Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Sau khi thanh toán xong xuôi, Nam Thái Gia dẫn cô rời khỏi nhà hàng. Tuy nhiên thay vì lên xe trở về ngay thì anh ta lại muốn cô đi cùng tới cửa hàng đồ nam cao cấp nằm gần nhà hàng Moo Prime. Nghe anh ta nói sắp phải tham dự sự kiện quái quỷ gì đó bên nước ngoài cho nên cần mua chút đồ.

Cô bán tín bán nghi, người như anh ta chẳng lẽ không có đội ngũ thiết kế riêng?

Nhưng không kịp hỏi nhiều thì hai người đã đi vào cửa hàng sang trọng. Nhân viên từ trong nhìn qua cửa kính cao cấp thấy hai người thì lập tức mở cửa chào đón. Nam Thái Gia đầy tâm tư nói với Thiều Vân San:

“Một sự kiện ra mắt xe thì nên chọn đồ thế nào?”

Đây tuyệt đối không phải là một câu hỏi xin ý kiến mà là một câu mang tính chất thử.

Thiều Vân San đột nhiên cảm thấy tình tiết có chút quen quen, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cho nên cô tùy ý đáp:

“Thì chọn đồ bình thường thôi.”

Vừa nói, mắt cô vừa nhìn xung quanh xem có đồ nào trẻ trẻ chút không để mua cho Thiều Phong Vân. Cửa hàng đồ nam rất rộng, bày biện rất nhiều đồ cao cấp của các thương hiệu nổi tiếng, Thiều Vân San nhanh chóng tia được một khu đồ dành cho lứa tuổi của thằng bé.

Bên tai vang lên câu nói của Nam Thái Gia:

“Em chọn giúp tôi.”

Cô cau mày quay sang:

“Anh tự chọn đi, tôi biết đâu được?”


Nam Thái Gia trực tiếp nói ra yêu cầu về đồ với cô:

“Sự kiện ra mắt dòng siêu xe mới của ferrari bên Ý. Tôi muốn một bộ đồ phù hợp, không lố lăng nhưng phải có sự đổi mới.”

Ngay khi cô vừa định đốp chát lại rằng cô không phải style của anh, anh đừng dùng giọng điệu hách dịch đấy có được không thì Nam Thái Gia như biết tỏng ý đồ của cô nên đã cướp lời trước:

“Gần đây style riêng của tôi bị bệnh, cậu ta không thể giúp tôi. Hôm trước nhìn em chọn đồ cho cậu trai nào đó rất ổn, tôi hy vọng em giúp tôi. Nhân tiện, nếu em làm tôi hài lòng, vừa hay một người bạn nước ngoài của tôi cũng đang cần tuyển style riêng với số tiền lương khá hậu hĩnh, tôi sẽ giúp em giới thiệu một chút. Không phải em đang rảnh rỗi sao, người đó yêu cầu không khắt khe, giờ giấc làm việc tự do thoải mái.”

Hẳn là anh ta không biết cô đã bắt đầu làm việc cho Thiều Thị, tuy nhiên nghe tới chi tiết ‘người nước ngoài’ và ‘lương hậu hĩnh’ cô liền dò hỏi:

“Hậu hĩnh là bao nhiêu?”

Nam Thái Gia không nghĩ cô ham tiền như vậy, anh giơ một ngón tay:

“Một trăm nghìn.”

Thiều Vân San lập tức trợn mắt:

“Anh đùa tôi đấy à?”

Một trăm nghìn đồng? Hậu hĩnh quá cơ!!

Nam Thái Gia hơi mất hứng, bổ sung thêm:

“Tính bằng tiền đô.”

“!!!”

Thiều Vân San nhẩm thầm trong đầu, tính tới tính lui cũng cảm thấy con số này ổn ổn đó. Cô thay đổi sắc mặt, cười hì hì nói:

“Được rồi, tôi đồng ý. Vậy anh đứng thẳng lên để tôi chiêm nghiệm… à nhầm chiêm ngưỡng một tí, xem xem thế nào?”

Lòng cô ríu rít vì nghĩ sắp nhận được job ngon cho nên nói nhịu.

“Hừm, tôi cũng chẳng biết anh thích kiểu nào, không hiểu rõ lắm nên chọn theo mắt của tôi đó. Anh đừng có khắt khe quá, chọn cho anh rồi anh nhớ giới thiệu công việc cho tôi đấy, đừng có nuốt lời!”

Cô vừa nghiên cứu vừa lải nhải không ngừng, tượng Nam Thái Gia ở một bên cảm thấy hơi nhức đầu nhưng vẫn nói:

“Tất nhiên rồi!”

Sau khi nghiên cứu một hồi, Thiều Vân San nhìn đồ xung quanh, dặn anh:


“Anh đứng đây đợi tôi.”

Nam Thái Gia mắt giống như diều hâu quan sát theo cô, nhìn cô chạy tới chạy lui có chút tư vị hài lòng.

Thiều Vân San tạm thời vì công việc với số tiền một trăm nghìn đô một tháng kia cho nên rất tập trung, lại chẳng có tâm trí gì phân tích những chuyện khác. Khi cô bắt đầu công việc, thường sẽ tập trung cao độ như vậy.

Một nhân viên bán hàng thấy cô đang loay hoay ở khu đồ nam đứng tuổi chọn tới chọn lui thì bước tới, tươi tắn chào hỏi cô:

“Em chào chị, chị đang mua đồ cho anh nhà mình sao ạ? Chị có cần em hỗ trợ gì không?”

Sắc mặt Thiều Vân San biểu lộ ‘mất cả hứng’ vì câu nói của đối phương, cô cười trừ lắc đầu.

“Không cần đâu.”

“Dạ, nếu chị cần giúp thì cứ gọi em ạ.”

“Cảm ơn.”

Cô đáp lại, xong thì tiếp tục công việc của mình. Thực ra, ngày hôm ấy chọn đồ cho Thiều Phong Vân cô chỉ chọn theo cảm tính thôi, cũng không ngờ mình lại được Nam Thái Gia trọng dụng như vậy. Tìm mãi tìm mãi cuối cùng cũng thấy ưng một số đồ.

Thấy cô ôm đồ quay lại, Nam Thái Gia bình tĩnh hỏi cô:

“Xong rồi à?”

Cô gật đầu, đưa đồ cho anh:.

||||| Truyện đề cử: Ngoan, Đừng Sợ Anh |||||

“Anh thử xem sao, không ổn thì đừng có từ chối vội, tôi sẽ nghiên cứu lại.”


Nhìn anh cầm lấy đồ, cô tiện giải thích:

“Tôi nghĩ là đến mấy sự kiện quốc tế như vậy, người có vị thế như anh vẫn nên mặc suit trang trọng thì hơn. Tuy nhiên cũng có thay đổi một vài chi tiết để không cảm thấy quen thuộc như phong cách bình thường… Tóm lại, tôi cũng không rõ lắm phong cách thường ngày của anh, đều chọn theo cảm tính, anh đi thử đi…”

Nói lắm thật đó!

Nam Thái Gia nhìn miệng nhỏ của cô, đã không nói thì thôi, một khi nói là nói một tràng. Mắt đảo qua đồ trên tay, thấy không có những màu ‘nóng rực rỡ’ đầy đổi mới giống như Lạc Liên Chi từng chọn thì mới yên tâm vào thử đồ.

Thiều Vân San ở ngoài đợi, qua năm phút, cô chưa thấy anh ra cho nên đã đi xung quanh, tính chọn đồ cho Thiều Phong Vân luôn. Chưa chọn được bao nhiêu đồ thì nhân viên chạy tới gọi cô nói rằng Nam thiếu gia đã gọi.

Giây phút đó, cô nghĩ mình thật giống cô trợ lý xinh đẹp theo hầu sếp trong mấy bộ phim Nhật Bản.

Cô đưa đồ của mình chọn cho Thiều Phong Vân để nhân viên giữ trước, sau đó bước tới chỗ phòng thay đồ của Nam Thái Gia theo chỉ dẫn của một nhân viên khác. Rèm lớn vừa hay được kéo sang, dáng người cao cao tại thượng của Nam Thái Gia xuất hiện.

Bộ suit mà cô chọn cho anh ta theo phong cách rộng, không giống những bộ cắt may nghiêm túc bình thường. Cô dựa theo hiểu biết của mình về thời trang học hỏi từ kiếp trước qua nghiên cứu các show thời trang quốc tế, lựa chọn trang phục của thương hiệu Louis Vuitton. Thiết kế của thương hiệu này bình thường rất sống động, nhưng theo tiêu chí ‘không lố’ của người đàn ông kia, cô đã cố gắng lược bỏ các chi tiết cầu kỳ, để set đồ cuối cùng trở nên tối giản nhất.

Kết hợp với làn da ngăm khỏe khoắn của Nam Thái Gia, suit đen tuyền với chất liệu vải dạ cashmere sang trọng, form áo đứng và quần âu rộng, ngay tại thắt eo của áo khoác ngoài còn có một dây lưng dạ đồng màu tạo nên điểm nhấn cho thân hình của người đàn ông.

Thiều Vân San vỗ đùi cảm thán: Vậy mới xứng làm nam phụ cho con gái ruột của cô chứ!

Hai mắt cô mong chờ:

“Anh thấy sao, có hợp tiêu chí không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận