“Chị ơi, cẩn thận…”
Thiều Phong Vân thấy cô đâm sầm vào người đối diện thì lo lắng đưa tay lên nhưng không kịp.
Cũng may, người trước mắt đã đỡ Thiều Vân San. Cô vừa nói ‘cảm ơn’ vừa khéo léo tách người ra vì cảm nhận đối phương đang ôm chặt eo cô. Tuy nhiên sau khi đứng vững và nhìn kỹ người trước mắt, hai tròng mắt của cô như muốn long ra ngoài.
Nam Thái Gia…
Cái tên oan gia này…
Nam Thái Gia không một tia bất ngờ, lên tiếng:
“Ồ, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Cô khinh khỉnh không đáp. Thấy anh ta vẫn đứng chắn đường, cô lập tức lạnh giọng:
“Phiền tránh đường.”
Thiều Phong Vân ái ngại kéo khẽ cánh tay cô:
“Chị, chị định ra đó uống cà phê sao?”
Cà phê?
Cô khó hiểu nhìn lại mới phát hiện là chưa tới tầng sáu. Vội vàng quay ngược lại vào bên trong thang máy. Hiển nhiên làm ngơ tên đàn ông kia, cô nói nhỏ với Thiều Phong Vân:
“Chị nhầm.”
Không nghĩ tới Nam Thái Gia cũng bước vào thang máy đi lên, cửa thang máy đóng lại, cô lẩm bẩm cố ý chọc ngoáy người khác:
“Cũng chẳng biết có bị mù không mà không thấy thang máy đang đi lên.”
Nam Thái Gia nhìn cô, mặt cô lại câng câng lên nhưng ánh mắt nhìn quanh thang máy mà không đối diện trực tiếp với anh.
Thiều Phong Vân có chút khó hiểu, giọng nhỏ xíu hỏi cô:
“Chị nói ai vậy ạ?”
Cô thản nhiên đáp:
“Nói bâng quơ thôi, không ai nhận thì cứ cho là chị tự nói mình đi.”
Thiều Phong Vân chẳng hiểu được cách nói chuyện của cô.
Trong đầu thằng bé chỉ đang nghĩ chị gái tính cách cộc cằn, chắc đâm vào người ta nên tức chút thôi chứ cũng không có gì.
Thang máy mở ra ở tầng sáu, Thiều Vân San cố ý kéo tay Thiều Phong Vân chen đi trước Nam Thái Gia. Nam Thái Gia cũng hơi bối rối vì hành động như kẻ thù của cô đối với mình.
“Cô Thiều, cậu Thiều đã tới rồi sao, mau vào đi.”
Quản lý vừa nhìn thấy hai người đã vội đi tới. Thiều Vân San nhìn thấy PT của Thiều Phong Vân đã đợi sẵn thì dặn thằng bé:
“Em đi đi, chị cũng qua chỗ yoga đây.”
Cô vừa dứt lời đã nghe phía sau quản lý chào người:
“Nam thiếu, lâu rồi mới thấy anh quay lại phòng Neyu Ah của chúng tôi.”
Nam Thái Gia khẽ gật đầu, bắt gặp cái ngoái đầu đầy dò xét của San có gu, anh hơi nhếch môi, để lộ vẻ đắc ý.
Quản lý vui vẻ hỏi anh:
“Hôm nay phòng gym hơi đông, nếu có ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, mong anh bỏ qua.”
“Không vấn đề…”
Nghe Nam Thái Gia xác nhận sẽ tập ở đây, Thiều Vân San cay không chịu được. Sao lại trùng hợp thế không biết? Trước cô viết hắn có tập nhưng là có phòng riêng ở nhà cơ mà? Hắn mò tới đây làm gì? Chẳng lẽ để chọc tức cô thôi sao?
Cô bực bội kéo tay Thiều Phong Vân đi nhanh hơn, bỏ lại phía sau Nam Thái Gia vừa hay nói với quản lý:
“Dù sao hôm nay tôi tới là để tập yoga.”
“...”
…
Thay ra bộ đồ công sở trên người, Thiều Vân San khoác lên mình set đồ tập yoga màu đen có cổ, xẻ nách hở lưng. Trước kia bản thân miêu tả Thiều Vân San nguyên tác là một người có thân hình gầy thanh mảnh, so với Nữ Nữ tất nhiên sẽ thua kém bởi vòng một và vòng ba. Đương nhiên đã là nhân vật phản diện cấp tối cao thì phải có những ‘ưu điểm’ để có thể đối đầu với cặp chính, cho nên Thiều Vân San cũng không phải quá thiệt thòi.
