Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Đến tối, khi Khước Đại Gia trở về nhà, Nam Thái Gia đã lập tức khoe với ông chuyện con gái ông muốn kết hôn với anh. Ông định chọc anh gì đó cơ mà lại thôi, vẻ mặt cha già hiền hậu nói:

“Ừ, kết hôn đi, kết hôn rồi sinh cho ta một đứa cháu.”

Cũng bởi vì Nam Thái Gia đã gần bốn mươi, Thiều Vân San cũng đã hai mươi tám hai mươi chín, tuổi này sinh con là hợp lý rồi.

Thiều Phong Vân học ở đại học trong nước ba năm, đến năm cuối thì ra nước ngoài du học hai năm. Khi trở về đã vào công ty tiếp quản doanh nghiệp Thiều Thị. Dưới sự chỉ dạy của Nam Thái Gia, thằng bé từ năm nhất năm hai đã có kinh nghiệm làm ăn. Bây giờ Thiều Khước yên tâm về hưu rồi, có thể để cho ông trông cháu.

“Nói đến chuyện sinh con mới nhớ… hai tháng nay con và cô ấy không dùng biện pháp, vậy mà cũng không dính. Ba thử nhớ xem ngày xưa mẹ vợ có bị gì không… xem có phải di truyền gì không?”

Ở lâu rồi, Nam Thái Gia cũng đã thay đổi cách gọi.

Thiều Vân San ngồi một bên nghe anh nói vậy thì ngứa dạ đáp:

“Đừng có đổ cho gen nhà em, anh còn không tự xem lại chính mình… Người gì đâu mà ngày ba cữ rượu không bỏ bữa nào…”

“Đâu có… Anh uống có một chút thôi…”

“Em ở bên cạnh anh, chẳng lẽ em nhìn sai được à?”

Nam Thái Gia biểu thị mình bị oan, chắc chắn là do cô giận anh chuyện anh chuyển hầm rượu từ biệt phủ Nam gia tới đây mà.

Thiều Khước ở bên cạnh cũng nói:

“Rượu là một phần thôi, ta thấy Thái Gia uống không nhiều. Nhưng mà cũng phải để ý… ngày xưa mẹ cô khó mang thai, ngày mai hai cô cậu thử đi kiểm tra xem sao.”

Nghe lời Khước Đại Gia, hôm sau hai người đi tới bệnh viện kiểm tra…

Ha, quả nhiên không phải vì Nam Thái Gia uống nhiều rượu dẫn tới giống nòi bị yếu mà là do Thiều Vân San bị vô sinh. Nghe bác sĩ nói mà Nam Thái Gia hoang mang vô cùng, gương mặt anh lo lắng đến mức dọa người khiến bác sĩ phải vội vàng giải thích là cô bị tắc ống dẫn trứng, cái này can thiệp điều trị vẫn sẽ mang thai được.

Nghe tin cô bị như vậy, cả nhà ai cũng lo sốt vó.

Thiều Khước nói:

“Năm xưa mẹ cô phải điều trị mãi mới mang thai được đấy! Sức khỏe bà ấy cũng yếu dần đi, cho nên cô cậu phải chú ý.”

Nam Thái Gia nghe ba nói như thế thì vội vàng lên tiếng:

“Em không đẻ được thì thôi, tìm người khác mang thai hộ.”


“Không được!!!”

Thiều Vân San phản đối ngay, với vai trò là tác giả tiểu thuyết nhiều năm trước, cô tuyệt đối không đồng ý phương pháp này. Cô sợ người ta mang thai hộ rồi vừa cướp con vừa cướp chồng cô.

Thế là sau khi họp gia đình xong, cả nhà quyết định để cô tiếp nhận chữa trị của bệnh viện đã. Thời gian còn dài, nếu đẻ được thì đẻ, không thì Nam Thái Gia đành phải chịu cảnh không có con nối dõi thôi.

Đến tối, hai người nằm ôm nhau trên giường tâm sự, nghĩ tới viên sỏi mắc nghẹn trong lòng mình bao năm qua, Nam Thái Gia không kiềm chế được mà cẩn thận hỏi cô:

“Em từng phá thai sao?”

Nghe câu hỏi đó, Thiều Vân San giật mình nhìn anh. Gương mặt người đàn ông dưới ánh đèn ngủ thấp thoáng tia lạnh.

“Anh nghe ai nói vậy? Em chưa từng mang thai, cũng chưa từng ngủ với ai khác ngoài anh.”

Khúc mắc năm đó với Trần Viễn đã được hóa giải. Hắn ta vì ghen tức với quan hệ của cô và Vương Lục nên mới nói có video nhạy cảm của hai người. Thực tế khi Viện Viện thăm dò được từ chỗ cha cô, ông bảo năm đó hắn đưa cô đi bay lắc, quả thực định giở trò với cô nhưng người của ông kịp thời ngăn lại. Từ ấy ông mới cho người theo dõi cô sát sao. Tên của Trần Viễn đã bị xóa khỏi giới giải trí từ lâu rồi, do hắn không biết tốt xấu đi chọc phải thiếu gia Vương Lục nên nhận cái kết đắng.

Nam Thái Gia nghe cô nói vậy, anh rơi vào im lặng. Cô thấy biểu hiện không tin của anh thì cắn vào ngực anh mấy lần:

“Em không biết vì sao khi chúng ta ngủ với nhau lần đầu tiên lại không có máu… Nhưng mà đến ba em cũng xác nhận rồi nên anh đừng nghi ngờ gì nữa.”

Nam Thái Gia hậm hực đáp:

“Vấn đề không phải lần đầu hay không…”

Từ thời điểm có cảm giác với cô, anh đã học cách chấp nhận điều ấy.

“Vậy thì là gì?”

Cô có chút thiếu kiên nhẫn.

Phải cân nhắc kỹ anh mới lựa chọn nói ra:

“Có một lần em say rượu, anh đưa em về… tại sao em cứ gọi ‘con ơi, con ơi’? Không chỉ lần đó, còn có những lần khác…”

“???”

Cô ngờ vực hỏi:

“Thế à?”


“Ừ.”

Nam Thái Gia bực bội bóp ngực cô, bình thường toàn cô cắn anh nhưng hôm nay anh cũng không vui, anh muốn phát tiết thế là cắn vào bắp tay gầy gầy nhỏ nhỏ của cô khiến cô kêu oai oái.

“Đau em…”

Cô đẩy anh ra, lại nói:

“Em nói em gọi Nữ Nữ như thế anh có tin không?”

“Khó tin lắm!”

Ai mà tin cho nổi, lý do ngớ ngẩn quá rồi.

Thiều Vân San cũng biết là khó tin nên cô chỉ nói thêm:

“Em nói thật lòng đấy… Thôi tóm lại là anh chỉ cần biết em chưa từng mang thai con của ai khác là được.”

Không biết Nam Thái Gia có thật lòng nghe không, anh ôm cô vào lòng, hai người sờ soạng nhau nhưng vì mới biết cô bị vô sinh cho nên cả hai nhất thời không có tâm trạng làm chuyện ấy. Đột nhiên Nam Thái Gia nhớ tới lời của sư thầy năm nào, bàn tay đang sờ nơi đó của cô bóp nhẹ một cái khiến cô nhăn nhó.

Anh hỏi:

“Chẳng lẽ sư thầy nói chúng ta kém duyên là kém duyên với con sao?”

“Có lẽ là thế…”

Cô ậm ừ, không vui hất tay anh ra, nhắm mắt nghiêm túc đi ngủ.

Sau khi tìm ra điểm sáng, Nam Thái Gia quyết định tìm tới sư thầy để hỏi tình hình, chỉ đáng tiếc giờ sư thầy đã ở ẩn không còn can thiệp chuyện đời nữa. Cả hai người đều bất lực phó mặc vào bác sĩ.

Chuyện chữa trị là về lâu về dài, tạm thời hai người phải tính đến việc tổ chức hôn lễ và đăng ký kết hôn.



Hôn lễ là một ngày quan trọng, với người cầu toàn như Nam Thái Gia, dù anh đã cố gắng chỉn chu từng chút một để mong ấn tượng sâu sắc trong lòng vợ yêu của anh thì vẫn không tránh được có một vài con quỷ muốn phá đám. Nếu cho anh được lựa chọn lại, anh chắc chắn sẽ không đồng ý mời ‘người yêu cũ’ của vợ tới tham dự.


Giống như bao hôn lễ long trọng khác, hai người suôn sẻ làm xong các thủ tục. Cho tới khi đi chúc rượu, không biết bằng cách nào đó tên Hàng Trình Vũ kia đã lên được sân khấu, kết nối nhạc và cầm micro hát karaoke.

Ừ thì hát cũng được thôi nhưng mà có nhất thiết phải chọn một bài hát như thể dằn mặt vợ anh vậy hay không?

“Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông

Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng

Vì anh mất em mất em

Mùa xuân đã qua rất nhanh

Còn chăng nỗi đau nỗi đau tuổi xanh



Tình anh như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông

Tình em như sông vắng trong xanh phẳng lặng

Mùa thu đã qua đã qua

Mùa đông đã sang đã sang

Tình đã ra đi vội vàng



Khi em xa anh sóng thôi không xô bờ

Khi anh xa em đá chơ vơ

Con sông lang thang đã khô nơi đầu nguồn

Bên anh bên anh biển đã chết…”

Lúc Hàng Trình Vũ ngạo nghễ hát xong, sắc mặt ai cũng nghệt ra. Khách khứa xung quanh bối rối nhìn nhau, khỏi cần nói cũng biết cô dâu nhà này đang bị người yêu cũ chửi khéo đây mà.

“Cảm ơn chị đã dạy em lớn, em chúc chị và anh ấy mãi mãi hạnh phúc.”

Hàng Trình Vũ bày ra gương mặt ‘em buồn nhưng em vẫn muốn chúc chị hạnh phúc’. Xong xuôi cậu ấy nghênh ngang rời khỏi sân khấu, trên màn hình lúc ấy không biết ai chơi xấu lại chiếu lên hình ảnh Hàng Trình Vũ và Thiều Vân San thời còn yêu đang thơm má nhau.

Nam Thái Gia giống như phát điên, suýt chút nữa thì lao lên đánh nhau với Hàng Trình Vũ đến nơi. Cũng may có Thiều Vân San kịp ôm giữ anh lại. Thanh Hàn Nữ đang ngồi ở bàn tiệc che miệng tủm tỉm cười, còn Hàng Thương Lan ở bên cạnh Nữ Nữ khi bị ánh mắt chất vấn của Nam Thái Gia chiếu tới thì hắng giọng một cái rồi cụp mắt xuống xem như không liên quan.

MC đám cưới cái nách thâm đen, lên sân khấu chữa cháy bằng điệu cười ‘ha ha ha’ rồi nói:


“Hóa ra là người yêu cũ của cô dâu, nhưng mà dù sao người cũ cũng chỉ là người cũ thôi. Người cũ mà tốt đã không thành người cũ, bây giờ quan trọng là cô dâu đã tìm được chú rể tốt nhất trên đời, chú rể sẽ yêu thương trân trọng cô dâu và sẽ không làm những điều khiến cô dâu khó xử như vậy… ha ha ha.”

Rõ ràng là… nếu đã nát thì phá cho tan tành đi, miễn sao ông chủ của chúng tôi không phải là người thua thiệt nhất sau vụ này là được.

Hàng Trình Vũ xuống sân khấu thì nhận được tin nhắn của Lạc Liên Chi:

[Em hát chưa? Có nhìn thấy biểu hiện của anh ấy không?]

[Em vừa hát rồi, sắc mặt anh ta thốn lắm, lúc đấy em đang hát nếu không cũng chụp gửi cho chị xem. Chị sẽ cười đau ruột đấy hahaha.]

Nghe MC trên sân khấu lải nhải, cậu ấy nhanh chóng ra khỏi hội trường. Sau khi thực hiện chiêu trò Lạc Liên Chi bày cho, cậu đã hả dạ rồi.

Lạc Liên Chi thả haha vào tin nhắn của Hàng Trình Vũ, lại hỏi:

[Bao giờ em quay lại đây?]

Hàng Trình Vũ chần chừ một lát rồi trả lời:

[Có lẽ em không quay lại nữa…]

[Sao vậy?]

Lạc Liên Chi có vẻ tiếc nuối.

Hàng Trình Vũ nhanh chóng nhắn lại:

[Thiều Phong Vân hợp sức với Nam Thái Gia đánh tả tơi Hàng Thị nhà em, em phải về giúp anh trai một tay, lấy lại vị thế mới được!]

Một lúc sau mới thấy Lạc Liên Chi hờ hững hỏi:

[Vậy à…?]

Hàng Trình Vũ nhìn tin nhắn cánh môi kéo lên một ý cười nhẹ, sau khi ngồi lên xe, cậu chủ động gọi điện qua cho Lạc Liên Chi. Hai người quen nhau lúc ở bên nước ngoài, Lạc Liên Chi công việc và cuộc sống bên đó rất ổn định.

Dù không giữ bao nhiêu hy vọng nhưng Hàng Trình Vũ vẫn hỏi:

“Chị có ý định trở về không?”

“Chị về sẽ được gì?”

Lạc Liên Chi vừa dứt lời, cả hai nhất thời im lặng. Nhớ tới lời của Thiều Vân San nói tối hôm trước, Hàng Trình Vũ lấy hết can đảm thổ lộ:

“Chị về đi… em đợi chị.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận