“Tiểu thư, cô có muốn đi đâu không hay là về nhà?”
Ngồi trên xe, tài xế hỏi Thiều Vân San khi mãi vẫn chưa thấy cô ra lệnh đi đâu.
Thiều Vân San tựa vào cửa xe, trong đầu trống rỗng nhưng miệng lại vô thức đáp:
“Tới Proud đi.”
“Vâng thưa cô.”
Một ngày ngẫu nhiên cô tới Proud, Anh Âm nhìn thấy cô mới hơn hai tuần không gặp mà như thể đã cách xa mấy năm. Nhìn sắc mặt cô cũng biết là cô có chuyện không vui, cộng thêm việc không thấy cô và ông chủ qua lại Proud gần đây nên anh ấy suy đoán hai người cãi nhau.
“Ôi cô Thiều, lâu rồi không gặp… cô vào đi…”
Anh Âm nâng tay muốn đỡ cô vì cảm giác cô mỏng manh đi không vững, chỉ sợ gió thổi một cái là ngã ngay. Thiều Vân San không từ chối, cô vịn nhẹ vào tay anh rồi cùng đi vào bên trong.
“Tôi ngồi dưới thôi.”
Cô nói khi anh ấy muốn dẫn cô lên tầng trên là vị trí thân thuộc của cô và Nam Thái Gia. Anh Âm ái ngại nhìn cô, lại dẫn cô đi tới một chiếc bàn trống ở bên dưới.
“Hôm nay có đoàn hát Xẩm nổi tiếng được mời về, cô có thích thể loại dân ca này không?”
Thiều Vân San khẽ gật đầu:
“Tôi sẽ nghe thử.”
Khi cô ngồi yên vị, Anh Âm nói tiếp:
“Cô cứ nghe thử đi, theo khảo sát cuối tháng trước mọi người ở Proud thích thể loại này nhất đấy. Hôm nay cũng đông hơn cho nên nếu ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức của cô thì cô đừng giận nhé! Bàn trên tầng hai lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ cô.”
Thiều Vân San nhẹ gật đầu, việc làm sau đấy chính là gọi đồ ăn. Một vài món đơn giản cùng với rượu trắng cho hợp với không khí mà phục vụ và Anh Âm đề xuất. Đồ ăn được ưu tiên đưa lên cho cô từ sớm điều đó thu hút những ánh nhìn của người ngồi bàn gần đó.
“Hôm nay cô ấy tới một mình à, lạ nhỉ?”
“Nhìn sắc mặt buồn bã thế kia chắc là cãi nhau với Nam gia rồi, bảo sao Nam gia gần đây không hay tới Proud…”
“Suỵt!”
Hai người phụ nữ kia đang bàn tán đã bị một người đàn ông cắt ngang. Cố Mặc ở bàn bên cạnh từ lúc Thiều Vân San vào đã nhìn thấy cô, khi anh đang yên lặng chiêm ngưỡng nét sầu bi trên gương mặt sắc sảo của người con gái thì nghe thấy hai chị bàn bên bàn tán về cô.
“Hai chị nói to vậy không sợ cô ấy nghe được à?”
Anh nghiêng người sang hỏi nhỏ.
Hai người phụ nữ đó cũng nghiêng về phía anh, ba người nhìn từ xa trông rất giống chụm đầu vào nhau nói xấu về người khác:
“Nhưng em có thấy chị nói đúng không?”
Cố Mặc trầm ngâm suy nghĩ cũng cảm thấy có lý.
“Đúng hay không cũng không phải việc của hai chị, kệ người ta đi… người ta đang buồn mà còn nghe thấy mình bị bàn tán sau lưng thì sẽ suy sụp cỡ nào?”
Đã thế hôm nay còn có buổi biểu diễn nhạc Xẩm nữa, có thể nói thể loại hát Xẩm hơi kén người nghe vì mang đậm nét dân ca xưa. Thể loại này sử dụng một số nhạc cụ chính là Đàn Nhị, Sênh Sứa, Đàn Bầu, Trống mảnh và Phách bàn, toàn là những đạo cụ ‘cứa vào tim vào gan’ người nghe. Bình thường người không hiểu về thể loại nhạc này nghe vào cũng cảm thấy buồn buồn trong người, Thiều Vân San sầu bi kia có khi không phải là người chơi nhạc chuyên nghiệp chỉ sợ nghe xong lại khóc.
Biết là nhạc buồn do lòng người không vui, nhưng mà duyên số thế nào cô lại tới vào đúng ngày này. Cố Mặc tự suy nghĩ trong lòng, quả nhiên khi Thiều Vân San đã say cô thực sự đã lăn ra bàn, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt kiêu ngạo xinh đẹp.
