn, cú ném đó của Tả Hữu Tịch không làm mặt kính vỡ được nhưng trong lòng cô ta xót vô cùng.
Cố kìm nén cảm giác khó chịu, Ngô Thanh Hà lên tiếng hỏi:
“Sao vậy chị, cô ta nói gì?”
Tả Hữu Tịch chưa trả lời ngay mà cầm lấy điếu thuốc hút dở dang trên mặt bàn đưa tới bên môi rít một hơi, nhả khói. Nghĩ lại những lời Lạc Liên Chi vừa nói, ả như phát điên ném điếu thuốc xuống đất, sau đó dùng chân đeo dép lông trong nhà nghiền nát điếu thuốc.
“Con điên đó… nó còn không bằng một góc của Thiều Vân San trước kia. Lúc trước kia chưa trở mặt, chị nói gì Thiều Vân San cũng nghe, tiền bao nhiêu cũng thoải mái chi ra… Còn Lạc Liên Chi thì khôn rồi, cô ta không những chi li từng khoản một với chị mà suốt mấy tháng nay không chịu nghe theo tính toán của chị…”
Lạc Liên Chi muốn rút lui khiến Tả Hữu Tịch tức điên:
“Hừ, không phải chỉ là bị Nam gia mắng một chút vụ cô ta đánh Thiều Vân San thôi sao? Thứ đàn bà lụy tình mà còn nhút nhát thì đéo bao giờ xứng đáng có được người đàn ông mình yêu. Càng nghĩ càng tức, mất công trước đó chị lơ là Thiều Vân San để đi nịnh nọt nó. Bây giờ thì sao… Thiều Vân San coi chị như xa lạ, còn Lạc Liên Chi đó thì bắt đầu trở mặt không chịu hợp tác nữa?”
Nghe Tả Hữu Tịch phàn nàn một hồi nhưng thứ Ngô Thanh Hà quan tâm chính là chiếc sàn nhà bằng gỗ quý của mình bị Tả Hữu Tịch không thương tiếc nghiền nát tàn thuốc dưới đó.
Ngô Thanh Hà nhắc khéo:
“Chị, sàn gỗ đấy, chị cẩn thận.”
Đang tức chuyện Lạc Liên Chi mà bị Ngô Thanh Hà nhắc nhở thứ không đâu khiến cho cơn giận của Tả Hữu Tịch càng lớn.
“Ồ, giờ thứ khiến Lâm phu nhân lo lắng chỉ là cái sàn nát đó mà không phải người chị em thân thiết này nữa đúng không? Đừng có quên, em nhờ ai mà có được như ngày hôm nay. Trước kia chúng ta làm gì, nghĩ gì đều hiểu rõ về nhau nên em đừng tưởng trèo cao được rồi thì đá chị qua một bên. Chúng ta cùng nhau đi tới ngày hôm nay, chuyện xấu gì cũng làm qua rồi… chị không còn đường lui nữa, nên tốt nhất hãy giúp chị đến khi chúng ta cùng ngồi trên vị trí cao, nếu không… chắc là em cũng không muốn nhà ông Lâm biết quá khứ của mình đâu nhỉ?”
Giọng điệu nghe có vẻ bông đùa của Tả Hữu Tịch nhưng lại như lời cảnh cáo đối với Ngô Thanh Hà, trong lòng Ngô Thanh Hà chán ghét tột độ tuy nhiên ngoài mặt lại không thể tỏ thái độ cho nên đành cười xởi lởi kéo tay Tả Hữu Tịch ngồi xuống bên cạnh mình:
“Chị nói gì thế… em được như ngày hôm nay là nhờ chị, em làm sao có thể quên được. Chẳng qua căn hộ này là ông Lâm mua cho em, em sợ nhỡ lúc ông ghé qua nhìn thấy vết đen ở sàn nhà ông lại nghi ngờ có đàn ông tới sẽ giận nên mới nói vậy.”
Nghe giải thích Tả Hữu Tịch mới nguôi ngoai.
Ngô Thanh Hà tiếp tục nịnh bợ bằng vẻ mặt phục tùng:
“Nói tới việc của chị, em cũng mong chị sớm cua được Hàng tổng hoặc Nam gia, chị chỉ hợp đứng bên cạnh những người cao quý như vậy thôi. Chị lại cao tay, tài sản của một trong hai người họ tương lai chị còn có thể sờ tới… Nhưng em, ông Lâm có con… bọn nó có coi em ra gì đâu, nó nói với ông Lâm những thứ gì sau lưng em em cũng không biết được, chỉ biết ông Lâm mấy lần em ngỏ ý đều từ chối khéo không muốn chia cổ phần công ty cho em. Có chị cùng đồng hành trong giới thượng lưu khác gì có chỗ dựa vững chắc, nếu sau này lỡ xảy ra chuyện gì em còn có chị giúp đỡ…”