Lúc cô ra ngoài phòng tập, xuyên qua tấm kính thủy tinh lớn ngăn cách giữa khu tập yoga và gym đồ sộ bên ngoài, cô nhìn thấy Thiều Phong Vân đang bắt đầu khởi động theo PT. Cô hài lòng, tầm mắt lại dò thám nhìn xung quanh, không thấy tên Nam Thái Gia kia mới vui vẻ hơn chút, cô quay trở lại vị trí tập.
Giáo viên đứng lớp yoga hô hào mọi người về vị trí, chuẩn bị vào tập.
Lớp yoga có khoảng mười lăm người, phòng tập khá lớn, chia thành ba hàng, mỗi người trải một tấm thảm cách nhau chừng nửa mét. Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển trước giờ luôn tranh hàng góc cuối. Mà lúc mọi người đang sửa soạn lại thảm, giáo viên yoga lại đột nhiên vỗ tay hai cái ra hiệu tập trung:
“Hôm nay lớp ta có một thành viên mới. Cậu Nam, mời cậu chọn một vị trí.”
Cả lớp ‘ồ’ lên, âm thanh thu hút Thiều Vân San đang loay hoay với cái thảm, xong khi cô vừa đưa mắt đã lập tức đứng hình.
Nam Thái Gia đã thay đồ trên người, hiện tại chỉ mặc đồ yoga dành cho nam là chiếc áo hở nách cùng với quần lửng. Anh ta là người tập luyện nhiều năm cho nên cơ bắp cuồn cuộn, thân hình săn chắc kết hợp với làn da ngăm càng thêm men lì. So với Thiều Vân San, Nam Thái Gia phản diện cũng được cô chau chuốt không ít. Giờ tự dưng cô lại hối hận, bởi tên đáng ghét này không xứng với vẻ đẹp của anh ta.
“Đẹp trai quá!”
Mấy người đứng bên cạnh cô thì thào to nhỏ.
Nam Thái Gia chỉ khẽ gật đầu với giáo viên, sau đó cầm thảm yoga đi thẳng tới chỗ Thiều Vân San. Cô mở to mắt, như thể ngầm đoán ra ý đồ của hắn đã cố ý kéo thảm của mình chiếm hết vị trí.
Thảm của cô đang nằm thành hình dọc theo chiều của lớp, bên trái là bạn tập, bên phải còn lại là gương lớn soi chiếu lớp học. Rõ ràng nếu để thảm chiều dọc có thể thêm một thảm khác song song, nhưng cô ghét hắn có được không?
Cả lớp khó hiểu nhìn theo hành động đột nhiên cúi xuống đổi thảm sang chiều ngang của cô.
Thiều Vân San cười nhếch khóe miệng:
“Bạn này, ở đây hết chỗ rồi, phiền bạn đi chỗ khác. À, tôi thấy đầu bên kia vẫn có chỗ đấy!”
Bạn?
Nam Thái Gia đuôi mày khẽ giật vì tiếng gọi ‘bạn’ rất thản nhiên của cô. Ít nhất, anh hơn cô cũng phải bảy, tám tuổi đấy.
Không để cô đắc ý, Nam Thái Gia đã nhìn người ở hàng thứ hai đứng trước cô, cô cảm thấy nguy hiểm nhưng không kịp nữa, anh ta đã nở nụ cười với người đó:
“Xin lỗi, có thể nhường tôi tập vị trí này được không?”
Cô cố ý nói:
“Bên kia vẫn còn rộng chỗ, bạn cớ gì phải chen vào đây?”
Nhưng người đứng trước cô đã vui vẻ gật đầu, hiển nhiên còn rất vui vì được trai bắt chuyện nữa là.
“Không sao, để tôi sang kia cũng được.”
Sau đó cô ta thu tấm thảm của mình rồi rời đi, nhường lại chỗ cho Nam Thái Gia. Nam Thái Gia đắc ý nhìn bộ dạng xù lông của cô, giây sau đầu mày trái nhếch lên càng khiến Thiều Vân San ngỡ ngàng.
Anh ta ấy vậy mà lại đá lông nheo với cô sao?
Lòng cô ngập tràn nguy hiểm, cô miêu tả nguyên tác hắn hay đùa giỡn với Nữ Nữ, còn đá lông nheo là một hành động đặc biệt dành riêng cho Nữ Nữ chứ đối với người khác không bao giờ, hắn rất lạnh nhạt.
Đùa!
Chẳng lẽ hắn định đổi đối tượng sang cô?
Đừng máu chó thế chứ, cái tên khốn lăng nhăng này nữa!