Trên sân khấu, nghệ nhân hát Xẩm đang hát một bản Xẩm vui vẻ, nhưng nó chỉ vui đối với những người như Cố Mặc khi có hiểu biết về thể loại này. Đứng ở góc độ ‘mờ mịt’ như Thiều Vân San, cô lại cảm thấy từng câu hát từng câu hò đều mang đậm nét bi thương. Người ta rõ ràng đang hát về giai thoại của đôi trai gái yêu nhau được về với nhau, nhưng tại sao cô lại cảm thấy như đó là một câu chuyện buồn?
“Cô Thiều uống một mình chắc là buồn lắm nhỉ?”
Trước mặt xuất hiện một người đàn ông, trên tay anh ta kẹp chén rượu trắng một cách chuyên nghiệp chủ động cụm nhẹ vào chén cô. Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, mờ mờ ảo ảo thấy gương mặt hiền như cục đất của Cố Mặc thì vội vội vàng vàng lau sạch nước mắt.
“Anh… anh cũng ở đây à?”
Cố Mặc không trả lời mà chỉ thấp giọng đề nghị:
“Tôi có thể ngồi đây cùng cô không?”
Bên kia người ta vừa dùng bữa rồi, chỉ sang đây để an ủi cô thôi. Cô không tiện từ chối nên khẽ gật đầu.
Cố Mặc ngồi vào đối diện cô, tiện hỏi:
“Cô lần đầu nghe Xẩm đúng không?”
Có người khác ở đây, Thiều Vân San cũng bị ức chế tuyến lệ. Nước mắt trôi ngược vào trong, tâm trạng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.
“Tôi đã từng nghe nói đến, nhưng đây là lần đầu tiên nghe trực tiếp thế này… Thật khó hiểu khi Xẩm buồn như thế mà tại sao mọi người nghe đông còn cười nói vui vẻ đến vậy?”
Cô thực lòng tò mò, trong đám người mỗi mình cô có biểu hiện ‘suy’, người ta chắc lại đánh giá cô không hiểu về nghệ thuật.
Cố Mặc buồn cười, tốt bụng an ủi cô:
“Bởi vì họ đi với bạn bè, nghe cùng nhiều người trên một bàn cơm thịnh soạn, Xẩm tự dưng lại rất vui tai. Còn cô đi một mình, tâm trạng vốn đã không tốt thì càng nghe lại càng buồn thôi. Dễ hiểu mà.”
Thiều Vân San nghe anh nói cũng cảm thấy có lý, nhưng lòng cô còn buồn hơn khi nghĩ tới bình thường có Nam Thái Gia cùng đi, hôm nay chỉ có một mình mình đơn côi lẻ bóng, tủi thân biết bao.
Cố Mặc sau khi quen tới Proud, gặp không ít ‘các cô các chị’ giỏi buôn chuyện, đâm ra cũng có lây một chút tính cách nhiều chuyện. Lúc này khi nói chuyện với cô anh không ngần ngại hỏi về cuộc sống của cô, cũng tự nhiên chia sẻ về đời sống của mình cho cô biết.
Hai người hỏi thăm nhau về công việc, biết cô vừa làm cho Thiều Thị còn làm cho Nam Thái Gia, Cố Mặc rất bất ngờ:
“Bảo sao gần một năm trở lại đây tôi thấy style của Nam gia rất khác, không ngờ là có cô đứng phía sau. Vân San, hay là cô cũng làm cho tôi đi… Cô lấy giá anh ấy bao nhiêu vậy?”
Thiều Vân San ngơ ra khi thấy có thần tài tự tìm đến cửa, cô thành thật đáp:
“Hợp đồng hai năm, mỗi tháng anh ấy trả tôi hai trăm năm mươi nghìn đô. Tôi chỉ có thể làm online thôi, thi thoảng nếu cần sẽ gặp mặt trực tiếp chứ không đi làm công ăn lương giờ hành chính.”
Vẻ hào hứng của Cố Mặc khi nãy đều bị con số hai trăm năm mươi nghìn đô của cô đánh gục:
“Vân San, tôi nên cảm thán do cô lấy giá cao hay do Nam gia hào phóng đây?”
Thiều Vân San nghĩ lại lần đó, cũng bởi vì cô làm giá quá nên Nam Thái Gia mới phải đồng ý cho cô con số lớn như vậy. Chứ đúng ra chính cô cũng cảm thấy nó hơi cao so với khối lượng công việc mình làm, đây lại còn chưa kể tới những ‘phúc lợi’ mà cô được hưởng đấy từ khi làm cho anh đấy. Nếu Cố Mặc mà nghe Nam Thái Gia còn thường xuyên chi tiền cho cô mua sắm hay là những chuyến đi chơi thì chỉ sợ anh ấy sẽ chạy mất dép.
Thấy cô không trả lời mà cứ tự cười ngốc một mình, Cố Mặc có chút thất vọng nói:
“Đây chắc chắn là Nam gia hào phóng rồi… hai người cũng xem như có quan hệ thân thiết, anh ấy không ngại chi cho cô là chuyện tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi… tôi không đòi hỏi nhiều như vậy, Vân San có thể giảm giá không?”