Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Thiều Vân San nhớ lại ngày bản thân ăn trọn phát tát của con gái cưng, khi đó vừa mới xuyên không khiến bản thân sợ hãi một phen.

“Cái tát đó khiến tôi tỉnh ra… Tôi cũng nhận ra mình không phải thực sự yêu anh Thương Lan, chỉ là vì anh ấy lớn lên từ nhỏ với tôi, tôi luôn nghĩ rằng anh là của tôi nên tôi phải độc chiếm anh ấy…”

“Thêm nữa… Nữ Nữ có võ, tôi sợ đánh không lại… Nên tôi rút lui trước…”

Cô xấu hổ nói.

Thanh Hàn Nữ nghe lý do đột nhiên bật cười, ý cười của người con gái xinh đẹp đến mức lòng cô không khỏi rung động:

“Nói thật lòng… khi đó tôi chưa dùng hết sức…”

“Tôi biết!”

Thiều Vân San hiểu, vì nguyên tác cô viết vậy mà.

Thanh Hàn Nữ nghĩ gì đó lại kể cho cô nghe:

“Thật ra tôi cũng quen với tình huống như vừa nãy, tôi không sợ bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ phiền phức…”

Hai người bọn cô cứ nói chuyện với nhau như thế, đây không phải là cuộc trò chuyện đầu tiên nhưng lại là cuộc nói chuyện thoải mái nhất giữa hai người. Sau những thay đổi của Thiều Vân San, Thanh Hàn Nữ đã loại bỏ hoàn toàn cảnh giác với cô, cô ấy chủ động nói với cô rất nhiều chuyện từ trước kia dưới góc nhìn của cô ấy cho cô nghe.

“Vậy Nữ Nữ với anh Lan đã yêu nhau chưa?”

Thiều Vân San tò mò muốn biết.


Nữ Nữ im lặng một lúc sau đó bẽn lẽn gật đầu.

Thiều Vân San hai mắt sáng bừng, cô nắm tay Nữ Nữ hỏi:

“Từ khi nào?”

Nữ Nữ ngại ngùng trả lời:

“Mới thôi, lúc đó…”

Nữ Nữ đột nhiên im lặng, Thiều Vân San sốt ruột thúc giục:

“Lúc đó thế nào, mau kể tôi nghe… tôi muốn biết…”

Cô ấy đẩy đẩy tay cô, Thiều Vân San cau có nhìn theo thì thấy Nam Thái Gia từ đâu xuất hiện đi tới bên cạnh mình. Trên tay anh cầm theo ly rượu cụm nhẹ vào ly của cô rồi một hơi uống sạch, gương mặt người đàn ông ửng hồng, ý cười nơi đuôi mắt khiến cô tưởng anh có chuyện gì vui thì lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì à?”

Nam Thái Gia bắt gặp cái chào của Thanh Hàn Nữ, anh khẽ gật đầu rồi ghé xuống tai cô, thì thầm:

“Tôi vừa mới cho lão Lâm một trận, can tội hắn dám bắt nạt em.”

Mùi rượu phả thẳng vào mũi cô khiến cô nhăn mày nhăn mặt:

“Anh uống ít thôi, ghê chết đi được.”

Trái ngược với mong đợi cô khen của Nam Thái Gia, anh lại bị cô trách móc, còn bị giật mất ly rượu trong tay đặt lên bàn. Nam Thái Gia không cam tâm, gương mặt ủy khuất nói:

“Em không vui à?”

Thật ra là: Em không khen tôi à?

Thiều Vân San không hiểu ý anh, nhưng cô có vui. Chỉ là anh tới đúng lúc cô đang tò mò câu chuyện tình yêu của con trai con gái cô, hai con yêu nhau sớm hơn trong nguyên tác rất nhiều khiến cô nôn nóng muốn biết.

“Chút nữa nói sau, anh ra kia ngồi nghỉ chút đi.”

Cô chỉ chỉ anh về phía dãy ghế sô pha cách đó không xa, sau đó lại quay sang Nữ Nữ:

“Như nào mau nói đi, mặc kệ anh ấy…”

Nam Thái Gia bị hắt hủi, tủi thân đi về phía ghế sô pha nghỉ ngơi. Lúc đó có vài người phụ nữ lân la tới tìm anh đều bị anh trừng mắt làm ngơ, điệu bộ anh rất đáng ghét khiến họ phải từ bỏ ý định.


Chứng kiến nhiều rồi nhưng lần này Thanh Hàn Nữ mới cảm thấy Thiều Vân San không khác gì khắc tinh của Nam Thái Gia. Ban đầu người ta lo lắng cho Thiều Vân San gặp người tâm cơ như Nam Thái Gia sẽ bị lợi dụng, nhưng khi quan sát kỹ mới hiểu người bị lợi dụng ở đây là Nam Thái Gia thì có.

Thiều Vân San đanh đá, giỏi đến mức có thể bắt nạt cả Nam Thái Gia.

Dù ngoài mặt hai người căng thẳng là vậy, nhưng Thanh Hàn Nữ vẫn cảm thấy giữa hai người này có gì đó rất hài. Một loại hài hước khó tả nhưng không gây buồn cười, chỉ thấy ấm áp trong thâm tâm.

Nghe con gái kể Thiều Vân San mới biết vì Nữ Nữ cảm thấy tối hôm sinh nhật cô nói rất có lý, đằng nào cũng gặp khó khăn chi bằng cứ thổ lộ tình yêu của mình ra. Ít nhất trong những năm tháng khó khăn như vậy còn có người mà mình yêu bên cạnh. Nữ Nữ nói thêm rằng gần đây ba mẹ của anh đã vui vẻ với cô ấy hơn nhiều tuy nhiên cô ấy vẫn chưa muốn công khai, cứ tạm thời yêu kín để thuận lợi cho công việc.

Cô rất hài lòng, lại được đà buôn dưa lê bán dưa chuột với Nữ Nữ nhiều hơn. Bản thân đã có men say trong người nên khi nói chuyện với con gái cưng cô không khống chế được bản thân mà nói nhiều hơn bình thường, ruột gan trong lòng xem như đã moi ra cho con gái xem một lượt.

Cô ngỏ lời:

“Khi nào Nữ Nữ cho tôi đến gặp mẹ Nữ Nữ đi… tôi thấy bà ấy rất giống mẹ tôi, tôi nhớ mẹ lắm nên… Nữ Nữ đừng từ chối nha.”

Giọng điệu cô nghe như thỉnh cầu, Thanh Hàn Nữ khó lòng từ chối nên đồng ý ngay. Sau khi nói chuyện kha khá thì Hàng Thương Lan đã xuất hiện, Thiều Vân San nhìn ánh mắt không chờ được nữa của anh, cô ngại ngùng lấy lý do vào nhà vệ sinh để rời đi.

Lúc cô đi, Thanh Hàn Nữ thấp giọng hỏi Hàng Thương Lan:

“Anh ngại cô ấy à?”

Hàng Thương Lan khẽ gật đầu, anh đã đợi rất lâu nhưng không biết hai người phụ nữ nói gì mà nói nhiều thế khiến anh mất hết kiên nhẫn mới tới. Anh không có ý đuổi khéo Thiều Vân San, nhưng cô đã chủ động rời đi…

Nam Thái Gia ngồi phía xa vẫn luôn quan sát Thiều Vân San và Thanh Hàn Nữ, khi thấy Hàng Thương Lan xuất hiện khiến Thiều Vân San rời đi làm anh khó chịu trong lòng. Anh đang ngắm cô đẹp mà sao cô đi mất rồi?

Vì vậy anh đứng lên định đi theo cô, nhưng do men say trong người kích động hoặc cũng có thể vì ghen tuông với Hàng Thương Lan nên anh cố tình đi qua huých vào người anh ấy. Hai người đàn ông không ai chịu nhường ai vậy là xảy ra một màn đấu võ mồm ê chề, nếu không nhờ Thanh Hàn Nữ và ông Phục ngăn chặn kịp thời, có khi hai người đàn ông say rượu này đã lao vào đánh nhau.

Bình thường Hàng Thương Lan kiểm soát rất tốt cho dù uống nhiều rượu…

Ừ thì Nam Thái Gia cũng thế…


Nhưng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như thế này…

Người thì bức xúc thay cho cô gái đã biến mất kia.

Người thì cảm thấy không cam tâm khi bị đối phương năm lần bảy lượt thọc gậy bánh xe, còn mắng mình không tốt khi làm tổn thương cô gái của anh ta. Hàng Thương Lan cũng có sĩ diện riêng, anh không muốn kể ra những chuyện Thiều Vân San đã làm. Theo những thay đổi của cô… bây giờ khiến anh lại cho rằng chính vì mình nên cô mới như thế… Anh tự trách mình mà Nam Thái Gia lại gây chuyện trước nên được cớ giận cá chém thớt.

Sau khi tách riêng được hai người đàn ông, Thanh Hàn Nữ vừa đỡ Hàng Thương Lan vừa nói với Nam Thái Gia:

“Cô ấy nói đi vào nhà vệ sinh sẽ quay lại sớm thôi. Em nghĩ anh nên ngồi lại đợi cô ấy…”

Hàng Thương Lan nhịn không được mà nói với cô:

“Em kệ hắn, đừng quan tâm hắn.”

Nam Thái Gia vẫn còn tức nhưng nghĩ tới Thiều Vân San, cô quay lại mà thấy mình đấm nhau với người tình cũ của cô thì cô sẽ bênh ai?

Bị chính suy nghĩ của mình làm cho hèn nhát, anh không thèm động tay động chân nữa mà chuyển sang mỉa mai Hàng Thương Lan.

Thấy tạm thời hai người sẽ không lao vào đấm nhau, Thanh Hàn Nữ cân nhắc một lúc rồi vội nhờ ông Phục canh chừng hai người còn cô ấy chạy đi tìm Thiều Vân San. Muốn Thiều Vân San mau kéo Nam Thái Gia đi nếu không với người tính cách dai như đỉa như anh ấy chỉ sợ sẽ chửi nhau tới sáng với Hàng Thương Lan…

Có điều là khi cô ấy ra ngoài tìm mãi tìm mãi cũng không thấy Thiều Vân San đâu cả. Thanh Hàn Nữ lấy điện thoại thử gọi cho cô, đầu dây bên kia mãi mới bắt máy. Người nghe là giọng đàn ông lạ hoắc:

“Alo, chào cô. Tôi thấy chủ nhân của chiếc điện thoại này bị say đi lạc ra cổng sau khách sạn, cô ấy vừa bị ngã giờ đang bất tỉnh cô mau đến giúp cô ấy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận